Lý Tư Ngạo mới đầu còn ù ù cạc cạc, mãi đến lúc thấy Cố Khinh Chu thong thả vào muộn mới hiểu ý Giang Nhứ.
Sợ hắn lại giở chứng nằng nặc đòi cô em văn thư ghi sổ giám đốc đi làm muộn như hôm trước, gã thấp giọng thì thào: “Này, anh đừng có gây sự nữa đấy!”
Giang Nhứ nghĩ thầm, giờ này anh mày còn gây chuyện gì được.
Lần trước nếu Cố Khinh Chu không ép hắn quá đáng như vậy, hắn cũng hơi đâu mà tranh đấu với y, trốn còn chẳng kịp nữa là.
Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Cố Khinh Chu trái nết trái tính, nhưng được cái rất dễ dỗ dành.
Chung quy chỉ cần Giang Nhứ đừng cố tình khiêu khích thì trời yên biển lặng lâu dài.
Như hôm nay chẳng hạn, mấy tay thiết kế tổ ba bất cẩn làm hỏng đơn hàng của khách mà y cũng chẳng trách phạt gì, chỉ bắt mang về làm lại.
Số lượng đơn hàng mà Cố Khinh Chu tiếp nhận lớn hơn sếp La đáng kể.
Nhân viên công ty xưa nay buông tuồng quen thói, bây giờ đột nhiên siết chặt kỉ luật, đa phần đều rất khó thích ứng.
Chí ít là trong giờ nghỉ trưa, Giang Nhứ từng nghe kha khá người vụng trộm than vãn, chẳng khác nào lũ học sinh ở trường chửi bới thầy cô vì cho quá nhiều bài tập về nhà.
Giang Nhứ thầm nhủ cạnh tranh trong nghề này vốn dĩ khốc liệt, tiếp tục làm ăn ấm ớ thêm nữa thì sẽ chỉ bị thị trường đào thải mà thôi.
Một công ty không thể lúc nào cũng luôn luôn thua lỗ.
Nếu thành tích cứ lao dốc trường kì, tổng công ty không sớm thì muộn cũng cho dừng hoạt động.
Đến lúc đó, hoặc là cải cách quy mô lớn, hoặc là cả làng thất nghiệp.
Chẳng có lựa chọn nào tốt cả.
Hơn nữa, không nhận đơn thì đào đâu ra tiền, không có tiền cạp đất mà ăn.
Từ sau lần nhận phần thay nước cho văn phòng Cố Khinh Chu, công việc này coi như khoán trắng cho Giang Nhứ.
Lúc mấy đồng nghiệp nam đi sang phòng nghỉ đổi bình nước mới, hắn cũng vươn vai một cái, đứng dậy cầm một bình đi vào văn phòng giám đốc.
Lúc ấy Cố Khinh Chu đang nghe điện thoại.
Thấy hắn đẩy cửa vào, y khựng lại giây lát, sau đó lẹ làng cắt đứt cuộc trò chuyện, cắm cúi giả vờ bận rộn việc khác.
Giang Nhứ vào đổi nước đến đôi ba lần, thấy đối phương không buồn ngó tới mình, bèn uể oải dựa người vào máy đun nước bóng gió: “Chậc, bất lịch sự quá đi mất.”
Ở đây ngoài Cố Khinh Chu ra không có người nào khác, khỏi cần nghĩ cũng biết hắn đang nói ai.
Cả đời Cố Khinh Chu chưa từng nghe Giang Nhứ phát ngôn bất cứ câu nào tử tế.
Y đã quen với điều đó từ lâu, nghe xong chỉ sững lại thoáng chốc, đoạn từ tốn đóng nắp bút lại: “Tôi bất lịch sự đấy, cậu làm gì được?”
Giang Nhứ nghĩ bụng tính cách Cố Khinh Chu vẫn ngang ngạnh khó ưa như thế, nói một câu cảm ơn thì chết chắc? Đồng thời hắn cũng thấy cái mồm mình thật đáng ăn bợp, biết rõ người này tâm địa nhỏ nhen mà còn nổi hứng chọc ngoáy làm gì, không phải là tự mua dây buộc mình ư?
Giang Nhứ một tay đút túi, dựa người vào cửa: “Cậu là sếp, tôi làm gì cậu được.
Cậu chưa làm gì tôi là tôi đã thắp hương tạ ơn ông bà rồi.”
Cố Khinh Chu không hề nhận ra rằng mỗi khi đứng trước mặt Giang Nhứ, bản thân y luôn luôn rất ngây thơ: “Lần sau tôi tự mình thay nước, khỏi cần cậu.”
Giang Nhứ nhịp nhịp đầu ngón tay trên bình nước, âm thanh lạch cạch đều đặn vang lên.
Với cái thân còm cõi của Cố Khinh Chu thì ở đó mà đòi xách nước, hắn thầm nghĩ, nghiêng đầu nhìn y: “Cậu có cần thù dai ôm hận vậy không hả, mới nói cậu tí chút thôi, việc gì phải thế?”
Cố Khinh Chu mặt không cảm xúc, nghiêm túc nhấn từng chữ từng từ: “Nếu tôi không ôm hận thì hiện giờ đã chẳng có mặt ở đây.”
Ví thử y không ôm hận, thì chắc hẳn đã quên tất thảy những gì dính dáng tới Giang Nhứ, sống nhàn nhã thảnh thơi nơi thành phố A hoa lệ, nào có chuyện quay về chốn Hải Thành nhỏ bé sau bao năm xa rời.
Ví thử y không ôm hận, thì suốt đời này cả hai vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ chạm mặt lần nữa.
Bởi, nếu Cố Khinh Chu không đi tìm Giang Nhứ, Giang Nhứ cũng sẽ không tìm đến Cố Khinh Chu.
Mỗi người sẽ sống phần mình ở một góc trời riêng, lặng im đi qua hết cuộc đời.
Nếu giả thiết trên là sự thật, thì viễn cảnh kia cũng tương đối có cơ sở.
Trên thế gian này người ta ưa giải thích mọi sự việc bằng hai chữ duyên phận, nhưng điều đó thật quá hão huyền viển vông.
Vuột mất một lần sẽ lỡ làng một kiếp.
Nếu y kiên trì, ít ra vẫn có thể nắm lấy chút gì đó, song nếu buông xuôi, thì chỉ còn tay trắng mà thôi.
So với sự cực đoan của Cố Khinh Chu, tư duy Giang Nhứ lại hết sức hiện thực: đã sống kiếp người thì đừng nên đem lòng yêu hận quá mãnh liệt.
Cho dù không buông bỏ, cho dù chẳng cam tâm, cũng hãy cố mà học cách coi nhẹ hết thảy.
Bởi dòng chảy cuộc đời sẽ không vì thế mà ngừng cuốn ta đi.
Hiển nhiên Cố Khinh Chu là dạng người không tài nào coi nhẹ hết thảy.
Y đã chui vào đường cụt, suốt tháng năm dài vẫn chưa tìm thấy tự do.
Không khí trong văn phòng như ngưng đọng một lúc.
Giang Nhứ tinh ý nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Cố Khinh Chu, bất giác đứng thẳng người dậy, định nói gì đó lại thôi.
Hắn tần ngần thêm giây lát, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Với tính cách bản thân, Cố Khinh Chu không có khả năng thốt ra bất cứ thứ ngôn từ mềm mỏng nào.
Y chỉ có thể dõi theo bóng lưng Giang Nhứ, từng đầu ngón tay chầm chậm siết chặt, một mình ngồi lặng trong gian phòng rộng lớn.
Ăn miếng trả miếng là như thế, vừa làm tổn thương người khác, cũng vừa làm đau chính mình.
Giờ nghỉ trưa, mọi người trong công ty nối gót nhau xuống tầng ăn cơm.
Mặc dù bây giờ tiền bạc Giang Nhứ tương đối xông xênh, nhưng hắn chẳng có tâm tình đâu mà ăn chơi hưởng thụ.
Cùng lắm là chuyển từ mì ăn liền sang gọi đồ ăn ngoài, đủ để Lý Tư Ngạo lấy làm ngạc nhiên.
Gã hỏi: “Anh trúng xổ số hả? Sao không ăn mì tôm nữa?”
Giang Nhứ ngó gã, nửa đùa nửa thật đáp: “Anh mới tìm được ông trẻ ruột thất lạc nhiều năm, ổng giàu vãi.”
Đương nhiên Lý Tư Ngạo không tin, cho rằng hắn phét lác nhảm nhí.
Chào hắn xong, gã chạy qua cửa tiệm gần công ty tiếp tục ăn cơm hộp.
Giang Nhứ chuẩn bị xuống tầng lấy đồ ăn, khi ánh mắt vô thức lia đến cánh cửa văn phòng đóng chặt, hắn mới sực nhớ hình như Cố Khinh Chu vẫn chưa ra ngoài ăn trưa.
Người này hệt như con ốc sên, mà vỏ ốc chính là phòng làm việc.
Dẫu nói cạn lời cũng không thể tả xiết mức độ lạnh nhạt vô tâm của Giang Nhứ.
Có rất nhiều thứ hắn không muốn nghĩ đến, phần lớn thời gian là được tới đâu hay tới đó.
Đủng đỉnh đi xuống dưới tầng, hắn ngồi đốt liền mấy điếu thuốc với cõi lòng trĩu nặng tâm tư, xong xuôi mới đi ra sảnh lấy đồ ăn đã đặt.
Hai suất cả thảy.
Trong công ty chẳng còn mống nào, nhân viên quầy tiếp tân cũng đã đi ăn trưa hết.
Giang Nhứ đang cân nhắc có nên đi vào đưa Cố Khinh Chu một suất cơm hay không, nào ngờ mới bước tới gần cửa văn phòng, đã nghe thấy tiếng một trận cãi vã kịch liệt.
Nói đúng ra, chỉ có một người phụ nữ đơn phương mắng chửi.
Giang Nhứ đoan chắc đây không phải là khách hàng đến làm ầm ĩ.
Hắn lặng lẽ giữ cửa he hé một khoảng, láng máng thấy trong phòng một người đàn bà trung niên hãy còn xuân sắc, trên người mặc bộ âu phục nữ tinh xảo.
Bà ta đang tranh cãi gì đó với Cố Khinh Chu, gương mặt đẹp mặn mà đỏ ửng lên vì cơn giận: “Hỏi một lần nữa, con có về hay không?!”
Giang Nhứ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Cố Khinh Chu.
Lạnh giá tới mức người thường muốn chạy xa ngàn dặm, mỉa mai trong mắt còn sâu cay hơn cả lúc đối mặt với hắn, song cũng ứ đầy u uẩn tịch mịch: “… Đã nói rồi, đến lúc đó con sẽ về.”
“Lúc đó? Lúc đó là lúc nào? Nhất định phải đợi đến lúc tài sản bị phân chia tứ tán mới chịu về hay sao?! Nhất định phải quỳ xuống trước mặt con cầu xin thì mới được phải không?” Không biết là đau lòng vì tiền hay vì điều gì khác, người phụ nữ úp mặt vào khăn tay khóc lóc thảm thiết.
Thấy Cố Khinh Chu vẫn dửng dưng, bà lại cất giọng phẫn hận mắng chửi: “Ngay từ đầu tao không nên đẻ mày ra, bóp chết mày đi cho rồi! Mày sinh ra đời đúng là khổ hình nghiệp chướng của tao!”
Gương mặt Giang Nhứ hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không đoán được người này là mẹ Cố Khinh Chu.
Bầu không khí giữa họ căng như dây đàn, nhìn giống cừu thù hơn cả mẹ con, chẳng biết đã có việc gì xảy ra để đến mức đôi bên không thể hòa giải.
Giang Nhứ giữ nguyên tay nắm cửa, vụt nhận ra mình không hề hay biết gì về chuyện của Cố Khinh Chu.
Hắn ngẩn ngơ một lúc rồi choàng tỉnh, đang chuẩn bị lén lút khép cửa, bên trong bỗng vang lên một tiếng ‘bốp’ chát chúa.
Giang Nhứ bị dọa hết hồn, khay thức ăn xém chút nữa văng xuống sàn nhà.
“Mày có giỏi, từ nay về sau đừng gọi tao là mẹ nữa!”
Cú tát này mẹ Cố dùng hết sức bình sinh, mặt Cố Khinh Chu lệch qua một bên, một dấu bàn tay đỏ ké lặng lẽ lan ra trên má trái tái nhợt.
Mái tóc y rũ xuống, bộ dạng nom thảm thương khôn tả.
Giang Nhứ từng nói một câu rất đúng.
Cố Khinh Chu là kẻ khó ưa – khó ưa đến mức chính mẹ ruột cũng phải căm ghét y.
Bàn tay mẹ Cố khẽ run lên.
Bà nhìn trân trân đứa con trai hồi lâu, sau đó quay người mở cửa, rời đi nhanh như một cơn gió trên đôi giày cao gót.
Giang Nhứ thấy vậy tức tốc lách mình nấp sau một tấm che bàn làm việc, vừa kịp không bị bà bắt gặp.
Sau cuộc tranh cãi, cả văn phòng lặng ngắt như nấm mồ, âm thanh duy nhất hiện hữu là tiếng điều hòa không khí hoạt động.
Giang Nhứ chớp mắt lia lịa, chẳng hiểu mô tê gì, cũng chưa kịp định thần lại, chậm rì rì lê tới xem tình hình Cố Khinh Chu.
Y vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, hoàn toàn bất động.
Giang Nhứ thừa biết Cố Khinh Chu tính khí cao ngạo, ghét nhất là bị người khác chứng kiến dáng vẻ yếu đuối của mình.
Hắn chững lại một chút, rốt cuộc quyết định không bước vào, chỉ nhìn y qua khe cửa he hé.
Chẳng biết qua bao lâu, có thể một phút, có thể là hai, cũng có thể chỉ vài giây đồng hồ, Cố Khinh Chu cuối cùng cũng nhúc nhích.
Y không nhòm ngó đến vết thương, thậm chí còn không chạm thử vào chỗ tấy đỏ trên mặt, giữ tấm lưng thẳng tắp kiêu hãnh.
Kế đó, như thể chưa từng có gì xảy ra, Cố Khinh Chu cúi đầu nhặt từng tờ tài liệu vô tình bị gạt bay xuống sàn rồi đi ra đóng cửa.
Giang Nhứ nghe ‘cạch’ nhẹ một tiếng, là âm thanh cửa bị khóa trái.
Hắn chưa bao giờ gặp mẹ Cố Khinh Chu, cũng chưa từng nghe y nhắc đến gia đình dẫu chỉ một đôi lần, bởi vậy đương nhiên không thể suy đoán gì.
Giang Nhứ trầm ngâm giây lát, nhìn đăm đăm suất cơm trên tay, cuối cùng đành quay về bàn làm việc.
Não bộ hắn bắt đầu chạy chệch đường không kiểm soát.
Tát một cái thôi mà, sẽ không sao đâu nhỉ?
Giang Nhứ nhớ lúc còn bé, hắn từng bị bà già nhà mình cầm sào phơi áo đuổi đánh hết nửa con phố.
Vậy mà cũng chẳng hề hấn gì, về nhà lại ăn cơm uống nước, sống khỏe phây phây.
Suốt buổi chiều, Cố Khinh Chu không ra khỏi văn phòng.
Cánh cửa kia đóng kín bưng, tựa như muốn ngăn cách với cả thế giới bên ngoài, tách rời khỏi đám đông cùng những lao xao ồn ĩ.
Lúc Phàn Giai Giai định đi vào đưa giấy tờ, Giang Nhứ tức thì chặn cô nàng lại.
Giang Nhứ nửa đùa nửa thật răn đe: “Sếp Cố hôm nay tâm trạng không vui, bây giờ cô mà vào đảm bảo ăn chửi ngay tắp lự.
Cứ để đó đi đã, hết giờ anh sẽ giúp cô đem vào xin chữ kí.”
Tấm chiếu mới Phàn Giai Giai nghe vậy tin sái cổ, hơn nữa cô vốn vô cùng khiếp sợ bộ dạng lạnh băng của Cố Khinh Chu, thế là ngoan ngoãn đưa tài liệu giấy tờ cho Giang Nhứ, còn rối rít cảm ơn hắn mấy lần.
Lý Tư Ngạo vẫn dán mắt vào máy tính, không quay đầu lại, hừ một tiếng: “Anh mà cũng tốt bụng thế cơ?”
Giang Nhứ trông sang cửa văn phòng, không để ý tới gã.
Gần tan tầm, mọi người lần lượt về hết.
Mấy cụm đèn lớn đều đã tắt.
Chẳng mấy chốc, cả văn phòng chìm vào bóng tối.
Qua tấm kính cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn neon tuần tự thắp lên trong những tòa cao ốc bên ngoài, lòng ai cũng dấy lên thứ cảm giác chơi vơi trước nhịp đời hối hả.
Giang Nhứ cũng định về, nhưng rồi vẫn quyết nán lại.
Hắn vắt áo khoác lên vai, đấu tranh tư tưởng mãi mới bước tới văn phòng giám đốc gõ cửa, nói vọng vào trong: “Nè, đến giờ về rồi, lát nữa cả tòa nhà sẽ tắt hết đèn đấy.”
Dẫu cách một lần cửa, thanh âm hắn truyền đến vẫn xiết bao chân thực.
Cố Khinh Chu hoàn hồn, bất giác đưa tay chạm vào bên má trái còn tấy sưng nhoi nhói.
Y đưa mắt trông ra bầu trời tối mịt bên ngoài, hết ngày rồi, dấu tay chắc cũng đã tiêu tan.
Cố Khinh Chu toan đứng dậy, song bởi ngồi một chỗ quá lâu, hai chân y tê dại, chới với ngồi phịch xuống.
Y nhắm mắt định thần vài giây rồi ra mở cửa, lập tức bắt gặp Giang Nhứ đang dán mặt vào kính cửa sổ, tớn tác dòm vào bên trong.
Cố Khinh Chu chựng lại: “Cậu làm gì vậy?”
Trông thấy y, Giang Nhứ dựng thẳng người theo thói quen, ánh mắt âm thầm lướt qua dấu vết trên má đối phương.
Cố Khinh Chu phát giác được tia nhìn của hắn, phản ứng như thể vừa bị kim đâm, nghiêng đầu né tránh nhanh như chớp.
Y bước ra ngoài trước, trong ngữ điệu bình thản vẫn có chút lúng túng náu mình: “Hôm nay tôi không cần cậu đưa về.”
Giang Nhứ nhủ thầm bà bô Cố Khinh Chu ra tay cũng ác gớm ghê, vết tát này phải ít nhất hai ngày nữa mới mong biến mất.
Hắn rảo gót đuổi theo Cố Khinh Chu, đành phải giả vờ không biết gì, chỉ cười toe toét hỏi: “Hôm qua cũng đưa về mà, sao tự nhiên hôm nay lại không cần?”
Cố Khinh Chu không đáp, sải chân đi nhanh hơn, không muốn để bất kì ai nhìn thấy dáng vẻ thảm hại lúc này.
Giang Nhứ thấy thế vọt liền hai ba bước đuổi theo, nắm lấy cổ tay y kéo lại: “Chậc, chạy cái gì, chỉ ăn một cái tát thôi mà? Hồi bé tôi còn bị mẹ vả như cơm bữa kìa.”
Lí lẽ an ủi này xứng đáng ăn một điểm không.
Cố Khinh Chu ra sức giãy giụa, nhưng lại bị Giang Nhứ soài người ép vào tường.
Nghe hắn nói xong, mặt y chợt tái ngắt.
Trước ánh nhìn chăm chú của đối phương, Cố Khinh Chu không tự chủ nghiêng đầu, nhắm mắt che đậy thần sắc bối rối, mím chặt môi không nói ra lời.
Giang Nhứ chưa từng thấy Cố Khinh Chu khổ sở thế này, nắm tay bất giác nới lỏng, ánh mắt vô thức chạm vào vệt đỏ tấy trên mặt đối phương.
Làn da Cố Khinh Chu vốn dĩ trắng bóc, nhìn vào không khỏi nhói lòng.
Hắn ngần ngừ một chút rồi vươn tay ra đụng khẽ.
“A…”
Giang Nhứ nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
–Hết chương 18-.