Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi FULL


Khi Giang Nhứ tắm rửa xong xuôi thì trời đã nhá nhem tối.

Bóng cây trơ trụi bên ngoài in hằn lên cửa sổ, bị ánh sáng từ đèn phòng khách chiếu ra nom càng thêm rõ ràng.

Cho dù là người hay là cảnh, qua lớp kính kia dường như đều hợp lại thành một.
Cố Khinh Chu lấy máy tính gửi thư trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường.

Thoáng liếc thấy Giang Nhứ từ ngoài đi vào, y âm thầm đổi hướng ánh mắt, song tâm trí đã tức thì lơ đễnh, không tài nào tập trung vào màn hình.
Một bàn tay rắn rỏi từ đâu vươn tới, đóng sập nắp máy tính đánh ‘cạch’ một tiếng.

Theo bản năng, Cố Khinh Chu giương mắt nhìn lên.

Chiếc máy tính trong tay y lập tức bị Giang Nhứ tịch thu: “Buổi tối nghịch máy tính không tốt cho mắt đâu.”
Lý do này vô cùng thiếu sức thuyết phục, bởi người nào đó hằng đêm vẫn còn chơi game đến khuya.

Cố Khinh Chu hiếm hoi có lần không đốp chát lại, chỉ ngoan ngoãn nghiêng mình dịch vào trong, nhường chỗ cho Giang Nhứ.
Giang Nhứ tắt hết đèn phòng ngủ, chừa lại duy nhất một chiếc đèn bàn.

Hắn nằm nhoài ra giường, ánh sáng mờ ảo bao trùm lên cơ thể khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên mập mờ.

Xưa nay hắn chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, hiện giờ đột ngột bị ném vào thực địa, trong lòng vẫn có chút gì đó hoang mang.
Sau khi dứt khoát tắt nốt đèn bàn, Giang Nhứ mò mẫm chống tay nằm trên người Cố Khinh Chu.

Hắn cảm giác được thân hình đối phương căng cứng trong nháy mắt, hẳn là không tránh được lo lắng.
Giang Nhứ trầm giọng gọi tên y: “Cố Khinh Chu…”
Bảo Cố Khinh Chu không hồi hộp là bịa.

Chân tay y tê dại mềm nhũn, động đậy kiểu gì cũng không xong.

Bên tai y là nhịp điệu trái tim Giang Nhứ đập mạnh mẽ, từng rung động nhẹ nhàng xuyên qua lồng ngực truyền tới, đủ để hình dung hai người gần nhau đến mức nào.

Thậm chí Cố Khinh Chu còn cảm giác được nơi nào đó của đối phương đang từ từ thức dậy.
Vóc dáng Giang Nhứ rất vừa phải, không quá vạm vỡ cũng chẳng quá gầy gò, vị trí trùm sò trường cấp ba năm ấy cũng chẳng phải không dưng mà có.

Để so sánh thì Cố Khinh Chu gầy hơn chút ít, nếu đánh nhau ai thua ai thắng còn chưa rõ.
Áo ngủ của Cố Khinh Chu chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống sàn, lộ ra da thịt trần trụi lạnh ngắt.

Giang Nhứ hôn từ tóc y hôn xuống, hôn cho tới khi làn da trắng trẻo ửng lên sắc hồng, thân thể mát lạnh cũng dần được sưởi ấm bởi những va chạm thân mật.
Giọng Cố Khinh Chu trầm khàn hơn, có phần hơi khác so với ban ngày.

Hai tay y vô lực bám lên lưng hắn, mái tóc đen lòa xòa trước mặt, thanh âm mềm yếu đến tội nghiệp: “Giang Nhứ…”
Giang Nhứ nắm mắt cá chân y đặt lên vai mình, cực kì kiên nhẫn thực hiện khúc dạo đầu như thể sợ làm Cố Khinh Chu đau.

Giọng hắn trầm thấp đầy mê hoặc, song cũng mang vẻ nghiêm túc lạ thường: “Ừ, tôi đây.”
Lưng Giang Nhứ đầm đìa mồ hôi, Cố Khinh Chu cũng chẳng mấy thoải mái, mím môi chịu đựng đau đớn, sắc mặt trắng tái nhợt nhạt.

Trong bóng tối, y bất thần lạc vào cặp mắt đẹp tuyệt của Giang Nhứ, thoáng thấy vẻ chăm chú và thận trọng chứa đựng bên trong, hơi thở đông cứng lại trong khoảnh khắc.
Cố Khinh Chu chưa bao giờ thấy Giang Nhứ thận trọng đến thế, trong lòng vừa xót xa vừa mừng vui lẫn lộn.

Những đau đớn thể xác tức thì bị một cảm xúc không biết tên lấn át, như thể y đang trở lại thuở thiếu thời, bất cứ điều gì cũng có thể vì người kia mà nhẫn nhịn.
Cố Khinh Chu chậm rãi ngoắc chân quanh eo Giang Nhứ.

Ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ chiếu lên đôi chân thon dài, tạo nên một thứ ảo giác yếu ớt hư nhược.

Y vừa nhẹ nhàng gặm cắn vành tai Giang Nhứ vừa cuồng nhiệt đáp lại những nụ hôn, đầu lưỡi mềm mại nóng ướt, câu từ thốt ra lại lạnh lùng: “Làm đi.”
Giang Nhứ vuốt mái tóc đẫm mồ hôi ra sau, bụng nhủ thầm làm loại chuyện này còn nhọc sức hơn đi đánh lộn, bất giác thật thà nói ra lời: “Mẹ kiếp, ông đây thấy còn mệt hơn cả lúc đánh nhau hồi đi học.”
Nhẹ không ổn, mạnh chẳng xong, làm thế nào cũng không được.
Cố Khinh Chu thấy mà phát bực.

Mình nằm dưới còn chưa nói gì, kẻ nằm trên như Giang Nhứ đã kêu la rầm trời.

Y im lặng nheo mắt, cắn lên vai hắn: “Làm đi, ai cần cậu lo cho tôi? Nếu cậu không làm được thì đổi chỗ.”
Giang Nhứ bật rên một tiếng vì đau.

Cố Khinh Chu đích thị là chó rồi, ngày ngày hung hăng đi cắn người.

Hắn mỉm cười đưa tay vuốt ve cằm y, mập mờ đáp: “Cố Khinh Chu, ở trên giường tốt nhất nên cẩn thận lời ăn tiếng nói, nếu không tôi sẽ không kìm được mà ra tay xử lý cậu đâu.”
Cố Khinh Chu trả treo: “Đã làm chuyện này còn ngại mệt mỏi thì tôi e rằng cậu làm gì có bản lĩnh đó.”
Giang Nhứ nghe xong, chỉ trầm giọng nói ba chữ: “Ngứa đòn này!”
Hắn vừa dứt lời, trời đất trước mặt Cố Khinh Chu bỗng quay cuồng đảo lộn.

Y bị ép nửa nằm nửa quỳ, bàn tay ẩm ướt mồ hôi bị ai đó ghì chặt, năm ngón tay đan cài vào tay y rồi chống lên tường để giữ thăng bằng.
Lồng ngực Giang Nhứ dán chặt vào lưng Cố Khinh Chu.

Y loáng thoáng nghe được mấy tiếng thì thầm: “Hôm nay để tôi dạy cậu làm người lần nữa.”
Ánh nhìn của Cố Khinh Chu bắt đầu đờ dại, đôi mắt phủ thêm một tầng hơi sương bởi kích thích sinh lí, thấm ướt hai hàng mi đen nhánh.

Khóe mắt y đỏ hoe như chực khóc, thế nhưng giọng điệu vẫn cứng cỏi không chịu thua: “Cậu muốn dạy tôi làm người kiểu gì đây?”
Giang Nhứ siết chặt phần thắt lưng mềm dẻo của đối phương, cười hỏi: “Cậu đoán xem?”
Đoán? Đoán cái gì?
Cố Khinh Chu nhớ rõ thói quen ẩu đả trước đây của Giang Nhứ chỉ có thể mường tượng bằng mấy chữ “không biết xấu hổ”, nhất định phải đánh đến khi đối thủ quỳ xuống đất gọi hắn bằng cha.

Thiên hạ đến trường để học tập, hắn đến trường để nhận con, ngay đến thầy giáo cũng chẳng làm sao quản nổi.

Lúc nào hắn cũng trưng ra bộ dạng kiêu căng phách lối tột bậc, khiến người ta ngứa mắt căm hận.
Cố Khinh Chu bất lực cắn chặt môi dưới, khàn giọng trả lời: “Tôi chịu.”
Cả hai bắt đầu bước vào giai đoạn cao trào, khoái cảm kì lạ dâng tràn khắp cơ thể, đặc biệt là Cố Khinh Chu.

Khoảnh khắc nước mắt sinh lí hòa cùng mồ hôi bất giác rơi xuống, y lập tức cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã kích động Giang Nhứ.
“Đoán không ra hả bạn cùng bàn?” Giang Nhứ cố ý xưng hô như trước kia.
Tứ chi Cố Khinh Chu mềm oặt, toàn bộ sức lực bốc hơi sạch sẽ, bởi kiềm chế quá mức mà thanh âm thoát ra từ cổ họng nghe như một tiếng nức nở khẽ khàng.

Y nắm lấy tay Giang Nhứ, ra hiệu cho đối phương đừng được đằng chân lần đằng đầu.
Giang Nhứ không nhịn được cười, lồng ngực rung lên nhè nhẹ: “Cậu muốn gọi tôi là cha, tôi còn chưa đồng ý đâu.”
Hắn đổi về tư thế cũ, không tiếp tục giày vò y thêm.

Giang Nhứ đưa tay lau nước mắt trộn mồ hôi trên mặt Cố Khinh Chu, đối phương cũng chủ động chui vào ngực hắn.

Thấy vậy, hắn ghé sát tai y nói nhỏ: “Này Cố Khinh Chu, đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo là thói xấu phải sửa đấy.”
Cố Khinh Chu không thốt nên lời, thần trí mông lung, chỉ biết đằng sau mình Giang Nhứ lại tới một lần nữa, cả hai lăn lộn đến nửa đêm mới ngừng.
Đèn ngủ bật sáng, soi rõ cảnh tượng chăn chiếu đảo điên.

Ánh đèn vàng mờ ảo ấm áp bao trùm khắp căn phòng, đồ đạc xung quanh vẫn y hệt như trước, khung cảnh chẳng có gì đổi thay, cũng vẫn là hai con người khi ấy, nhưng bầu không khí lại rất đỗi khác biệt.
Hơi thở Cố Khinh Chu chưa trở lại bình thường, lồng ngực phập phồng không dứt.

Y vô thức nhớ lại cảnh tượng Giang Nhứ rời đi lần trước, nỗi tuyệt vọng thấu tận xương tủy chưa hoàn toàn tiêu tan, mí mắt không tự chủ được run rẩy.

Dưới xương quai xanh chi chít dấu hôn, đối chọi gay gắt với màu da nguyên bản, nom như thể y vừa bị lăng nhục.
Giang Nhứ kéo y vào trong ngực: “Đau không?”
Cố Khinh Chu toan quay người ôm hắn nhưng chẳng còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể dựa sát vào ngực hắn, kế đó mới từ từ nhắm mắt lắc đầu.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, y cố gắng đứng dậy khỏi giường, mệt mỏi lê bước vào phòng tắm.
Thấy y đi đứng loạng choạng, Giang Nhứ tiện tay mặc lại quần áo, sau đó không cần suy nghĩ bế thốc Cố Khinh Chu lên.

Trong một khoảnh khắc, cả hai đều ngẩn người sửng sốt.
Đối với Giang Nhứ ôm một người đàn ông ở tư thế này quả thực khó xử xiết bao, song nếu người đó là Cố Khinh Chu thì tuyệt đối chẳng thành vấn đề.

Bước chân hắn khựng lại một giây trước khi tiếp tục đi vào phòng tắm.
Cố Khinh Chu không biểu lộ suy nghĩ, chỉ ngắm nghía một nửa bên mặt tuấn tú của Giang Nhứ hồi lâu rồi chậm rãi lên tiếng: “Lần đầu tiên cậu ôm tôi kiểu này đấy…”
Giang Nhứ vẫn giữ tư thế nó mở vòi hoa sen rồi xả nước bồn tắm.

Quần áo trên người hắn thoắt cái đã bị nước bắn ướt hơn phân nửa.

Hắn cúi người thả Cố Khinh Chu vào bồn tắm, cúi người chống tay lên thành bồn, đính chính: “Lần đầu tiên tôi ôm người khác kiểu này mới đúng.”
Yết hầu Giang Nhứ nhấp nhô theo từng câu nói, mang theo một vẻ gợi cảm khó lòng giải thích.

Mái tóc hắn đen nhánh, rủ xuống vì ướt nước, làm dịu đi phần nào đường nét gương mặt sắc sảo tuyệt đẹp.

Dường như hắn biết Cố Khinh Chu kiệt sức nên cứ đứng canh giữ cạnh bồn tắm như vậy, còn vụng về giúp y kì cọ thân thể.
Cố Khinh Chu liếc nhìn Giang Nhứ, không kìm được ngẩn ngơ.
Thật ra trước kia y khinh nhất là loại người vì đàn ông mà vật vã sống chết, luôn cho rằng yêu một người cũng cần có lòng tự trọng, mà lòng tự trọng ấy dù thế nào cũng không thể đánh mất.

Mỉa mai thay, Cố Khinh Chu cuối cùng lại trở thành chính loại người mình từng coi thường nhất, thế nhưng thực lòng y chưa bao giờ hối hận.
Những tổn thương dĩ vãng là bởi Cố Khinh Chu cầu mà chẳng được, là bởi trái tim Giang Nhứ không ở cạnh y.

Nếu một ngày nào đó Cố Khinh Chu thật sự nắm giữ được trái tim Giang Nhứ, hắn sẽ là người tốt với y nhất trên đời…
Có lẽ đôi khi chịu nhún mình để yêu một người cũng chẳng sai, tuy điều kiện tiên quyết là người kia phải xứng đáng.
Cố Khinh Chu tựa vào thành bồn tắm lẳng lặng nhìn Giang Nhứ, bỗng dưng nhỏ giọng nói: “Hơi đau một chút.”
“Gì cơ?” Giang Nhứ không nghe rõ.
Cố Khinh Chu nhắc lại: “Người tôi đau…”
Thấy đối phương đã tắm rửa sạch sẽ, Giang Nhứ cúi người ôm y đứng dậy, làm bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Hắn nhẹ nhàng xốc Cố Khinh Chu lên, nụ cười trong mắt như có như không khiến người khác phải bồi hồi đỏ mặt, giọng lưỡi chẳng lấy gì làm đứng đắn: “Biết làm sao được, chẳng lẽ lại trách anh Nhứ nhà cậu có nguồn vốn liếng quá dồi dào?”
“Ngoan, tôi bôi thuốc cho.” Hắn nói tiếp.
Ấy là lần đầu tiên Cố Khinh Chu tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng xa cách, dựa dẫm vào vòng tay một người, để rồi rõ ràng, thẳng thắn, dõng dạc bảo cho người ấy biết, mình đau.
Y chợt muốn bật cười nhưng lại ghìm xuống, chỉ rúc mặt vào hõm vai Giang Nhứ, hai tay ôm cổ hắn không buông.

Vẫn là tên học sinh cá biệt ngốc đần ngày xưa, y nghĩ thầm, nhẹ nhàng nhắm mắt, sau đó khẽ lên tiếng: “Cậu đã thấy ai vì làm chuyện này mà phải bôi thuốc chưa?”
Quả thực Giang Nhứ chưa từng thấy ai: “Tôi không có cái sở thích đó.”
Nói đoạn, hắn đặt Cố Khinh Chu xuống giường, nhưng lại bị đối phương bá cổ không cho cử động, đành cúi người giữ nguyên tư thế.

Hắn chống hai tay ở hai bên thân Cố Khinh Chu, cụp mắt nhìn xuống y: “Cố Khinh Chu, cậu là bánh bao nhân đậu dẻo thành tinh hả?”
Cố Khinh Chu hỏi lại: “Vậy cậu là cái gì thành tinh, cổ chày vắt ra nước thành tinh à?”
Giang Nhứ nghẹn họng, theo bản năng rất muốn phản bác, nhưng quỷ tha ma bắt thế nào lại cảm thấy chuẩn xác hết chỗ chê.

Bàn tay hắn lặng lẽ đặt lên đầu gối Cố Khinh Chu, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Mồm miệng lại sắc như dao rồi, có tin tôi làm cho cậu khóc lóc gọi bố ơi không?”
Cố Khinh Chu chẳng hề nghi ngờ Giang Nhứ sẽ làm thật, nghe vậy tức thì buông cổ hắn, lặng lẽ trốn vào trong chăn, chỉ thò ra một chỏm tóc đen nhánh.
Giang Nhứ đưa tay kéo chăn: “Này, coi chừng ngộp chết đó.”
Thấy Cố Khinh Chu im lìm không đáp, hắn bật cười, quay người đi vào phòng tắm.
Buổi tối hôm nay quá mĩ mãn tuyệt vời, song khi nhớ ra sáng mai phải đến công ty thì tâm tình hắn lại kém vui đôi chút.

Giang Nhứ sấy tóc rồi vén chăn chui vào giường, còn chưa kịp có động tác gì, người nào đó đã tự động lăn đến nhào vào ngực hắn, ôm chặt eo hắn không chịu buông.
Vốn có thể lực tốt nên Giang Nhứ vẫn chẳng hề hấn, hắn nhẹ nhàng như có như không xoa đầu Cố Khinh Chu, vừa có chút xót xa thật lòng, vừa có chút giả bộ nịnh nọt.

Hắn nhếch môi cười, nói: “Giám đốc Cố này, nói điều này ra tuy có hơi phũ phàng, nhưng ngày mai ngài vẫn phải đi làm đấy.”
Cố Khinh Chu nhức nhối khắp mình mẩy, chỉ nhờ vào tâm trạng bay bổng cùng thể xác mệt mỏi lấn át đi phần nào.

Hắn kéo tay Giang Nhứ đặt lên hông mình, đoạn ôm chặt lấy hắn như một con gấu túi: “Cậu đi làm với tôi là không sao hết.”
Giang Nhứ vừa xoa bóp eo cho y vừa cau mày hỏi lại: “Hôm nào tôi chẳng đi cùng cậu?”
Cố Khinh Chu đáp: “Cậu chỉ ở cùng tôi mỗi buổi trưa thôi.”
Phần lớn thời gian y chỉ có thể nhìn Giang Nhứ qua cửa sổ phòng làm việc, hoặc là nhân lúc ra ngoài giấy tờ thoáng liếc xem hắn đang làm gì.
Giang Nhứ rộng lượng trả lời: “Được, sáng mai tôi cũng qua chỗ cậu, coi như duyệt, còn yêu cầu gì nữa thì tranh thủ lúc tâm trạng tôi đang tốt mà nói nhanh luôn đi.”
Cố Khinh Chu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Hết rồi.”
Giang Nhứ thầm nghĩ mới đó đã hết rồi, quả thực là dễ chiều dễ thỏa mãn.

Hắn lật chăn lên nhìn, trông thấy toàn thân Cố Khinh Chu bầm tím ghê người, bèn kéo y vào lòng, vui vẻ nói: “Trông cậu có giống như vừa bị tôi đánh cho một trận không này?”
Cố Khinh Chu lười phản bác, nhắm mắt lại không lên tiếng.
Giang Nhứ đặt tay lên cổ Cố Khinh Chu, đây là nơi còn lành lặn duy nhất.

Ngẫm thấy da dẻ chỗ này trắng trẻo mượt mà, hết sức mất cân đối với phần còn lại, hắn chẳng nói chẳng rằng cúi người, để lại một dấu hôn lên phần gáy đối phương.
Cố Khinh Chu mở mắt, dường như hơi mỉm cười, giọng nói chứa đầy vẻ bao dung bất đắc dĩ: “Làm gì thế?”
Giang Nhứ đang bận, không có thời gian trả lời.
Dưới lớp chăn, Cố Khinh Chu đá nhẹ Giang Nhứ, lời lẽ không nghe ra ý tứ: “Sẽ bị người khác trông thấy đấy.”
Giang Nhứ dùng tay ước chừng khoảng cách của một tấc, sau đó đo cho y xem: “Bình thường cổ áo sơ mi cậu mặc lên đến đây, chỗ tôi hôn ở dưới này, không thấy được đâu.”
À.
Cố Khinh Chu nhủ thầm, kiến thức môn toán của cậu còn tốt đấy.
-Hết chương 34-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui