Nhóm phụ trách dự án khách sạn Hoa Tế của Lý Tư Ngạo lập một nhóm wechat tạm thời, Giang Nhứ cũng bị lôi vào cùng.
Công tử bột Đậu Tầm trông bề ngoài có vẻ dễ tính, nhưng thực chất khó hầu hạ cực kì.
Hỏi anh chàng thích phong cách thiết kế gì, chàng bảo tùy mọi người.
Thế nhưng trình ra bao nhiêu bản mẫu, anh chàng không hài lòng bấy nhiêu, cũng không nói được là mình thấy vướng mắc chỗ nào.
Một bản vẽ sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần khiến ai nấy đều muốn điên cái đầu.
Lý Tư Ngạo nhẫn nhịn hơn nửa tháng, rốt cuộc chịu không thấu nữa, nhường vai kép chính cho Giang Nhứ, để hắn ra sân thuyết phục Đậu Tầm.
Tiền của “thượng đế” chẳng đời nào dễ kiếm, chưa kể còn là dự án lớn thế này.
Đã thấm nhuần tư tưởng ấy từ lâu nên tâm tình Giang Nhứ vẫn rất thảnh thơi, chỉ sửa lại một vài chỗ nho nhỏ trong bản vẽ, sau đó lướt mạng xem đồ nội thất.
Lý Tư Ngạo buồn ngủ díp cả mắt: “Anh xong phương án thiết kế chưa? Phải tranh thủ thời gian gửi anh ta xem cho sớm, nếu không đến lúc đòi đổi là tối nay lại phải thức khuya đó.”
Giang Nhứ uống một ngụm nước, không quay đầu nhìn gã: “A Tao, mày thực sự là không có tí tẹo tiền đồ nào hết.
Tích cực cái đầu óc lên xem nào, không chừng lần này một phát ăn ngay í chứ.”
“Em nhổ vào,” Lý Tư Ngạo định chửi thề, lại chột dạ sợ Cố Khinh Chu ngồi trong văn phòng nghe thấy, nhịn xuống hạ giọng nói nhỏ: “Anh phải cố hầu hạ thằng cha công tử bột kia cho tốt đấy.
Dự án lần này mà không trích phần trăm cao thì em đã bỏ của chạy lấy người rồi.”
Giang Nhứ không đáp, chỉ xuất bản vẽ ra thành tập tin rồi gửi Phàn Giai Giai.
Cô thực tập sinh thấy chuông báo tin nhắn thì vô thức đưa mắt nhìn, sau đó dè dặt nhắc hắn: “Anh Giang, anh gửi nhầm rồi ạ.
Dự án Hoa Tế là gửi cho Đậu tiên sinh mà anh?”
Giang Nhứ bỏ kẹo mút vào miệng, bình thản trả lời: “Không sao.
Cần em hỗ trợ một chút, chỉ cần hỏi cậu ta có ưng bản vẽ phương án thiết kế này không là được.
Sau này muốn học thành nghề thì giao tiếp với khách hàng là bài học không thể thiếu đâu đấy.”
Phàn Giai Giai nghe vậy không mảy may nghi ngờ gì nữa, ngoan ngoãn làm theo.
Lý Tư Ngạo ngược lại nhíu mày, gã không muốn để thực tập sinh làm việc này cho lắm, chỉ sợ Đậu Tầm cho rằng bọn gã kém chuyên nghiệp.
Lý Tư Ngạo vừa toan mở miệng, bỗng thấy Phàn Giai Giai sung sướng reo lên: “Anh Giang, Đậu tiên sinh nói là rất hài lòng, bảo chúng ta sau đây tiếp tục dựng phối cảnh 3D là được.”
Giang Nhứ chẳng biểu lộ vẻ gì bất ngờ, dường như đã dự trù kết quả này từ trước.
Trái lại, trông Lý Tư Ngạo cứ như vừa gặp ma.
Cầm bản vẽ mẫu lên xem thử, phát hiện ra mấy chỗ Giang Nhứ sửa lại cũng chẳng đáng là bao, gã kinh ngạc hỏi: “Duyệt cái này rồi hở?”
Giang Nhứ gật đầu, búng ngón tay ‘tách’ một cái: “Phàn đại mỹ nữ mà đã xuất chinh thì còn gì phải lo nghĩ nữa?”
Nghe hắn nhắc đến Đậu Tầm, vành tai Phàn Giai Giai hơi ửng đỏ lên.
Cô im lặng ngồi xuống tiếp tục công việc.
Phương Hiệp thấy Giang Nhứ khen Phàn Giai Giai là mỹ nữ thì bất giác liếc hắn một cái, mím môi không vui.
Đúng lúc này người bên công ty nước sạch mang bình nước mới đến.
Thường sẽ có mấy anh em đồng chí trong công ty hỗ trợ thay nước, chỉ có điều phòng nghỉ thì có người sẵn sàng đi thay, nhưng phòng giám đốc thì chẳng ai dám vào cả.
Thấy cả đám đùn đẩy nhau mãi, Giang Nhứ quăng chuột sang một bên, xô ghế đứng dậy, không nói không rằng vác thùng nước đi thẳng đến phòng giám đốc.
Cố Khinh Chu đang ngồi làm việc, thấy hắn đột ngột tiến vào thì sửng sốt trong giây lát.
Ngón tay y vô thức chuyển động, chiếc bút máy đang cầm trên tay quay tròn một vòng.
Giang Nhứ đóng cửa lại.
Thấy y nhìn mình chăm chú, hắn dựa lưng vào cửa nói: “Đừng nhìn nữa, đến giúp ngài thay nước đây ạ.”
Cố Khinh Chu nhếch mép giễu cợt, hình như hôm nay mặt trời mọc đằng tây thì phải.
Y đặt bút xuống đứng dậy, đi tới đứng cách Giang Nhứ mấy bước.
Nhìn người kia nhanh nhẹn thuần thục thay bình nước xong, y mới liếc chiếc que nhựa trắng giắt bên khoé miệng hắn: “Miệng cậu ngậm cái gì kia?”
Công ty có quy định trong giờ làm việc không được phép ăn đồ ăn vặt.
Mà Cố Khinh Chu tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào làm cho Giang Nhứ khuynh gia bại sản.
Song rất hiển nhiên là Giang Nhứ hiểu lầm ý tứ của y, hắn rút chiếc kẹo mút vị ô mai khỏi miệng, chìa cho y xem: “Kẹo mút đó, sao, cậu muốn ăn hả?”
Hắn nhớ hình như Cố Khinh Chu rất thích ăn đồ ngọt.
Cố Khinh Chu như thể bị chọc tức đến bật cười.
Y dựa cả người vào cạnh bàn, dáng điệu đạo mạo mà nhàn nhã, vỗ vỗ một chồng cặp đựng hồ sơ màu lam bên cạnh: “Giang Nhứ, không phải tôi cố ý xoi mói cậu đâu đấy, nhưng ăn vặt trong giờ làm là phải phạt tiền.
Đừng bảo tôi là cậu không biết nhé?”
Phạt tiền phạt tiền phạt tiền, ngoài phạt tiền ra cậu còn biết làm gì hả.
Lâu nay Giang Nhứ nhường Cố Khinh Chu cốt là vì muốn dàn hòa yên ổn, nào ngờ đối phương càng được thể lấn tới.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng biết mọi chuyện sẽ còn đi đến đâu.
Cố Khinh Chu muốn làm khó dễ hắn? Tốt thôi.
Muốn làm khó dễ tiền của hắn? Đừng hòng.
Giang Nhứ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng quan sát y.
Giây lát sau, hắn cắn viên kẹo trong miệng đánh ‘rắc’ một tiếng rồi tiến lên một bước.
Hai tay hắn đặt lên hai bên sườn Cố Khinh Chu, thanh quản đè thấp đến mức tối đa nhuốm vẻ lạnh lùng nham hiểm, khác hẳn điệu bộ đùa vui chớt nhả bình thường.
Hắn cắn que kẹo, thờ ơ hỏi: “Phạt tiền? Phạt bao nhiêu?”
Cố Khinh Chu không ngờ hắn đột ngột xông đến, vừa vô thức lùi xuống một bước, lại vướng phải chiếc bàn phía sau không thể nhúc nhích.
Y lặng lẽ nắm chặt hai tay rồi từ từ buông lỏng.
Khí thế hung mãnh toát ra từ người kia khiến y khó lòng chống đỡ, song ở trước mặt hắn y cũng không muốn chịu thua, bèn lạnh lùng cao ngạo nhếch môi: “Tôi muốn trừ bao nhiêu thì sẽ trừ bấy nhiêu.”
Giang Nhứ khẽ nhíu mày, thần sắc đăm chiêu như thể không nghe thấy rõ.
Dù bình thường nhìn đàng hoàng tử tế, nhưng nét hung ác vụt lướt qua trên mặt cũng đủ tố cáo hắn vẫn là thứ xấu xa năm nào.
Không hề báo trước, hắn cúi người sát gần Cố Khinh Chu: “Cậu vừa nói gì, tôi không nghe rõ?”
Hai người gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận từng luồng hơi thở ấm nóng, tóc Giang Nhứ cọ trên mặt Cố Khinh Chu như có như không.
Y bất giác nhắm mắt, nghiêng đầu tránh né, đưa tay muốn đẩy người kia ra.
Nhưng chẳng rõ là vì y quá yếu ớt hay vì thân dưới Giang Nhứ quá vững vàng, lúc này không tài nào lay chuyển.
Hôm nay Giang Nhứ mặc một chiếc sơ mi đen, lộ ra chút ngạo mạn vốn in sâu trong cốt tủy, ngay đến nụ cười cũng mang theo nét lạnh lẽo mơ hồ.
Hắn kề miệng bên tai Cố Khinh Chu, nhai thứ kẹo vị ô mai thường chỉ phụ nữ mới thích ăn, âm thanh rôm rốp tựa vụn pha lê cù vào tai ngứa ngáy, như muốn choán hết tiếng tim đập.
Giang Nhứ quyết tâm phải trị Cố Khinh Chu một trận.
Hắn âm thầm khống chế lực giãy giụa của đối phương, vòng tay ôm eo y rồi siết người vào lồng ngực, như cười như không nói: “Đẩy cái gì mà đẩy, ngày trước cũng từng ôm rồi đấy thôi?”
Giang Nhứ không thích đàn ông, hồi còn hẹn hò yêu đương toàn là đến lúc Cố Khinh Chu ra yêu cầu, hắn mới chịu ôm cho có lệ.
Kí ức dẫu nhắc lại bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn như đâm dao vào lòng Cố Khinh Chu, nhạo báng y ngày đó ngu xuẩn.
Cơn thịnh nộ trần trụi trong mắt y bất thần tiêu biến, tựa như đá nóng chảy bị nước lạnh dập tắt, hóa thành đầm băng buốt giá.
Y ra sức chống lại sức ép bên hông, để rồi càng bị ghì chặt hơn.
Thấy đối phương vẫn im lặng, Giang Nhứ chẳng có cảm giác thú vị tẹo nào.
Hắn vỗ túi quần, lấy ra một cây kẹo mút, dùng răng xé vỏ nylon bọc ngoài, sau đó bóp chặt cằm Cố Khinh Chu, cầm cây kẹo cũng là vị ô mai kia nhét thẳng vào miệng y.
Giang Nhứ kề miệng sát tai y, hơi thở phả ra toàn là hương vị ô mai: “Con người tôi ấy à, làm chuyện gì cũng thích kéo người khác xuống vũng bùn cùng mình.
Lát nữa đến lúc trừ tiền tôi, giám đốc Cố nhất định đừng quên trừ luôn cả phần mình đấy nhé.”
Nói đoạn, hắn vỗ vỗ eo Cố Khinh Chu, thấy sờ thích ra phết bèn càn rỡ bóp thêm mấy lần, ánh mắt vừa thâm sâu vừa phóng túng: “Lát nữa tôi còn định ra hành lang hút thuốc nữa cơ.
Hoan nghênh lãnh đạo đến đó thị sát, ưm?”
Cố Khinh Chu mà dám đến, Giang Nhứ cũng có gan tọng thuốc lá vào mồm y.
Sự thật đã chứng minh, nếu mấy năm trước hắn có thể xoay Cố Khinh Chu như đèn cù, thì bây giờ cũng sẽ có cách trị lại đối phương.
Nói xong, hắn buông eo Cố Khinh Chu, quay người bước ra ngoài.
Khoảnh khắc Giang Nhứ mở cửa, gió mạnh ập vào khiến một chồng tài liệu đột nhiên rơi xuống, va vào cánh cửa.
Âm thanh chát chúa rền vang khiến người ở phòng ngoài giật mình hốt hoảng.
Lý Tư Ngạo ngây người, trố mắt nhìn Giang Nhứ đi về phía mình: “Moá, anh đi vào đó đổi bình nước hay cho nổ lô cốt vậy?”
Nghe vậy, Giang Nhứ quay đầu nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt rồi trở lại chỗ ngồi, tiện tay vứt que kẹo trong miệng vào thùng rác, đáp lại một câu: “Vừa xảy ra chuyện lớn.”
Lý Tư Ngạo sững người một chốc rồi mới phản ứng lại được: “Hẳn là chuyện lớn cơ, không phải chỉ là cãi nhau với sếp thôi hở? Anh cứ ngang bướng thêm tí nữa xem, đảm bảo là sếp sẽ không sa thải anh đâu, há?”
Giang Nhứ nghĩ thầm, thế chòng ghẹo lãnh đạo có gọi là chuyện lớn không mày?.