Giang Nhứ đột ngột dừng xoay bút.
‘Cạch’ một tiếng, chiếc bút bi lăn xuống góc bàn.
Hắn chậm chạp cầm nó lên: “Có nói tại sao phải nghỉ không?”
Cô em văn thư lắc đầu: “Không thấy nói ạ.”
Giang Nhứ không lên tiếng, chậm rãi dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lơ đễnh.
Biết Cố Khinh Chu hôm nay không tới, tinh thần vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng hơn nhiều, cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến, hắn gục thẳng xuống bàn ngủ bù.
Thấy hai quầng mắt hắn thâm sì, Lý Tư Ngạo đá nhẹ vào ghế: “Đêm qua anh làm gì mà giờ lại gục mặt ngủ ngày thế hả, chăm chỉ chưa được mấy ngày? Sếp Cố mà biết là bị trừ lương bây giờ.”
Giang Nhứ vùi mặt vào cánh tay, sầu não đáp: “Nhưng hôm nay cậu ta có đến đâu, anh mày có ngủ cũng chả ai tóm.”
Lý Tư Ngạo ngẫm thấy cũng phải, cũng không can thiệp nữa, chỉ dặn: “Hôm nay hết giờ làm đi ăn nhé, em đặt chỗ rồi.”
Giang Nhứ ừ một tiếng, không ngẩng đầu.
Tuy hôm nay Cố Khinh Chu không ở công ty, nhưng tất thảy vẫn chẳng có gì đổi khác.
Mọi người vẫn nói nói cười cười, thế giới cũng sẽ chẳng vì thiếu mất ai đó mà ngừng quay.
Có lẽ người duy nhất cảm thấy băn khoăn ở đây là Giang Nhứ.
Hắn chẳng biết phải mô tả thứ cảm giác này ra sao, có chút gì đó hoang mang, trống trải…
Lý Tư Ngạo đặt bữa tối ở một nhà hàng lẩu.
Tính thêm Phương Hiệp và Phàn Giai Giai, kế hoạch ban đầu là bốn người dùng bữa.
Tuy nhiên chẳng rõ vì sao mà Phàn Giai Giai tạm thời vắng mặt, thành thử chỉ có mình Giang Nhứ ăn cơm cùng đôi chim cu đương lúc mới yêu.
Giang Nhứ ngồi đối diện Lý Tư Ngạo và Phương Hiệp, có cảm giác mình là một chiếc bóng đèn cao áp, hỏi bằng giọng khó hiểu: “Chỉ có ba người mà đi ăn lẩu, hai thím không thấy quạnh quẽ à?”
Có vẻ Phương Hiệp cũng đã nhìn ra hắn hơi lặng lẽ hơn bình thường, cô nhún vai đáp: “Đâu có cách nào khác, lúc đầu tôi hẹn cả Giai Giai nữa, nhưng chẳng biết có vụ gì mà con bé có vẻ không ổn lắm, cho nên mới huỷ kèo.”
Lý Tư Ngạo tính tình vô tư, không nghĩ ngợi nhiều, vừa nhúng thịt vừa nói: “Toàn người quen cả, có ai lạ đâu, anh xấu hổ cái gì? Chả nhẽ còn phải đi gọi gái xinh đến tiếp anh?”
Giang Nhứ che giấu cảm xúc rất kĩ, chẳng ai nhận ra ở hắn có gì đó không đúng.
Hắn vẫn cười đùa như thường ngày: “Thế lại tốt quá, mày có giỏi thì tìm người đi.”
Không biết Phương Hiệp nghĩ gì mà chợt ngừng gắp đồ ăn, liếc mắt nhìn Lý Tư Ngạo, bao xúc cảm trong lòng đều trở nên thư thái dễ chịu.
Cô nàng khẽ mỉm cười, nói với vẻ bùi ngùi: “Giang Nhứ này, tôi rất tò mò không biết người cậu thích sẽ như thế nào nhỉ? Nếu có đối tượng nhớ phải dắt đến ra mắt bọn tôi đấy.”
Chẳng rõ từ bao giờ chai rượu trên tay Giang Nhứ đã trống trơn.
Hắn đang mở chai thứ hai, nghe vậy thì khựng lại, cúi đầu bật cười: “Tôi cũng rất muốn biết mình sẽ thích ai đây này, cơ mà hiện giờ thích là cảm giác gì tôi còn chẳng hiểu rõ, vẫn nên một mình là hơn.”
Quán lẩu lúc nào cũng ồn ào và nóng hầm hập.
Giang Nhứ ngồi quay lưng ra cửa, bóng hình như hòa với màn đêm, chỉ có nỗi cô đơn bất tận trải dài, chẳng hề hòa hợp với sự náo nhiệt xung quanh.
Phương Hiệp ăn hơi nhiều, uể oải dựa vào vai Lý Tư Ngạo ngồi nghỉ, ngúc ngoắc chân: “Thích rất đơn giản mà, giống như… nói thế nào nhỉ, trông thấy cô ấy cậu sẽ rất vui vẻ, thấy cô ấy đi cùng người khác sẽ ghen, muốn cho cô ấy những gì tốt nhất, muốn ở bên cô ấy suốt nửa đời còn lại, đại khái là kiểu cảm giác đó.”
Giang Nhứ lắng nghe chăm chú, đoạn trầm ngâm một lát, sau đó giương mắt hỏi: “Thích là cảm giác như thế à?”
Phương Hiệp không ngờ rằng một tên thường ngày cợt nhả phóng túng như Giang Nhứ thực chất lại quá non và xanh thế này.
Trực giác phái nữ sắc bén nắm bắt được chút manh mối ít ỏi, cô hứng thú nhìn Giang Nhứ: “Giang Nhứ, cậu thích cô nàng nào rồi đúng không?”
Không đợi Giang Nhứ trả lời, Lý Tư Ngạo đã lên tiếng trước: “Sao có thể, anh chưa bao giờ thấy lão này nói chuyện với phụ nữ hết.”
Phương Hiệp đạp gã một cái: “Anh chưa bao giờ thấy đâu có nghĩa là không tồn tại, lanh chanh xen vào làm gì?”
Lý Tư Ngạo gãi đầu im bặt.
Phương Hiệp ngoảnh đầu về phía Giang Nhứ, tỏ ra hết sức hứng thú với chủ đề này: “Nè, thật là cậu có người thích rồi à?”
Giang Nhứ không biết nói sao, mông lung nhìn qua nơi khác.
Ngón tay hắn gõ lên thân cốc bằng một thứ nhịp điệu lộn xộn.
Ngay thời khắc Phương Hiệp cho rằng hắn sẽ phủ nhận, Giang Nhứ cất tiếng: “Tôi chẳng biết mình có thích người đó hay không nữa.”
Hoặc là, tình cảm ấy liệu đã sâu đậm đến mức hắn có thể vượt qua xu hướng tính dục của bản thân vì Cố Khinh Chu, cũng như đối đầu với người thân duy nhất trong nhà?
Phương Hiệp chẳng hề hay biết “người đó” ở đây không phải là một cô gái.
Cô nàng chống cằm, cong môi nói: “Mấy tên đàn ông lừng khà lừng khừng là khó chịu nhất đấy.
Thích là thích, không thích là không thích, trong lúc cậu còn lần chần do dự thì con gái nhà người ta đã bị chó sói núi bên cạnh tha đi rồi, còn đứng tại chỗ chờ một tên ngốc như cậu tỏ rõ lòng mình à?”
Tính cách Phương Hiệp vốn thẳng thắn, giọng lưỡi cũng rất bén nhọn: “Cậu chưa hiểu tình cảm của bản thân một ngày, người ta có thể đợi một ngày.
Cậu một năm vẫn chưa hiểu ra, chẳng lẽ người ta chịu chờ một năm chắc? Cơ hội là do mình nắm bắt, nếu bỏ qua ai biết sau này có dịp khác nữa không? Đến thời điểm cậu hối hận hiểu ra, khéo người ta đã lấy chồng đẻ tám lứa.”
Cũng giống như trước đây cô bày tỏ tình cảm với Giang Nhứ, tuy rất thất vọng khi bị hắn từ chối, nhưng ít nhất đã cố gắng hết sức.
Mặc dù có buồn có tiếc, nhưng còn hơn là không dám thử.
Nghe những lời này, Giang Nhứ khẽ bật cười: “Nghe thì khó tin, nhưng người đó thực sự đã đợi tôi nhiều năm lắm…”
Thật vậy, Cố Khinh Chu đã đợi Giang Nhứ từ rất lâu, rất lâu.
Có lẽ để khuấy động không khí, có lẽ để phản bác lời Phương Hiệp, hắn cố ý cười đến thở không ra hơi.
Nhưng rồi chẳng biết nhớ tới điều gì, hắn đột nhiên im bặt.
Hai mắt Giang Nhứ nhắm nghiền, tay phải đỡ trán, đường cong trên khóe môi dần tắt, thấp thoáng lộ ra vẻ bất lực vốn không dễ dàng nhìn ra ở hắn.
Phương Hiệp không lên tiếng, Lý Tư Ngạo chỉ cho rằng hắn uống quá nhiều, bèn đùa bỡn: “Người anh em, tửu lượng của anh càng ngày càng xuống cấp đó.”
Yết hầu Giang Nhứ giật giật: “Rượu này bốc chậm mà kinh phết…”
Chẳng biết bữa cơm này kết thúc bằng cách nào, khi cả ba bước ra khỏi cửa hàng thì đã khá muộn.
Lý Tư Ngạo và Phương Hiệp định đưa Giang Nhứ về, nhưng hắn đã khéo léo từ chối, cuối cùng ai đành về nhà nấy.
Do công việc bận bịu, đã rất lâu Giang Nhứ chưa uống rượu, cũng rất lâu rồi chưa say.
Hắn về đến nhà, trằn trọc lăn lộn cả đêm, âm vang trong đầu là những lời Phương Hiệp nói tối nay.
Không ai sẽ mãi chờ đợi ai, một khi trái tim đã nguội lạnh thì dẫu cố thế nào cũng chẳng có khả năng sưởi ấm lại được nữa.
Rất có thể khi cậu quay đầu, người con gái cậu thích đã lấy chồng sinh con từ lúc nào không hay.
Cố Khinh Chu hẳn là sẽ không kết hôn, Giang Nhứ nghĩ.
Nhưng mai này có lẽ y sẽ tìm một người bạn đời, sau đó sẽ ở bên kẻ đó giống như đã từng dính lấy hắn, hôn kẻ đó, ôm kẻ đó, biết đâu sẽ còn có nhiều hành động thân mật gắn bó hơn nữa…
Ban đầu chỉ là một suy nghĩ hết sức mơ hồ mà thôi, nhưng bất giác trong đó lại xuất hiện một người đàn ông không rõ mặt rõ tên, khiến Giang Nhứ cảm thấy rất thật.
Nghĩ đến đây, hắn thình lình không kìm được cau mày.
Hắn vốn không phải loại người có tham vọng độc chiếm quá mạnh, thế nhưng ngay lúc này đây, hắn lại có cảm giác tài sản của mình bị kẻ khác xâm chiếm, dù rằng đó chỉ là một giả thiết suông.
Giang Nhứ rời giường, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trời vẫn tối đen.
Ánh đèn hắt từ đỉnh đầu xuống lưng hắn, dẫu ấm áp nhưng lại mang chút gì đó cô liêu.
Dường như hắn có hơi nhớ Cố Khinh Chu.
Tuy cảm giác ấy rất mơ hồ, song giữa đêm tối vắng lặng này lại tựa như những dây leo thường xuân mùa hè, sinh trưởng như vũ bão, dần lan tràn trong tim, hoàn toàn bao phủ hắn.
Hay là mai đi gặp cậu ta nhỉ…
Hắn xoay lưng đối diện với tấm gương, nhìn chăm chú vào người bên trong, trông thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu vằn vện tơ máu và cái cằm lởm chởm râu ria.
Đoạn hắn đưa tay, vỗ bồm bộp lên đầu “người trong gương”, âm thanh phát ra nặng nề mà trầm đục.
Trong cơn say chếnh choáng, hắn bắt đầu làm những điều chỉ một kẻ say mới có thể làm.
Giang Nhứ cụng đầu với tấm gương lạnh lẽo, nhắm mắt trầm giọng nói: “Chẳng phải là mày trước kia ghê gớm lắm à, chọc trời khuấy nước còn có gan nữa mà, bây giờ lại rúm ró một cục, đ.m.
nó đúng là để cho người ta cười vào mũi.”
Nói xong, hắn im lặng một lát, sau đó lại lẩm bẩm nói: “… Thích thì bảo là thích đi, sợ gì mà không dám thừa nhận? Con đường này tuy khó nhưng đâu có nghĩa là không thể đi.”
Vừa dứt lời, cõi lòng Giang Nhứ bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hắn dựa lưng vào tủ đầu giường rồi từ từ trượt xuống sàn, men say bốc lên dần dà dịu lại.
Lần đầu tiên hắn mong chờ hừng đông mau đến.
Bản chất Cố Khinh Chu là kẻ cuồng công việc, trừ khi có tình huống ngoài ý muốn phát sinh, bằng không y sẽ không bao giờ để việc dồn ứ.
Y chỉ xin nghỉ một ngày, sáng nay đã trở lại công ty.
Âu phục đen phẳng phiu thẳng thớm, sắc mặt tái nhợt mang theo vẻ ốm bệnh, nom Cố Khinh Chu gầy rộc đi trông thấy.
Y bước nhanh qua mọi người rồi đi thẳng vào văn phòng, đóng chặt cửa vào như thường lệ.
Chẳng ai hiểu được vì sao chỉ qua một đêm lại có sự thay đổi đảo điên trời đất đến thế, ngay cả Phương Hiệp cũng nhận ra có gì đó không ổn: “Sếp Cố gầy xọp đi khiếp quá, mới có một ngày không gặp thôi mà, không khoa học tẹo nào cả.”
Lý Tư Ngạo liếc nhìn cửa phòng giám đốc một cái, thờ ơ nói: “Khả năng là bị ốm nên mới hốc hác vậy đấy mà.”
Nãy giờ Giang Nhứ quan sát Cố Khinh Chu rất chăm chú, nhưng y chẳng hề ngó lại.
Hắn cụp mắt im lặng một lát rồi chuẩn bị đi vào phòng giám đốc, ngờ đâu vừa đứng dậy đã lập tức bị Phương Hiệp vịn vai ấn xuống: “Cậu chờ chút đã, tôi còn giấy tờ cần sếp đóng dấu kí tên, khách hàng đang giục loạn lên đây.
Hôm qua tôi đặt chỗ rồi, đừng hòng chen trước.”
Cô nàng nói xong bèn ôm mớ giấy tờ phóng vọt đi trên đôi giày cao gót lênh khênh.
Giang Nhứ vô thức quay sang nhìn Lý Tư Ngạo.
Gã đành vỗ vai hắn, an ủi: “Đàn ông đàng hoàng không tranh giành với phụ nữ, nhường đi anh.”
Phương Hiệp vào phòng giám đốc tầm mười phút rồi bước ra.
Cửa vừa đóng, cô nàng đổi sang vẻ mặt nghiêm trọng như vừa phát hiện một tin tức động trời, thấp giọng nói: “Nè nè nè, sếp Cố hình như sắp được điều đi nơi khác đấy? Sao lâu nay tôi không hóng được vụ này nhỉ?”
Đang trên đà đứng lên, Giang Nhứ bỗng dừng phắt lại, đoạn ngồi phịch xuống ghế.
Đồng nghiệp xung quanh hắn nhất loạt đưa mắt nhìn sang, ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Sếp Cố sẽ thuyên chuyển công tác? Thật hay đùa vậy?”
“Mới đến chưa lâu mà?”
Phương Hiệp vô thức liếc về phía văn phòng giám đốc, đoạn hạ giọng nói: “Ban nãy tôi đi vào đúng lúc sếp đang nói chuyện điện thoại, nghe không rõ ràng lắm, chỉ nghe được vụ chuyển đi nơi khác các thứ.”
Đối với mọi người, chuyện này có vẻ rất đột ngột, nhưng với một người quá hiểu Cố Khinh Chu như Giang Nhứ thì hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Nhờ ơn mấy lời “sấm lành” hôm qua của Phương Hiệp, chuyện tốt thì không thiêng chuyện xấu lại rất thiêng, hắn vừa định tìm đến Cố Khinh Chu nói rõ ràng, vậy mà đối phương đã sửa soạn ra đi rồi sao?
Giữa lúc tất cả đang xôn xao nhốn nháo, cửa văn phòng bất chợt bật mở.
Xung quanh tan tác chim muông, ai nấy đều chột dạ vì vừa bàn tán nhỏ to sau lưng sếp, cúi gằm mặt không dám hé răng.
Cố Khinh Chu đi thẳng tới cạnh Phàn Giai Giai, gõ gõ bàn rồi thấp giọng nói gì đó.
Phàn Giai Giai im lặng lắc đầu, y bèn lập tức rời đi.
Cùng lúc, Giang Nhứ lướt mắt qua gương mặt thon gầy của Cố Khinh Chu, cuối cùng từ từ dừng lại nơi tai trái – chỗ đó hoàn toàn trống trơn, không gắn thêm bất cứ thứ gì.
Đầu ngón tay Giang Nhứ giật giật.
Hắn không khỏi ngẩn người trong thoáng chốc, khi choàng tỉnh lại, bóng dáng Cố Khinh Chu đã mất tăm.
Giang Nhứ tức thì đứng dậy, vắt áo khoác lên khuỷu tay, nhỏ giọng hỏi Phàn Giai Giai: “Sếp Cố đi đâu vậy?”
Phàn Giai Giai thoáng do dự rồi đáp: “Chắc là ra sân bay rồi ạ.”
Cô còn chưa dứt lời, Giang Nhứ đã lao vọt ra ngoài.
Tòa nhà này rất cao, chờ thang máy tốn không ít thời gian, thang máy dự phòng thì vẫn đang trong quá trình sửa chữa.
Thấy thang máy kẹt cứng tại tầng mười hai, Giang Nhứ dứt khoát chạy vào cầu thang bộ, lao xuống bằng tốc độ chạy nước rút một trăm mét.
Cứ thế hắn chạy hết mười chín tầng, khi đặt chân đến tầng một, sau lưng đã đổ mồ hôi đầm đìa giữa tiết trời cuối thu lạnh lẽo.
Giang Nhứ vừa gọi điện cho Cố Khinh Chu vừa dáo dác nhìn quanh, tìm kiếm chiếc xe hơi của y.
Thấy xe vẫn đậu ở chỗ cũ chưa hề dịch chuyển, đoán chừng mình nhanh hơn y một bước, lúc này hắn mới dựa người vào gốc ngô đồng ven đường mà thở phào nhẹ nhõm.
Hai chân hắn tê rần, không tài nào đứng vững nổi.
Thang máy bò ì ạch.
Vừa bước ra khỏi tòa cao ốc, Cố Khinh Chu đã trông thấy một bóng hình quen thuộc đứng bên chiếc xe.
Giang Nhứ còn chưa thở ra hơi, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, như thể đã cắm đầu chạy rất lâu.
Ngước mắt thấy Cố Khinh Chu, hắn ngẩn ngơ trong giây lát rồi bất giác vươn thẳng người, yết hầu khẽ khàng dao động, cật lực đè nén nhịp thở rối loạn.
Nước da Cố Khinh Chu quá mức nhợt nhạt, càng làm nổi bật đôi mắt đen thăm thẳm, không thể nhận ra mục tiêu của ánh nhìn.
Dường như y đang nhìn Giang Nhứ, song cũng dường như không hề liếc hắn, chỉ đi lướt qua rồi lấy chìa khóa xe từ trong túi quần, sau đó mở cửa chuẩn bị lên xe.
“Đợi đã.”
Giang Nhứ khàn giọng lên tiếng, kéo bàn tay Cố Khinh Chu đặt trên chốt cửa xe, nhất thời chẳng biết mở lời ra sao.
Cố Khinh Chu bình tĩnh đến bất ngờ, nhưng là loại bình tĩnh khiến người ta vô duyên vô cớ cảm thấy bất an.
Y rút tay về, vẻ mặt không cảm xúc, một lần nữa đút tay vào túi quần, đưa mắt nhìn dòng xe cộ cuồn cuộn phía xa: “Có việc gì?”
Thật ra Giang Nhứ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi mở miệng, hắn chỉ có thể thốt ra một câu: “… Cậu sắp chuyển đi sao?”
“Ừ.” Cố Khinh Chu không phủ nhận, giọng điệu thậm chí có thể nói là bình thản, tựa như một người hoàn toàn khác.
“Tôi đợi cũng mệt rồi, ngày kia sẽ về thành phố A, tổng công ty sẽ phái người mới xuống thay.”
Nghe vậy, Giang Nhứ đưa mắt về phía y.
Đột nhiên hắn không biết liệu mình có còn cần phải nói ra muôn vạn nỗi niềm đang chất chứa trong lòng, hay đây thực chất chính là báo ứng cho tất thảy những thứ khốn nạn hắn từng làm suốt hai mươi mấy năm qua.
Một hồi lâu sau, Cố Khinh Chu không nghe thấy hồi đáp, rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn hắn: “Cậu còn việc gì nữa không?”
Giang Nhứ cười với y rồi bất thần thấp giọng hỏi: “Có phải tôi hơi muộn rồi không?”
Cố Khinh Chu không hiểu: “Sao cơ?”
Gió thổi qua tấm lưng Giang Nhứ đẫm mồ hôi, mang theo hơi lạnh râm ran tê dại.
Ngay cả chân hắn cũng tê rần, thân thể không đứng vững.
Hắn dựa vào gốc cây nhìn Cố Khinh Chu, nét cười sáng tỏ nơi ánh mắt, ẩn sâu bên trong là vô vàn tiếc nuối và hối hận hòa lẫn, bất kì ai cũng không thể phát hiện.
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Nhứ vẫn hệt như thời niên thiếu sôi nổi nhất, hắn nhìn sâu vào mắt Cố Khinh Chu, chưa bao giờ chăm chú đến vậy, tựa như muốn khảm sâu hình ảnh y vào kí ức.
“Mặc dù cậu sắp đi, nói ra những lời này cũng muộn rồi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có lẽ cần phải cho cậu biết.
Thành phố A cách Hải Thành hơn hai ngàn cây số, tôi sợ nếu bây giờ không nói, sau này cũng sẽ không còn cơ hội.”
Thế giới quá mênh mông, con người cũng vô vàn, có đôi khi còn chưa kịp nói lời từ biệt thì hỗn loạn và chia li đã ập xuống, cuốn trôi đi chẳng để lại vết tích.
Xung quanh Giang Nhứ là biển người huyên náo, trước mặt là xe cộ tấp nập, ngước mắt là nhà cao san sát, vô số khung cảnh hòa lẫn vào nhau, để rồi cuối cùng nhòa đi trong câm lặng.
Hắn nói: “Trước kia tôi là kẻ chẳng ra gì, bây giờ cũng vẫn vậy.
Trước năm mười tám tôi hết trốn tiết rồi lại bỏ học, kéo bè kéo lũ học làm lưu manh, sống không ra người ngợm.
Sau năm mười tám cũng chẳng khác gì, không hề có mảy may tiến bộ.
Ai cũng nghĩ rằng tôi lớn mật to gan, nhưng thật ra tôi chỉ là thằng nhát chết, ngay cả một câu nói thật lòng cũng giấu giếm không dám nói ra…”
“Mẹ tôi cũng khổ nhiều rồi, một thân một mình nuôi tôi lớn, vì tham công tiếc việc mà bây giờ một thân đau ốm, đi đứng bình thường cũng không vững nữa.
Tôi chỉ muốn bà vui vẻ, sau đó kiếm tiền cho bà hưởng phúc, mỗi lần thi trượt tôi không dám nói cho mẹ biết, không phải vì sợ bị bà đánh, mà chỉ là lo mẹ buồn lòng…”
Đầu óc Giang Nhứ hỗn loạn, hắn không còn biết mình đang nói gì, lải nhải miên man rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng dừng lại trong giây lát rồi thấp giọng lên tiếng: “Cố Khinh Chu, tôi thích cậu.”
Một câu nói này dường như đã tiêu hao toàn bộ dũng khí và sức lực của Giang Nhứ, hắn đứng đó nín lặng thật lâu.
Chỉ có từng cơn gió lạnh lướt qua, thổi căng phồng vạt áo sơ mi trắng.
Cố Khinh Chu đứng cạnh cửa xe, quay lưng về phía hắn, không lộ rõ vẻ mặt.
Ngô đồng đã rụng gần hết, chỉ còn lơ thơ vài chiếc lá đổ bóng dài trên đầu vai y.
Bầu không khí thoáng chốc chìm vào im lặng.
Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, Cố Khinh Chu rốt cuộc chậm rãi vươn vai, trầm giọng lên tiếng, không nghe ra mảy may xúc cảm: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”
Nghe đến đây, dòng suy nghĩ hỗn độn từ trong hồi ức Giang Nhứ ồ ạt quay về hiện tại.
Chân hắn đã bắt đầu tê cứng vì đứng quá lâu, cảm giác ấy đồng thời lan đến toàn thân, Giang Nhứ muốn cười nhưng không thể.
Khi hắn rốt cuộc có thể nhúc nhích, động tác đầu tiên lại là đưa tay kéo cửa xe cho Cố Khinh Chu: “Không có việc gì, chỉ là muốn nói với cậu, chuyện hồi đó… thật xin lỗi…”
Thêm nữa,
“Cố Khinh Chu, cảm ơn cậu vì đã thích tôi lâu như vậy.”
Khi người xung quanh coi Giang Nhứ như rác rưởi, chỉ có mình Cố Khinh Chu thích hắn.
Y sẵn sàng đem hết số tiền tiết kiệm ít ỏi nhờ nhịn ăn sáng ra, mua cho Giang Nhứ những gì hắn thích.
Y cố ý liên tiếp thi trượt khi lớp học sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích, chỉ vì muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với hắn.
Cố Khinh Chu đã từng trao trọn cho hắn tấm chân tình thuần khiết nhất thời niên thiếu, chỉ là chính bản thân Giang Nhứ không biết đường nắm chắc, hắn của năm mười tám tuổi là kẻ lỗ mãng tục tằn, không học được cách trân trọng, cũng chẳng hiểu gì về tình yêu.
Cố Khinh Chu không đáp.
Y không rõ mình đã lên xe bằng cách nào, chỉ siết chặt hai tay vào vô-lăng, sau đó lặng lẽ khởi động xe.
Những lời Giang Nhứ vừa thổ lộ lấp đầy tâm trí y, khiến hơi thở y không khỏi ngưng trệ.
Một luồng cảm giác chua xót lan tràn từ chóp mũi đến hốc mắt, tầm nhìn vốn rõ ràng phút chốc trở nên mờ mịt.
Đúng vậy, y đã đợi Giang Nhứ rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi y không còn nhớ rõ đã bao nhiêu năm…
Cố Khinh Chu mãi đứng đó chờ Giang Nhứ quay đầu, chờ hắn hồi đáp một câu “tôi thích cậu”, dành cả thời niên thiếu tươi đẹp đuổi theo bước chân hắn.
Từ khi quen biết năm mười sáu tuổi đến ngày gặp lại năm hai mươi lăm, y đã trải qua chín năm ròng rã.
Vốn dĩ Cố Khinh Chu những tưởng mình đã có thể buông bỏ từ lâu, nhưng hóa ra vẫn có thể vì một câu nói của đối phương mà rối bời lòng dạ.
Chiếc điện thoại yên vị trong túi y khẽ rung lên.
Cố Khinh Chu ấn kết nối, là Đậu Tầm gọi: “Ông xem mấy giờ rồi hả, ông hứa hôm nay tiễn tôi cơ mà? Giờ máy bay sắp cất cánh luôn rồi mà tôi vẫn chưa thấy tăm hơi ông nơi nào đây?”
Cố Khinh Chu đeo tai nghe, cất giọng hơi khàn như thể đã bị đè nén khá lâu: “Đường hơi tắc.”
Phía bên kia, Đậu Tầm im lặng thoáng chốc, đoạn lên tiếng hỏi: “Giai Giai có đến không?”
Cố Khinh Chu đáp: “Không đến.”
Đậu Tầm có vẻ thất vọng: “Được, giờ tôi lên máy bay đã, đến thành phố A sẽ nhắn tin cho ông.”
Cố Khinh Chu cúp điện thoại, đầu ngón tay còn run rẩy đôi chút.
Tầm nhìn mới sáng tỏ trong giây lát đã mờ mịt trở lại, khiến y bất đắc dĩ đánh tay lái tấp vào lề đường.
Thoáng liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Cố Khinh Chu đột nhiên bắt gặp một dáng hình vô cùng quen thuộc.
Hai cẳng chân không thể chạy theo kịp bốn cái bánh xe, song Giang Nhứ không nghĩ nhiều đến thế.
Hắn mỏi mệt nện bước, kiên trì duy trì khoảng cách phía sau.
Hắn cũng chẳng biết mình định làm gì, có thể chỉ đơn thuần là muốn tiễn Cố Khinh Chu lên đường.
Cũng may tốc độ xe hơi không quá nhanh, dù vượt lên trước hắn một khoảng cách xa nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy.
Qua gương chiếu hậu, Cố Khinh Chu nhìn bóng hình kia mỗi lúc một đến gần mình.
Y bỗng nhắm nghiền mắt, không kìm được cúi gằm mặt, rồi chỉ trong giây lát, một thứ chất lỏng trào ra từ hai hốc mắt y, đập thẳng xuống đầu gối, loang thành một mảng nhỏ ướt đầm.
Hải Thành nhỏ hẹp vô cùng, đường sá ở đó đông đúc, con người ở đó hỗn tạp, biển báo trạm dừng xe buýt cũ kĩ bạc màu, trời nóng thì oi nồng kinh khủng, trời lạnh mưa liên miên dầm dề.
Mọi thứ đều tệ hại khôn xiết, nhưng bất luận đã rời đi bao lâu, dù cho có đang ở thời điểm huy hoàng nhất cuộc đời mình, Cố Khinh Chu vẫn luôn sẵn sàng quay lại, tìm đến Giang Nhứ một lần nữa.
Hai người, một ở trong xe, một ở ngoài xe, vốn dĩ phải cách nhau một khoảng cách nhất định.
Thế nhưng bởi Cố Khinh Chu ngồi im bất động, còn Giang Nhứ lại không ngừng tiến lên, mà khoảng cách ấy cứ dần dần rút ngắn, và rồi cả hai cuối cùng cũng gặp nhau.
Cố Khinh Chu gục trên tay lái hồi lâu, không ngẩng đầu.
Giữa lúc bối rối, dường như y nghe thấy tiếng gió thu rì rào thổi rụng lá ngô đồng, và cũng nghe thấy giọng cười phóng túng của Giang Nhứ.
Gã đàn ông ấy dừng lại bên hông xe, gương mặt mang nụ cười tuấn tú vô cùng, tuy hai khóe mắt còn ửng lên sắc đỏ.
Hắn cúi mình chống tay lên nóc xe, sau đó nhìn người ngồi bên trong, khẽ cất giọng gọi: “Này…”
Hắn nói: “Cố Khinh Chu, hay là cậu đừng đi nữa?”
-Hết chương 29-.