Nhà bà Chu cũ nát vô cùng, ống nước rò rỉ, giường tủ mốc meo.
Giang Nhứ xuống đưa sủi cảo, tiện thể giúp bà sửa lại tivi, bị bà giữ lại nói chuyện một lúc lâu mới tìm được thời cơ mở đường thoát thân.
Cố Khinh Chu vốn không giỏi nói chuyện, Giang Nhứ sợ y căng thẳng vì phải ở một mình với mẹ Giang, ba chân bốn cẳng chạy về.
Ngờ đâu vừa mở cửa vào nhà, hắn đã thấy hai người vui vẻ ngồi trên sofa xem tivi, còn đang trò chuyện đến là rôm rả.
Tâm trạng Giang Nhứ nhẹ nhõm hẳn, hắn đứng ngoài cửa thay giày: “Con đưa bà sủi cảo rồi mẹ nhé.”
Mẹ Giang đáp: “Vừa đúng lúc, mày tiện đường đi ngang qua phòng bếp thì vào rửa bát luôn đi.”
Giang Nhứ nghe vậy ngỡ ngàng, không biết phải lí giải hai chữ “tiện đường” của mẹ hắn theo nghĩa nào mới phải.
Liếc nhìn đống bát đũa chồng chất trong bồn rửa, hắn thầm lẩm bẩm: “Con cũng đi ngang qua nhà vệ sinh mà, sao mẹ không bảo tiện đường vào dọn toilet luôn?”
Kết cục, hắn vẫn đành cam chịu xắn tay lên rửa bát.
Mấy việc tỉ mẩn này Giang Nhứ làm không quen, chỉ rửa bát thôi mà lạch cạch loảng xoảng liên hồi.
Mẹ Giang nghe thấy không kìm được ngoái đầu mắng mỏ vài câu, sau đó quay ra tiếp tục tán dóc với Cố Khinh Chu.
Bà kể cho y vô số kỉ niệm vụn vặt hồi bé của Giang Nhứ, từ chuyện hắn nghịch ngợm chọc chó đuổi mèo, gi gỉ gì gi cái gì cũng kể.
Cố Khinh Chu lắng nghe rất nghiêm túc, còn lẳng lặng bóc một quả quýt đưa cho mẹ Giang.
Bộ dạng y nhã nhặn lễ phép, chẳng hề có vẻ gì khó chịu hay sốt ruột.
Cơm tối tất niên cực kì thịnh soạn.
Mặc dù ba người chẳng ăn được bao nhiêu song mẹ Giang vẫn làm đủ mười món, ý nghĩa là mong mỏi vạn sự thập toàn thập mĩ.
Cả nhà vừa ăn cơm vừa bật tivi xem chương trình cuối năm, bầu không khí náo nhiệt lên hẳn.
Kì nghỉ đông của công ty chẳng được mấy ngày, mọi năm Giang Nhứ ở nhà chưa bao lâu đã phải trở lại Hải Thành.
Lúc đang ăn cơm, mẹ Giang hỏi hắn: “Con đặt xong vé xe chưa? Định lúc nào quay về trên đó?”
Giang Nhứ nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Ngày mai bọn con về.”
Vé xe khỏi cần, đi cùng Cố Khinh Chu là được.
Mẹ Giang nghe vậy khẽ gật đầu, tuy không đành lòng xa con nhưng mấy năm nay cũng đã quá quen với chuyện này.
Hơn nữa Hải Thành cũng tương đối gần, mẹ con lại có thể thường xuyên liên lạc qua điện thoại: “Hai đứa đi cùng là tốt, có gì còn hỗ trợ lẫn nhau.”
Tóc mẹ Giang đã điểm vài sợi bạc, đôi mắt thanh tú lúc nào cũng như cười, khuôn mặt càng nhìn kĩ càng thấy hằn thêm nhiều nếp gấp.
Cố Khinh Chu định nói mình có thể giúp bà mua một căn nhà nhỏ ở Hải Thành, như vậy sẽ đỡ được cảnh mẹ con gần nhau thì ít xa cách thì nhiều.
Sực nhớ ra quan hệ giữa mình và Giang Nhứ hiện giờ chưa thể phơi bày, y đành bỏ dở ý định này.
Ăn cơm tối xong, Giang Nhứ ở trong phòng thu dọn hành lí, Cố Khinh Chu lặng lẽ tựa vào thành giường nhìn hắn xoay tới xoay lui, cảm thấy quãng thời gian tươi đẹp này có chút gì đó hư ảo không chân thực.
Tiếc rằng phía trước hai người vẫn còn quá nhiều chướng ngại chưa thể vượt qua, chỉ đành đi được đến đâu hay đến đó.
Cố Khinh Chu uể oải gọi hắn: “Giang Nhứ.”
Giang Nhứ nhanh chóng quay đầu lại nhìn y: “Hửm? Sao?”
“Nếu cậu chưa nỡ đi thì ở lại hai ngày nữa rồi hãy về cũng được.”
Giang Nhứ im lặng kéo khóa vali, đáp: “Không sao, tôi đâu phải thằng cu ba tuổi còn chưa cai sữa? Thêm hai hôm nữa là đường sá tắc ghê lắm, người ta đổ xô về thành phố, xe không cục cựa nổi đâu.”
Dứt lời, hắn đứng dậy khóa trái cửa rồi lao vọt vào trong chăn, cả người lạnh toát như tảng băng do nãy giờ ngồi bệt dưới sàn.
Cố Khinh Chu cũng không ngại lạnh lẽo, nhanh chóng rúc vào ngực Giang Nhứ, nắm lấy cổ áo hắn đòi hôn.
Giang Nhứ nghiêng đầu tránh né, thấp giọng cười: “Nói trước cho mà biết, nghịch súng cướp cò là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Cố Khinh Chu đá nhẹ vào chân hắn, cảnh cáo hắn bớt nói linh tinh.
Giang Nhứ thầm nghĩ á à, lâu chưa ăn đòn là bắt đầu giở chứng làm loạn đây.
Hắn kéo kín chăn ngăn không khí lạnh bên ngoài, tìm thấy đôi môi Cố Khinh Chu trong bóng tối dày đặc.
Hơi thở hắn phả lên cổ đối phương nóng rực, khiến cơ thể y khe khẽ run rẩy.
Cố Khinh Chu thường rất khó kiềm chế cảm xúc, đặc biệt là những lúc đối diện với Giang Nhứ.
Hai hôm nay vì e ngại mẹ Giang mà bọn y không dám làm bất kì hành động nào thân mật quá mức, thế nên vốn dĩ chỉ là một nụ hôn, nhưng một khi đã bắt đầu thì chẳng dừng lại được nữa, nhiệt độ xung quanh cũng mỗi lúc một tăng.
Nụ hôn của Cố Khinh Chu luôn đi kèm thói quen cắn nhẹ, cơn đau kích thích toàn bộ giác quan trên cơ thể Giang Nhứ.
Trong mối liên kết khăng khít của xác thịt, lí trí hắn như vỡ vụn.
Hắn siết chặt tay Cố Khinh Chu đặt lên trên đầu khiến y vô phương cựa quậy, sau đó hơi cúi người, một tay lần xuống vạt áo y, ung dung vén lên.
Cố Khinh Chu thì thào không rõ tiếng: “Đừng… Coi chừng bị nghe thấy…”
Giang Nhứ như cười như không: “Không ai nghe thấy đâu, miễn cậu đừng phát ra tiếng.”
Cố Khinh Chu thật sự không dám lên tiếng.
Dù bị Giang Nhứ lật người lại, y cũng cố kìm không giãy giụa mạnh, chân tay bị đối phương trói chặt, cố xoay thế nào cũng vô ích.
Y nhỏ giọng gọi: “Giang Nhứ, đừng có làm liều…”
Giang Nhứ cảm thấy Cố Khinh Chu quả thật nhát cáy, nhà ở cũ tuy cách âm khá kém nhưng đã làm gì đến nông nỗi này.
Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vành tai – nơi nhạy cảm nhất trên người Cố Khinh Chu, sau đó trượt xuống dọc theo phần gáy trơn mịn: “Yên trí, tôi sẽ làm thật nhẹ.”
Có điều người nằm trên còn dễ nhịn, chứ kẻ nằm dưới mới gọi là khổ sở.
Dẫu Cố Khinh Chu đã tận sức kìm nén, song đôi lúc vẫn bật ra vài tiếng thở dốc khe khẽ.
Vậy mà động tác Giang Nhứ vẫn thong thả chậm rãi, vô hình trung giống như hình phạt lăng trì, từ từ đưa người ta vào cái chết, chẳng thà chém một đao còn hơn.
Cố Khinh Chu cắn chặt môi dưới, rốt cuộc không nhịn được nhắm nghiền mắt, buông một câu chửi tục hiếm thấy: “Mẹ kiếp, cậu nhanh chút nữa lên được không?”
Y chỉ mong Giang Nhứ mau chóng hoàn thành xong việc.
Giang Nhứ ý nhị liếc y, như cười như không trả lời: “Được, tùy theo ý cậu.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng hắn không lập tức hành động mà đưa tay bịt chặt miệng Cố Khinh Chu lấp kín âm thanh rên rỉ sắp thoát ra, lúc này mới theo lời đối phương đẩy nhanh tốc độ.
Cuối cùng Cố Khinh Chu cũng hiểu rằng chính mình vừa đào hố chôn mình.
Toàn thân y run bắn, chỉ muốn gỡ tay Giang Nhứ ra, yêu cầu hắn chậm lại một chút.
Thế nhưng cánh tay người kia vẫn vững chãi ghì chặt y, đẩy kiểu gì cũng không được, mà Cố Khinh Chu lại không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ có thể tiếp nhận hết thảy.
Kích thích mãnh liệt khiến hai mắt y chẳng mấy chốc ửng đỏ, Cố Khinh Chu nức nở lắc đầu, hai hàng mi đầm đìa nước mắt, chiếc gối dưới thân cũng bị rỉ ướt một mảng cỡ chừng ngón cái.
Giang Nhứ cảm nhận thứ chất lỏng ấm áp trong tay, qua một lúc lại trở nên lạnh lẽo.
Hắn dịu dàng hôn lên tai Cố Khinh Chu như an ủi, một lát sau mới hoàn toàn dừng lại, buông lỏng vòng tay trói buộc đối phương.
Hai mắt Cố Khinh Chu thất thần, toàn thân mềm nhũn, bất động như cá chết.
Y nằm đó thở dốc, mái tóc sũng mồ hôi giữa tiết trời mùa đông, cuống họng bị đè nén quá mức giờ đây khô khốc rát bỏng, không thể phát ra tiếng.
Giang Nhứ gọi y hai lần đều không nhận được hồi đáp, bụng nhủ thầm tên này không phải bị chịch thành ngớ ngẩn rồi chứ?
Mẹ Giang đã ngủ say, phòng khách yên tĩnh vô cùng.
Giang Nhứ bước ra ngoài xem xét, sau đó quay lại mặc quần áo cho Cố Khinh Chu rồi ôm y vào phòng tắm.
Bấy giờ người nào đó rốt cuộc cũng đã hoàn hồn, theo phản xạ ghì chặt cổ Giang Nhứ.
Giang Nhứ bị siết xém tắt thở.
Hắn êm thấm bước qua phòng khách tối om, vào phòng tắm đặt người kia xuống rồi khóa trái cửa: “Buông tay ra xem nào, thêm tí nữa là có án mạng bây giờ.”
Hai bên thái dương Cố Khinh Chu rần rật nhức nhối nhưng lực tay vẫn chưa giảm bớt.
Khóe mắt y hoe đỏ, giọng nói run run thì thầm bên tai Giang Nhứ: “Cậu tắm mau lên…”
Nước nóng từ vòi hoa sen xối xuống đầu, dọc theo bờ vai y chảy xuống tấm lưng trắng trẻo, nhuộm một màu ửng hồng tựa thoa son trên da thịt.
Ánh mắt Giang Nhứ không ngừng mơn trớn vùng lưng hơi gầy gò của Cố Khinh Chu, chợt cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất hợp để vẽ tranh, tuy nhiên hiện giờ không phải lúc, đành để lần tới tính sau vậy.
Cả hai nhanh chóng tắm rửa rồi lén lút về phòng.
Cũng may mẹ Giang say giấc nên không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Sáng hôm sau bà vẫn dậy sớm nấu cơm như thường lệ, sợ bọn hắn muộn giờ còn đi vào gọi cửa.
Cố Khinh Chu và Giang Nhứ đều dậy muộn.
Giang Nhứ bẩm sinh mặt dày nên vẫn rất thoải mái vô tư, song Cố Khinh Chu lại có tật giật mình vô thức đưa tay chỉnh cổ áo, sau đó ngồi xuống bàn ăn, giọng điệu đầy vẻ áy náy: “Hôm nay bọn cháu ngủ hơi quá giấc ạ.”
Mẹ Giang đáp: “Có gì ngại đâu, vẫn còn sớm, mới bảy giờ mà.
Bác gọi vì sợ hai đứa đi muộn sẽ tắc đường thôi.”
Bữa sáng rất thanh đạm, có cháo trắng với quẩy, thêm một đĩa trứng vịt muối.
Cố Khinh Chu bóc một quả đưa cho mẹ Giang trước, kế đến bóc tiếp quả thứ hai.
Giang Nhứ ngó bát bánh quẩy với trứng vịt thì đột nhiên nhớ lại thời đi học thi cử toàn ăn điểm không, bất giác hé mắt lườm Cố Khinh Chu mấy lần.
Giang Nhứ tương đối thích lòng đỏ trứng muối, nhưng lòng trắng thì lại không ưa.
Cố Khinh Chu thấy hắn liếc mình thì hiểu sai ý, bèn theo thói quen lấy đũa tách riêng lòng đỏ gắp cho hắn.
Xong xuôi y mới chợt sững người, nhớ ra mẹ Giang vẫn đang ngồi bên cạnh.
Vừa quay đầu sang, Cố Khinh Chu y như rằng phát hiện mẹ Giang đang nhìn mình chăm chú.
Y lo lắng siết chặt tay, tìm một cái cớ vụng về để giải thích: “Giang Nhứ thích ăn lòng đỏ trứng, cháu thì thích ăn lòng trắng trứng, thường ngày ở công ty bọn cháu hay chia nhau ăn như vậy…”
… mới lạ đấy.
Cố Khinh Chu ghét nhất là lòng trắng trứng, chưa kể hễ ăn mặn là nhức đầu.
Nếu là lúc bình thường y đã vứt quách từ lâu, nhưng trước mặt mẹ Giang lại rất mực do dự, chỉ sợ bà nghĩ mình lãng phí thức ăn nên đành nhẫn nhịn nuốt vào.
Mẹ Giang tiếp tục ăn cơm không chút hoài nghi.
Giang Nhứ vô duyên vô cớ cúi đầu bật cười thành tiếng.
Thấy Cố Khinh Chu mặt không đổi sắc nhưng động tác ăn uống lại chậm đi rõ rệt, hắn rút một tờ giấy, thừa dịp mẹ Giang không để ý nhanh nhẹn bọc chỗ lòng trắng trứng còn lại rồi ném vào thùng rác.
Như trút được gánh nặng, Cố Khinh Chu thầm thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới ăn tiếp.
Bữa sáng không mất nhiều thời gian, dọn xong bát đũa cũng là lúc Giang Nhứ và Cố Khinh Chu phải lên đường.
Mẹ Giang đi lại khó khăn nên không xuống tầng tiễn bọn hắn, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn xuống.
Tuyết đọng trên đường đã bắt đầu tan, không khí phảng phất tràn ngập mùi pháo đốt, đâu đây vẫn còn vung vãi vụn giấy đỏ.
Giang Nhứ kéo vali, sóng vai bước cạnh Cố Khinh Chu: “Nhà tôi không xa bến xe lắm, hay mình đi bộ nhé?”
Cố Khinh Chu cũng không phải dạng đỏng đảnh khó chiều, trên thực tế còn rất ưng cảm giác thong dong thoải mái này.
Y gật đầu: “Được.”
Nói đoạn, Cố Khinh Chu theo thói quen cho tay vào túi áo khoác, bất chợt chạm phải một bọc giấy cứng cáp.
Y ngừng bước, rút ra xem thì thấy là một phong bao lì xì mới tinh, bên trong có năm trăm đồng.
Y quay đầu nhìn Giang Nhứ, hắn chỉ cười: “Úi chà, cậu được nhiều phết nhỉ, tôi có mỗi ba tờ.”
Cố Khinh Chu nhớ lại, khả năng cao lúc hai người chuẩn bị ra cửa mẹ Giang đã bí mật nhét vào túi y.
Lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác cầm tiền bỏng tay, y không khỏi ngại ngùng lúng túng.
“Mẹ tôi cho thì cậu cứ cầm đi” Giang Nhứ nói.
Cố Khinh Chu vẫn trù trừ, dù sao tiền bạc mẹ Giang cũng không mấy xông xênh.
Giang Nhứ vò đầu bất lực, đặng chẳng đừng cười: “Rồi tôi gửi lại cho mẹ sau, được chưa?”
Cố Khinh Chu im lặng, coi như đồng ý.
Y cầm phong bao nhét vào túi áo, gió thổi tung mái tóc đen nhánh, cúi mặt không biết đang nghĩ gì.
-Hết chương 42-.