Mặc cho mẹ Cố cắt ngang, luật sư vẫn tiếp tục đọc rành mạch từng từ trong di chúc phân chia tài sản.
Mấy cô con gái tuy không được chia cổ phần công ty nhưng được bù lại bằng bất động sản và tiền mặt, miễn đừng ăn tiêu hoang phí thì hoàn toàn có thể sống sung túc hết đời.
Những thứ mẹ Cố nhận được chẳng nhỉnh hơn các cô chút nào, không vì bởi địa vị phu nhân mà có gì đặc biệt.
Hiểu rằng kết cục đã định, bà vừa lấy khăn tay lau nước mắt vừa nói với giọng thảm thiết: “Mình! Tôi hầu hạ mình bao nhiêu năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao.
Mình cho tôi cái gì không quan trọng, bát mẻ chậu sứt gì tôi cũng chấp nhận cả.
Nhưng Khinh Chu ở công ty chăm chỉ chịu khó suốt ngần ấy năm mình cũng biết mà, dù xét về vị trí hay công trạng, nó đâu có điểm nào thua kém Cố Nham?”
Gia tộc càng lớn quy củ càng nghiêm, khi bề trên nói chuyện tuyệt đối không có chỗ cho bề dưới chen vào.
Cả phòng lặng phắc như tờ.
Theo lí thuyết, người xui xẻo nhất ở đây là Cố Đình: rành rành là con trai lớn của bà cả, vậy mà cổ phần được chia lại ít nhất.
Một mặt gã thầm trách ba Cố đối xử bất công, mặt khác quay sang bảo mẹ Cố: “Dì Liễu, ba con làm vậy hẳn là có cái lí riêng của ba.
Làm người nên biết giới hạn, tham quá sẽ thành rắn nuốt voi đấy!”
Tay mẹ Cố run lên bần bật vì tức giận, song Cố Khinh Chu đã giữ vai bà không cho phát hỏa.
Ba Cố bắt đầu có dấu hiệu khó thở, tạp âm ran rít kèm theo lồng ngực phập phồng.
Ông đưa mắt nhìn mẹ Cố, khó nhọc lên tiếng: “Tất cả… ra ngoài… Khinh Chu ở lại… Ba có chuyện… muốn hỏi nó…”
Cố Khinh Chu hơi sửng sốt, mẹ Cố lại cho rằng cục diện có hi vọng xoay chuyển, bèn cuống quýt lau nước mắt rồi đi ra cùng mọi người.
Nháy mắt, trong phòng bệnh thênh thang chỉ còn lại hai cha con họ.
Cố Khinh Chu không lên tiếng.
Y chẳng biết nên xưng hô thế nào với người đàn ông nằm trên giường, một từ kia y không tài nào thốt ra khỏi miệng.
Ba Cố thở phì phò: “Mẹ con nói đúng.
Trong số các anh em, con là đứa có triển vọng nhất.
A Nham tuy không tệ, nhưng tựu chung không thể so với con…”
Trong mắt ba Cố, đứa con trai này không chỉ xa cách với ông mà tính cách cũng quá mức bướng bỉnh.
Lúc mới đến thành phố A, y vừa đi học vừa lao đầu vào làm việc kiếm học phí, thà tự ép mình mệt chết chứ không chịu ngửa tay xin ông lấy một xu.
Ban đầu ba Cố thấy gai mắt nên cũng chẳng mảy may lưu tâm, nhưng sau cùng lại phát hiện ra rằng kiểu tính cách ngoan cường này không có ở những đứa con trai khác.
Ông hỏi Cố Khinh Chu: “Việc ba giao công ty cho A Nham, trong lòng con có gì bất mãn không?”
Thái độ của Cố Khinh Chu cảnh giác mà xa cách, song có lẽ bởi nhớ ra người trước mặt chẳng còn mấy thời gian nên rốt cuộc y cũng không buông lời châm chọc, chỉ nói ngắn gọn: “Không có.”
Ba Cố chợt không đầu không đuôi chuyển chủ đề: “Ở Hải Thành có vui không?”
Cố Khinh Chu nghe vậy vô thức nhìn về phía ông, bắt gặp trong đôi mắt đục ngầu một tia sáng tinh tường sắc sảo.
Y vụt cứng đờ người, lập tức hiểu rằng rất có khả năng ông đã điều tra chuyện của mình và Giang Nhứ.
Sau nhiều lần cân nhắc, Cố Khinh Chu quyết định giữ im lặng.
Dường như ba Cố đang mỉm cười.
Ông gắng sức nói tiếp: “Đừng căng thẳng thế, ba không quản mấy chuyện vớ vẩn của chúng bay.
Sống là phải vui, để tâm lắm làm gì? Ở điểm này con hơn A Nham, tự biết rõ điều bản thân muốn.”
Hai mí mắt ông sụp xuống, thần sắc tái mét xanh xao, hơi thở hổn hển đứt quãng.
Thấy tình hình không ổn, Cố Khinh Chu xoay người: “Tôi đi gọi bác sĩ cho ba.”
Giọng ba Cố vang sau lưng y: “Có buông mới có nắm… Nếu con chia tay thằng bé kia… Ngoan ngoãn trở về… Bây giờ vẫn kịp đổi lại di chúc…”
Bước chân Cố Khinh Chu ngừng lại.
Hơi thở thầm lặng của suy tàn và mục rữa lan tràn trong căn phòng đèn đuốc sáng rực.
Y không quay đầu, chỉ nói hai từ: “Không cần.”
Lúc này mọi người đang xúm xít đứng chờ bên ngoài.
Mẹ Cố ngồi trên băng ghế dài, trông thấy Cố Khinh Chu kéo cửa bước ra thì đứng phắt dậy, kéo tay y gặng hỏi: “Thế nào? Ba bảo con ở lại để nói chuyện gì? Hả?”
Cố Khinh Chu trầm mặc đưa mắt nhìn Cố Nham.
Người kia nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng một góc, như thể kết quả sau cùng ra sao cũng không quan tâm, nắm được quyền thừa kế công ty cũng chẳng có gì hào hứng.
Cố Khinh Chu nghiêng người nhường đường cho bác sĩ đi vào, buông mi nhìn xuống: “Không nói gì cả, hỏi con chuyện khác thôi.”
Mẹ Cố nghe vậy nhắm nghiền mắt, tức giận hất tay y ra.
Vì bà dụng lực quá lớn, bàn tay y va thẳng vào tường, nặng nề đánh ‘cộc’ một tiếng.
Cố Khinh Chu cũng chẳng để tâm, chỉ lặng lẽ chỉnh lại ống tay áo, mu bàn tay lộ rõ một vệt tím xanh.
Mẹ Cố suy sụp ngồi gục trên băng ghế, ôm đầu nhắm mắt không nói một lời, ắt hẳn đã chẳng còn tâm trạng giữ gìn thể diện gì nữa.
Đám còn lại kẻ đứng người ngồi, cũng chấp nhận buông xuôi như bà.
Cố Đình thậm chí còn đeo tai nghe gọi điện tại chỗ, thì thầm than thở với đầu dây bên kia bằng giọng bất mãn.
Thế gian này chẳng ai thoát được vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử, đây là lần đầu tiên Cố Khinh Chu cảm thấy người nằm trong phòng bệnh kia cũng có chỗ đáng thương.
Rạng sáng hôm sau lúc năm giờ, ba Cố rời bỏ cõi trần.
Trong những thời khắc cuối cùng của cuộc đời, ngoại trừ bác sĩ không còn ai túc trực trước giường ông.
Mọi người đứng bên ngoài nghe tin, không hẹn mà gặp đồng loạt nín lặng ít lâu.
Cố Đình buồn ngủ ngáp dài một cái, vươn vai nói: “Rồi, đến lúc lo hậu sự rồi đấy.
Mấy ngày nay tôi mệt chết đi được, phải về làm một giấc đã.”
Dường như gã đang tận sức trả thù: trả thù người cha hững hờ lạnh nhạt, trả thù người chồng bạc bẽo bất trung của mẹ gã – bằng cách cố tình thể hiện thái độ thờ ơ vô kỉ luật, làm người khác phải tức điên lên.
Qua một đêm, tâm trạng mẹ Cố có vẻ đã bình tĩnh lại đôi chút.
Bà đứng dậy, rút kính râm từ trong túi xách đeo lên, để những người còn lại lo việc xử lí di hài, sau đó gọi lái xe đưa mình về nhà.
Cố Khinh Chu ở lại, quay đầu nhìn nhóm người tất bật trong phòng.
Cả một kiếp người, rồi cũng sẽ như vậy mà thôi.
Y không đi thang máy mà thả bước xuống tầng bằng thang bộ.
Cố Nham bất ngờ bám theo sau, hắn lau mặt, thấp giọng hỏi Cố Khinh Chu: “Ba nói riêng chuyện gì với cậu vậy?”
Mẹ Cố coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, song bà chẳng hề hay biết trong số mấy anh em, Cố Khinh Chu và hắn có mối quan hệ tương đối thân tình.
Ánh sáng giếng trời ở chiếu nghỉ cầu thang rọi xuống chói lòa, Cố Khinh Chu nheo mắt nhìn, thì ra mặt trời đã ló dạng.
Giọng y đều đều không cảm xúc: “Nói gì cũng chẳng quan trọng nữa, mọi thứ đã kết thúc rồi.”
Cố Nham từng có một cô bạn gái làm trong ngành giải trí, cuộc tình kéo dài suốt mấy năm, tình cảm cũng vô cùng sâu đậm.
Vậy mà một thời gian ngắn trước không rõ vì duyên cớ gì cả hai chia tay, Cố Nham lập tức hẹn hò với đại tiểu thư gia tộc họ Triệu, thậm chí còn sắp sửa đính hôn.
Hắn kéo cà vạt, mặt không cảm xúc nói giọng mỉa mai: “Thật ra người ba vừa lòng nhất là cậu.
Cậu không bảo anh cũng biết ông ta hỏi chuyện gì, chẳng qua là rô đồng và tay gấu, phải chọn một trong hai thôi.”
Rất hiển nhiên, Cố Khinh Chu chọn rô đồng, còn Cố Nham chọn tay gấu.
“Đi đường nào là tự mình lựa chọn.” Cố Khinh Chu đáp.
Bản chất Cố Nham đầy tham vọng song lại không đủ điều kiện xuất thân, nếu muốn bước lên cao hơn, hắn chỉ có thể nghe lời ba Cố, chấp nhận sự điều khiển của ông.
Cố Nham tự trào phúng: “Cổ phần mà chỉ nắm dưới năm mươi phần trăm thì đâu có an toàn.
Ông ta cho cậu mười bốn phần trăm rõ ràng là muốn cậu quản chế anh.
Giờ cậu mua lại cổ phần của bọn Cố Đình đi, tìm thêm cả mấy cổ đông nhỏ nữa, biết đâu chúng ta có thể đấu một trận.”
Cố Khinh Chu trả lời: “Không có hứng thú.”
Cố Nham nói: “Anh biết cậu không hứng thú.
Nhưng cuộc đời này ấy mà, không dục vọng không ham muốn nhiều khi cũng tốt.
Nếu dì Liễu biết tự bằng lòng giống cậu thì ở nhà đã chẳng nhặng xị lên như thế.”
Mải nói chuyện, cả hai đã xuống tầng một từ lúc nào.
Tài xế đang đứng đợi sẵn phía đằng xa.
Cố Nham nói như độc thoại: “Sắp tới chắc sẽ bận lắm, anh đi trước, hẹn hôm khác gặp nhé.”
Tuyết đọng trên đường đã tan sạch không còn vết tích, chút nước sót lại cũng dần dà bay hơi rồi hoàn toàn mất tăm.
Mặt trời ấm áp mà gió lại lạnh lẽo.
Cố Khinh Chu dõi theo xe hơi của Cố Nham, vốn rất muốn nói rằng trên đời này không tồn tại thứ gì là thỏa mãn hay biết đủ, bản thân y cũng không phải không có dục vọng hay ham muốn.
Chỉ là, điều y cầu mong khác với bọn hắn.
Cố Khinh Chu từng trải qua biết bao năm tháng chìm trong nỗi cay đắng vì thứ mình mong muốn chẳng thể nào có được.
Ngoại trừ chính y, không ai khác hay biết về quãng thời gian ấy.
Giờ đây khi đã thỏa ước nguyện, những đau khổ và uất ức quá vãng kia dường như chẳng còn gì đáng kể.
Trải qua một mùa đông tuyết phủ khắc nghiệt, những cành cây khô cằn năm ngoái đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Nơi này ấm hơn Hải Thành nhiều, cây cối cũng cựa mình sớm hơn, mầm lá non xanh rờn điểm xuyết trên thân cành màu nâu cằn cỗi nom vô cùng bắt mắt.
Tang lễ ba Cố long trọng và phô trương, người đến phúng viếng nhiều không kể xiết, ai nấy mắt mũi đỏ hoe.
Ngược lại, phe Cố Đình mới là những kẻ bình thản nhất.
Kết quả phân chia tài sản của ba Cố chẳng làm bất kì ai hài lòng.
Mọi người đều cho rằng phần mình quá ít, ngay cả Cố Nham cũng kém vui vì sắp phải đính hôn với tiểu thư họ Triệu.
Chưa hết, vào đúng hôm tang lễ có cô gái trẻ dắt theo một cậu bé chừng bảy, tám tuổi đến nhận cha, bảo là con trai ba Cố nuôi bên ngoài, nếu không tin có thể làm xét nghiệm ADN.
Vòng vo một hồi, tóm lại là muốn lừa lấy một khoản tiền.
Mẹ Cố khó chịu ra mặt, lập tức thẳng thừng đuổi đi.
Thế nhưng người phụ nữ kia lại chơi bài ngày ngày đến quỳ trước cổng nhà họ Cố gào khóc, kể lể mình không nuôi nổi đứa con.
Suýt chút nữa truyền thông đã vào cuộc, còn mẹ Cố thì hết nhịn nổi.
“Đuổi ra, bảo vệ thuê để làm cảnh à?! Sao lại cho con đàn bà đó xông vào?! Con riêng bên ngoài còn nhiều lắm, lẽ nào tôi phải lo cho từng đứa một? Ông ấy nhắm mắt xuôi tay thì thôi đi, còn để lại một mớ bòng bong cho tôi dọn dẹp.
Tài sản thừa kế cộng lại được một nhúm, còn định bắt tôi phụ trách nuôi cả con riêng của ông ấy chắc?!”
Mẹ Cố tức giận đến ong cả đầu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vị trí nữ chủ nhân này cũng chẳng có gì báu bở.
Dù vậy bà chưa đầu hàng, vẫn lén lút mưu toan vặt vãnh, mấy hôm trước còn bí mật liên hệ các cổ đông khác với ý đồ thu mua cổ phiếu.
Không ngờ nửa đường bị Cố Khinh Chu phát hiện chặn đứng, bà nổi cơn tam bành giáng cho y một bạt tai, mối quan hệ mẹ con vốn đã căng thẳng nay càng khó bề cứu vãn.
Mẹ Cố không muốn đứng ra lo liệu, cũng chẳng trông cậy được gì ở Cố Đình, mọi việc lớn nhỏ trong hậu sự ba Cố đều do Cố Khinh Chu và Cố Nham quán xuyến.
Cả hai gầy xọp đi thấy rõ, mặt mũi hốc hác mỏi mệt.
Cố Khinh Chu thu dọn hành lí chuẩn bị về Hải Thành.
Vừa xách vali xuống tầng, y bắt gặp mẹ Cố ngồi chờ sẵn trên ghế sofa, trên bàn là một tách cà phê bốc hơi nghi ngút.
Mẹ Cố cau mày: “Con lại về Hải Thành à?”
Nom Cố Khinh Chu như thể bị bệnh, sắc mặt tai tái, bờ môi khô nẻ.
Chỉ có cặp mắt y vẫn sắc sảo tinh tường, dường như có thể xuyên thấu tâm tư toan tính của mẹ Cố.
Hắn nhìn gương mặt được chăm sóc cẩn thận của bà, gật đầu nói: “Con bay chuyến chiều.”
Mẹ Cố lạnh lùng: “Mẹ không hiểu con bị trúng tà hay chơi ngải gì nữa, động một chút là lồng lên chạy về Hải Thành.
Rốt cuộc nơi nào mới là nhà của con?”
Nghe xong những lời này, khóe miệng Cố Khinh Chu khẽ nhếch đầy mỉa mai.
Y rất muốn hỏi lại, nơi này thì giống nhà sao? Ba Cố qua đời, mấy đứa con lũ lượt dọn ra ngoài ở, đến nay chưa từng ghé về thăm.
Mẹ Cố cũng đâu chịu ngồi yên, ngày ngày túm tụm bài bạc với các vị mệnh phụ trong giới, bị dăm ba câu xúi giục bèn âm thầm thu mua cổ phần hòng đối đầu với Cố Nham.
Áp lực chồng chất áp lực, vô hình trung khiến người ta nghẹt thở.
Cố Khinh Chu chỉ nói: “Có việc gì mẹ cứ gọi điện, con sẽ về.”
Mẹ Cố nín lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn y.
Bà thấy Cố Khinh Chu đã gầy đến mức khó nhận ra, mỏi mệt kiệt quệ từ trong ra ngoài, trang phục vốn dĩ vừa như in cũng phần nào trở nên lụng thụng.
Bà cố nghĩ, nghĩ mãi, nghĩ đến nát óc nhưng không sao nhớ nổi đứa con mình lúc trước trông như thế nào, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Dì giúp việc đang bận rộn nấu cơm trong bếp, có tiếng lanh canh rất nhỏ của bát đĩa va vào nhau vọng đến.
Thình lình mẹ Cố cảm thấy khó chịu lạ lùng.
Bà rút một cuốn tạp chí thời trang đặt trên bàn trà, mạnh tay lật vài trang, không buồn ngẩng đầu lên: “Muốn đi thì đi đi, coi như tao nuôi ong tay áo, có giỏi sau này đừng về đây nữa.”
-Hết chương 45-.