Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi FULL


Cố Khinh Chu đúng là thích rước họa vào thân.

Hôm qua hai người vừa thân mật, Giang Nhứ lại đang ở độ tuổi tinh lực tràn trề, nếu thật sự quạt gió ra lửa thì kẻ gặp xui xẻo chắc chắn là y.
Giang Nhứ nhìn qua vai y, xuyên qua cửa sổ rèm sáo trông ra ngoài.

Tuy không nhìn rõ nhưng hắn đoán mọi người bên ngoài vẫn đang mải làm việc.

Đôi mắt lóe lên một tia ẩn ý, hắn đưa tay kéo cà vạt Cố Khinh Chu.
“Ừ.” Lúc này hắn mới trả lời câu hỏi của y.

“Tôi chắc chắn.”
Nói đoạn, Giang Nhứ ngẩng đầu chiếm đoạt lấy môi lưỡi đối phương, một bàn tay rắn rỏi phủ kín gáy Cố Khinh Chu, buộc y cúi xuống, tay còn lại quấn một vòng quanh chiếc cà vạt đen.

Và rồi chẳng biết từ khi nào, cổ tay Cố Khinh Chu đã bị trói chặt.
“Ưm… Giang Nhứ…”
Rốt cuộc Cố Khinh Chu cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, hơi nghiêng đầu muốn nhìn cho rõ, nhưng vì bị vây hãm trong lồng ngực Giang Nhứ nên chẳng thể động đậy.

Y đành trơ mắt nhìn đối phương lần lượt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình, hơi lạnh từ không khí bên ngoài mơn man trên da thịt.
Cố Khinh Chu lo lắng giật cổ tay bị cà vạt trói, khóe môi ửng hồng vì hôn phát ra âm thanh khàn khàn: “Ở đây không được…”
Đương nhiên Giang Nhứ không thể làm gì ở chỗ này, hắn chỉ đang trêu chọc Cố Khinh Chu mà thôi.

Hắn chậm rãi dừng nụ hôn, đầu ngón tay khẽ đặt lên chiếc cúc áo cuối cùng chưa được tháo mở, vẽ một vòng tròn trên mặt vải: “Sợ gì, có ai trông thấy đâu.”
Cố Khinh Chu nghĩ thầm bình thường ở nhà Giang Nhứ chưa bao giờ tích cực đến thế, vậy mà ở đây lại chủ động đến bất ngờ.

Hai người ở văn phòng đã lâu, đến kẻ ngốc cũng đánh hơi ra vấn đề, Cố Khinh Chu chẳng biết làm sao để cự tuyệt Giang Nhứ, chỉ có thể nắm chặt đầu ngón tay, không gật cũng không lắc.
Giang Nhứ thấy thế khẽ bật cười một tiếng rồi nới lỏng cà vạt.

Hắn như cười như không nhìn y, trơ trẽn bình luận: “Đầu cậu nhồi toàn thứ đen tối.”
Dứt lời, hắn đưa tay giúp Cố Khinh Chu cài kín áo lên tận cổ, sau đó vỗ nhẹ vào eo đối phương: “Lần sau phải ngoan, đừng động chân động tay lung tung.”
Hôm qua vừa làm xong, hôm nay lại làm tiếp, hẳn Cố Khinh Chu không chết cũng tàn phế.

Giang Nhứ còn chưa cầm thú đến mức độ đó.
Cố Khinh Chu nghĩ thầm kẻ động chân động tay ở đây rõ ràng là Giang Nhứ, nhưng lại nhớ ra chính mình ngốc nghếch đi gây sự trước, đành nín thinh không lên tiếng.

Y buộc lại cà vạt rồi chậm chạp bò xuống khỏi người hắn.
Giang Nhứ liếc đồng hồ, nhận ra mình đã vào văn phòng giám đốc khá lâu, nếu còn nấn ná thêm thì khó tránh khỏi gieo rắc hiềm nghi.

Hắn vỗ chân đứng dậy, không ngờ vừa ra đến gần cửa đã bị Cố Khinh Chu kéo lại.
Giang Nhứ quay đầu nhìn y bằng ánh mắt nghi ngờ, vui vẻ hỏi: “Sao, không nỡ chứ gì?”
“Ừm, không nỡ.” Cố Khinh Chu là điển hình của dạng người lành sẹo quên đau.

Y nghiêng đầu hôn Giang Nhứ, sau đó cụp mắt, thì thầm nửa đùa nửa thật bên tai hắn: “Thật ra nếu cậu muốn làm trong văn phòng cũng không phải là không được đâu…”
Mí mắt Giang Nhứ giật một cái: “Hả? Thật không?”
Cố Khinh Chu đáp mà chỉ vặn tay nắm cửa, kế đến đẩy Giang Nhứ ra ngoài.

Đến lúc này y mới nhẹ nhàng mấp máy môi, trong đôi mắt vốn nghèo nàn cảm xúc ánh lên nét cười hiếm thấy: “Không.”
“…”
Cái đậu má…
Giang Nhứ hết đưa mắt nhìn đám đồng nghiệp trong văn phòng rồi lại quay sang kẻ giở trò Cố Khinh Chu.

Dù sao cũng chẳng có cách nào dạy dỗ y trước ngần ấy con mắt, hắn chỉ có thể bực bội vò đầu, sau đó giả bộ bình thản trở lại chỗ ngồi, bụng nhủ thầm về nhà tính sổ sau.
Cửa phòng giám đốc vẫn còn hé mở, mãi tới khi Giang Nhứ đã yên vị tại bàn làm việc mới nhẹ nhàng khép lại.
Cũng không hoàn toàn là nói dối, Cố Khinh Chu dựa lưng vào cửa trầm tư.
Y vẫn thường xuyên nhìn Giang Nhứ làm việc qua cửa sổ, lúc hắn bận rộn cũng như khi nhàn nhã.

Dẫu chỉ là một khoảng cách rất nhỏ, y cũng chẳng nỡ buông tay để hắn đi.
Hải Thành thường bắt đầu đổ tuyết vào tháng mười hai.

Chẳng biết năm nay tuyết có đến sớm hơn thường lệ không, nhưng tiết trời lạnh dần, không ai mong muốn ở lại làm thêm giờ cả, người nào người nấy đều vì mục tiêu sớm thu dọn đồ đạc về nhà mà đẩy nhanh tiến độ.

Bởi trong nhà bật máy sưởi, những ô cửa kính như được phủ lên một lớp sương mù mờ ảo.

Ngoài phố, biển quảng cáo khắp nơi lần lượt sáng lên, ánh đèn neon vẫn rực rỡ chói lóa như mọi ngày.
Giang Nhứ và Cố Khinh Chu chờ mọi người về hết mới cùng nhau xuống tầng.

Nghe thấy tiếng rao khuyến mãi hàng Tết náo nhiệt từ khu mua sắm bên ngoài, hắn vỗ gáy, nói giọng cảm thán: “Nhanh thật đấy, lại sắp đến Tết rồi.”
Người bận rộn thường không có cảm giác về thời gian, thậm chí còn dễ phàn nàn rằng thời gian trôi quá chậm.

Và rồi đôi khi giật mình ngoảnh lại, họ sẽ nhận ra rất nhiều năm tháng đã vô tình vụt qua, chính mình cũng đã trải qua bao nhiêu gian truân không thể đong đếm.
Cố Khinh Chu vô cảm với Tết bởi đa số thời gian y luôn ở một mình, Tết hay không Tết chẳng có gì khác biệt.

Y bất giác đưa mắt liếc nhìn Giang Nhứ đang cắm mặt nghịch điện thoại, hỏi: “Muốn mua ít đồ Tết không?”
Giang Nhứ sững sờ.

Hắn vốn không có khái niệm sắm hàng Tết, nhưng lại nhớ ra mọi tiệm ăn đều sẽ đóng cửa vào dịp năm mới, cảm thấy cũng nên chuẩn bị một chút đồ dự trữ, bèn tắt điện thoại trả lời: “Cũng được.”
Tòa cao ốc công ty nằm gần khu thương mại, cách khu mua sắm không xa.

Ánh đèn rực rỡ bên trong đẩy lui bóng tối dần buông bên ngoài, đồng thời cũng xua tan đi cái lạnh, khiến lòng người thêm ấm áp phần nào.

Cố Khinh Chu bước lên thang cuốn, sực nhớ ra mình chưa bao giờ đến nhà Giang Nhứ, bèn không đầu không đuôi gợi chuyện: “Hay là mua một ít thức ăn mang đến nhà cậu nấu?”
Giang Nhứ đáp: “Nhà tôi làm gì có nồi.”
“…” Cố Khinh Chu nhìn hắn: “Tại sao không mua nồi?”
Ánh mắt Giang Nhứ đờ đẫn, đầu óc hoạt động hết công suất mà vẫn chưa hiểu ra vấn đề.

Hắn nhún vai: “Tôi không biết nấu cơm thì mua nồi làm gì?”
Cố Khinh Chu hết sức tò mò không biết Giang Nhứ làm thế nào để sống đến bây giờ.

Y đi vào một cửa hàng, quét mắt một vòng theo thói quen: “Lát nữa mua một cái đi.”
Thật ra Giang Nhứ không thấy cần thiết lắm, vì dù mua cũng chỉ dùng một lần.

Hắn thân thiết quàng vai Cố Khinh Chu, kéo y vào ngực, đoạn nhe răng cười: “Mua cũng được nếu ngày nào cậu cũng đến nấu cơm cho tôi, nếu không thì lãng phí lắm.”
Đây là lần đầu hai người tỏ ra thân mật như vậy ở nơi công cộng.

Cố Khinh Chu không thoải mái ngang nhiên như Giang Nhứ, trái tim y hẫng một nhịp, sau đó khẽ nhíu mày đưa mắt về phía hắn: “Tại sao phải nấu cơm cho cậu, cậu có trả lương cho tôi không?”
Nụ cười kém đứng đắn của Giang Nhứ rất dễ khiến người ta tim đập chân run, hắn đưa ngón tay thon dài mơn trớn phần cổ gợi cảm: “Trả bằng thịt thì thế nào, vóc dáng tôi rất khá đấy, cậu thử cân nhắc xem?”
Cố Khinh Chu ném một hộp thịt xông khói vào giỏ hàng: “Miễn cân nhắc.”
“Cũng phải, cậu chiếm được tôi rồi nên đâu còn hứng thú gì nữa.”
Giang Nhứ đáp, theo thói quen lấy thêm mấy gói mì tôm đủ vị, kết cục lại bị Cố Khinh Chu đặt về chỗ cũ.

Hắn cũng không tỏ vẻ gì cụt hứng, trái lại còn hết sức phấn khởi chạy đi nhặt đồ ăn vặt.
Cố Khinh Chu gõ gõ đầu ngón tay, trông thấy một bé trai đang khóc lóc đòi ăn sô cô la gần đó bị mẹ vỗ đầu xách đi, quay sang nhìn Giang Nhứ ôm một đống khoai tây chiên bước lại, tâm trạng bỗng có chút gì khó tả.
Giang Nhứ phát giác ánh mắt y có vẻ hơi kì quái: “Nhìn tôi làm gì?”
“Không có gì,” Cố Khinh Chu mỉm cười rời mắt, ngó vào bên trong giỏ hàng: “Cậu không lấy thêm đồ nữa à?”
Giang Nhứ đáp: “Không lấy nữa, mất công xách nặng.”
Cố Khinh Chu mua rất nhiều trái cây và rau quả, tốt hơn nhiều mấy món thực phẩm chế biến sẵn mà Giang Nhứ chọn.

Hai người lấy thêm một cái nồi, sau đó ra quầy thu ngân thanh toán.

Cố Khinh Chu lên tiếng: “Tôi đã mua sủi cảo đông lạnh rồi, khi nào đói bụng chỉ việc hấp lại, đỡ phải ăn mì gói.”
Giang Nhứ mỉm cười liếc y: “Sao mà cậu giống mẹ tôi quá đi mất.”
Cố Khinh Chu không nghe rõ: “Gì cơ?”
Giang Nhứ đáp: “Rửa nồi phiền phức lắm.”
Một người lười đến mức độ nhất định nào đó sẽ có thể hóa thần, Cố Khinh Chu ngờ rằng Giang Nhứ chỉ còn cách cảnh giới đó tầm non nửa bước chân.

Y bảo hắn, giọng không nghe ra ý tứ: “Lúc nuốt đồ ăn vào bụng thì sao cậu không thấy phiền phức?”
Giang Nhứ nghĩ thầm, ăn uống mới là hưởng thụ chứ rửa nồi thì đâu phải.

Thấy toàn bộ chỗ đồ đã được tính tiền xong, hắn toan giành phần trả thì đã thấy Cố Khinh Chu nhanh chóng rút điện thoại thanh toán, đành lặng lẽ rụt tay về.
Cả hai xếp đồ vào túi đi chợ, mỗi người xách một túi ra khỏi cửa hàng.

Giang Nhứ vỗ nhẹ bả vai Cố Khinh Chu, bảo với y: “Lần sau để tôi trả tiền là được rồi.”
Xét theo tính nết rán sành ra mỡ của Giang Nhứ thì đây quả là sự giác ngộ đáng kể, và cũng có thể coi là bước đầu tiên trong quá trình nỗ lực bù đắp của hắn.

Trong lòng Cố Khinh Chu tuy rất mực vui sướng, song y cũng không thích giữa đôi bên có sự rạch ròi quá mức như vậy.
Cố Khinh Chu đổi tay cầm túi, khẽ nhướng mi nhìn Giang Nhứ: “Cậu chẳng bảo rằng sẽ trả bằng thịt đấy thôi?”
Giang Nhứ nghe vậy hơi nhíu mày nhủ thầm, xong đời rồi, Cố Khinh Chu quả thực đã bị mình làm hư, bình thường cậu ấy đâu có hay đùa kiểu này.

Hắn toan lên tiếng nhưng thấy đối phương đã rời ánh mắt, bèn không châm chọc như mọi ngày nữa mà chỉ đưa tay cầm chiếc túi y đang xách: “Cậu lấy xe đi.”
Hai người mua cơ man là đồ, đương nhiên rất nặng, song Cố Khinh Chu lại tránh né động tác của hắn: “Bọn mình cùng đi.”
Đây không phải lần đầu tiên Giang Nhứ cảm thấy người trước mặt đúng là đồ ngốc, nhưng trái tim hắn bỗng dần dần được lấp đầy bởi những cảm xúc chưa từng có trước kia.

Hắn đành gật đầu, sóng vai bước bên cạnh y: “Được, bọn mình cùng đi.”
Kì thật Giang Nhứ đã lâu không về nhà, cũng quên luôn mình đã dọn dẹp hay chưa.

Hắn ngồi lên ghế lái khởi động xe rồi liếc sang Cố Khinh Chu, nghĩ bụng vẫn nên phòng hờ cho chắc: “Nhà tôi chắc cũng có hơi bừa bộn một chút.”
Cố Khinh Chu tỏ ra bình tĩnh hơn: “Ừm, tôi cũng đoán được.”
Giang Nhứ: “…”
Nhà Giang Nhứ thực ra không quá lộn xộn.

Công việc của hắn đều để ở đó, có lộn xộn thật cũng chưa đến mức khủng khiếp, chỉ là do hắn quá lâu chưa về nhà nên hẳn sẽ có đôi chỗ đảo lộn.

Thế nhưng khi mở cửa bước vào, cả hai nhận thấy bàn ghế trong nhà rất sạch sẽ, chăn đệm trên giường gọn gàng vuông vắn, ngoại trừ ít bụi dưới sàn nhà thì chẳng có vấn đề gì khác.
Giang Nhứ đặt túi đồ lên bàn, đổi cho Cố Khinh Chu một đôi dép sạch, sau đó tựa người vào cửa, sung sướng nói: “Nhà tôi vẫn sạch phết nhé, cậu đoán sai rồi.”
Lần đầu tiên Cố Khinh Chu tới căn nhà này, nhận thấy mặc dù diện tích không lớn nhưng cách bài trí lại hết sức dễ chịu.

Y mặc kệ hắn, quay lưng đi vào bếp, phát hiện đúng là mọi thứ trống trơn.

Cũng may y đã mua một ít gia vị ở cửa hàng, bằng không bữa tối hôm nay chỉ có cơm luộc.
Ở nơi vốn chỉ dành cho kẻ độc thân nay đột nhiên xuất hiện thêm một người, cảm giác này dù tương đối lạ lẫm song cũng chẳng đến nỗi tệ.

Giang Nhứ bắt gặp Cố Khinh Chu đang dọn dẹp phòng bếp, đầu óc bỗng nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết từ đâu nảy sinh một câu hỏi xưa nay hắn chưa từng tưởng đến ——
Chung sống đến hết đời cùng Cố Khinh Chu có vẻ là lựa chọn tốt đấy chứ?
Giang Nhứ đắm chìm trong suy nghĩ đến thất thần, mãi tới khi Cố Khinh Chu đi đến đứng trước mặt hắn mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn lại.
Người kia lên tiếng hỏi: “Cậu trầm ngâm chuyện gì mà gọi mãi cũng không nghe thế?”
Giang Nhứ khoanh tay, trên mặt mang theo một nụ cười rất nhẹ: “Tôi đang nghĩ là giường nhà tôi nhỏ lắm, hai người ngủ chung chắc chật chội lắm đây.”
Cố Khinh Chu biết hắn đánh trống lảng nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu, thân thể mát lạnh tiến vào vòng tay ấm áp của hắn, thấp giọng khẽ nói bên tai hắn: “Không sao, ôm chặt một chút là sẽ hết chật chội.”
-Hết chương 36-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui