Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Tôi


Tịnh Nhu sau khi rời khỏi tập đoàn Dương Thiên, cô đã đi bộ suốt cả buổi chiều hôm ấy, cô tự tìm thú vui cho mình bằng cách đi mua sắm hết trung tâm này đến trung tâm khác, tản bộ hết các ngóc ngách của thành phố.

Đến khi đã thấm mệt, Tịnh Nhu mới ngớ người nhìn đồng hồ, cũng đã 6h tối luôn rồi, không ngờ cô lại có thể đi dạo lâu được như vậy.

Tịnh Nhu lấy điện thoại ra xem thử, cứ nghĩ rằng Sở Hạo Dương sẽ mềm lòng mà nhắn cho cô một tin xin lỗi nhưng không, hoàn toàn không có lấy một tin nhắn hỏi thăm cũng như một cuộc gọi nào.

Cô hừ mũi, rồi tự bắt taxi về chung cư một mình.

Khi chiếc xe taxi đỗ trước toà chung cư, Tịnh Nhu khệ nệ cầm từng túi đồ xuống xe, mới đi được một đoạn bỗng có tiếng nói từ đằng sau truyền đến.

“Tịnh Nhu!”
Tịnh Nhu quay người lại mới biết chính là Tiêu Nhất Nam và chị Văn Văn.

Cô bất ngờ thốt lên.

“Nhất Nam, cậu về rồi à? Cả chị Văn Văn nữa”
Văn Văn thấy Tịnh Nhu và Nhất Nam đã gặp nhau cũng từ chối lên nhà, vẫy tay tạm biệt.

“Hai đứa gặp nhau rồi vậy chị không đưa Nhất Nam vào nữa”
Tiêu Nhất Nam tiến tới khoác tay Tịnh Nhu, cô nàng cũng rất lễ phép chào lại Văn Văn.

“Bye bye chị Văn Văn, chị cũng về sớm đi nhé!”
Sau đó, Tiêu Nhất Nam bày ra bộ mặt “đáng thương” cọ cọ đầu vào cánh tay của Tịnh Nhu rồi làm nũng.

“Tịnh Nhu à, tớ nhớ cậu lắm đó!”
Tịnh Nhu bật cười trước sự trẻ con của Tiêu Nhất Nam, cô xoa xoa đỉnh đầu của cô nàng cười nói.

“Phụt… sao cậu về không nói với tớ một tiếng vậy?”
Tiêu Nhất Nam hớn hở cười cười.

“Nói với cậu thì có ích gì chứ.

Cậu có dám bỏ tên Sở Hạo Dương kia để qua chơi với tớ không?”
Tịnh Nhu khi nghe Tiêu Nhất Nam nhắc đến tên của Sở Hạo Dương, vẻ mặt ủ dột của cô lại lộ ra.

Ánh mắt cụp xuống không nói gì cả.

Nhất Nam thấy cô im lặng liền hỏi dò.

“Sao nào? Chắc chắn hai người đã đốt cháy giai đoạn thần tốc trong khoảng thời gian tớ không ở đây rồi đúng không?”
Tịnh Nhu lại nhớ về chuyện trưa nay mà trong lòng lần nữa cảm thấy túng quẫn, bất quá cô hét lên.

“Cậu đừng nhắc đến anh ấy nữa, trưa nay bọn tớ vừa cãi nhau xong đây, giờ tớ không muốn gặp anh ấy để tránh cãi nhau đây này”
Tiêu Nhất Nam quàng vai bá cổ Tịnh Nhu hí hửng cất lời.

“Vậy thì hay rồi, bây giờ cậu về ngủ với tớ đi.

Không thì phòng của chúng ta sẽ không còn hơi người mất thôi”
Tịnh Nhu ủ rũ gật gật đầu cùng Nhất Nam trở về chung cư.

Hai người tắm rửa xong xuôi, cùng nhau ngồi trên ghế sofa đắp mặt nạ dưỡng da, Tiêu Nhất Nam tò mò về chuyện của cô và anh, Tịnh Nhu cũng không muốn giấu giếm trong lòng để tự mình dằn vặt nên quyết định kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cô nàng nghe.

“Chuyện là vậy đấy, tuy rằng tớ cũng có trách nhiệm nhưng quả thật anh ấy cũng rất quá đáng”
Tiêu Nhất Nam nghe câu chuyện tình yêu của hai con người kia mà bật cười thành tiếng.

“Hahaha… không ngờ Sở Hạo Dương bề ngoài thì lạnh lùng bất cần đời như vậy mà bên trong lại một tên có máu ghen như thế!”
Tịnh Nhu mím chặt môi quay ngoắt sang phụng phịu với Tiêu Nhất Nam.

“Tớ đã vậy rồi mà cậu còn châm chọc tớ được”
Tiêu Nhất Nam vừa vuốt vuốt chiếc mặt nạ vừa nói.

“Cậu cần gì phải buồn chứ, Sở Hạo Dương để ý cậu là chuyện tốt mà, tớ còn tưởng cậu đang khoe hạnh phúc yêu đương trá hình trước mặt tớ đấy! Không phải trong phim cũng toàn như vậy sao? Ham muốn chiếm hữu của bá đạo tổng tài”
Tịnh Nhu gỡ mặt nạ xuống cụp mắt than thở.

“Nhưng anh ấy làm vậy quá đáng lắm, sao anh ấy có thể công tư bất phân, nhắm vào Hoà Lạc như thế chứ?”
Tiêu Nhất Nam bĩu môi, đưa tay cốc nhẹ vào đầu của cô một cái.

“Cậu đó, cậu bị ngốc hả? Sở Hạo Dương tìm cậu suốt sáu năm, thứ mà mình tìm lại được sau bao nhiêu năm mất đi sao có thể dễ dàng để người khác nhòm ngó tới chứ?”
Lúc này, Tịnh Nhu bất chợt rơi vào trạng thái suy tư.

Đúng rồi, sáu năm rồi… suốt sáu năm qua, Sở Hạo Dương đã tìm cô suốt sáu năm trời, anh ấy là con trai của Sở gia, từ nhỏ mọi chuyện đã luôn suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy, nhưng giờ lại sa ngã ở chỗ của cô.

Sáu năm qua, Sở Hạo Dương vốn không giỏi bày tỏ cảm xúc của mình, còn cô cũng nhát gan tự ti…hiểu lầm sáu năm trước cho dù đã được giải quyết nhưng sâu trong lòng cô vẫn còn một chút gì đó không tin tưởng vào khả năng của mình…
Tiêu Nhất Nam thấy cô trầm lặng như vậy, không biết làm gì chỉ có thể mở lời khuyên nhủ.

“Tịnh Nhu, cậu nghĩ thoáng chút đi, Sở Hạo Dương như thế chứng tỏ anh ấy rất yêu cậu đấy”
Tịnh Nhu ánh mắt long lanh nhìn Tiêu Nhất Nam, cô nắm chặt hai tay lại với nhau cố nói.

“Nhưng Nhất Nam à, Hoà Lạc chính là tâm huyết của Phong Lãng, tớ thật sự không biết cứ tiếp tục như thế này thì…”
Tiêu Nhất Nam vuốt vuốt cằm suy nghĩ, sau đó liền búng tay một cái.

“Thật ra để Sở Hạo Dương không giận cá chém thớt qua Phong Lãng thì cũng chỉ còn một cách duy nhất”
“Cách gì vậy?”
“Chỉ cần cậu rời khỏi Hoà Lạc, mọi mâu thuẫn đều sẽ dễ dàng được giải quyết thôi”
Tịnh Nhu nghe đề xuất của Tiêu Nhất Nam mà lắc đầu.

“Không được, tớ nợ ân tình của Phong Lãng, tớ đã hứa đến giúp đỡ Phong Lãng, sao có thể nói đi là đi chứ”
Tiêu Nhất Nam nhướng mày, nhếch khoé môi quay sang nâng khuôn mặt ngây ngốc của Tịnh Nhu lên vỗ nhẹ.

“Nha đầu ngốc ơi, chính vì thế mà cậu lại càng phải rời khỏi đó đấy.

Nếu cậu ở lại Hoà Lạc, Sở Hạo Dương sẽ tiếp tục nhắm vào Hoà Lạc, cậu rời khỏi đó mới là lựa chọn tốt nhất của Hoà Lạc đó”
Sau đó, Tiêu Nhất Nam ngả lưng vào thành ghế, thở hắt liếc mắt nhìn Tịnh Nhu.

“Cậu đừng rối rắm nữa, theo tớ thấy với tài năng của cậu thì dù ở lại Hoà Lạc thì cũng không được trọng dụng đâu.

Thay vì cậu làm cho người khác, chi bằng cậu tự mở văn phòng đi”
“Nhất Nam, cậu thật sự cảm thấy… tớ có thể làm được sao?”
Tiêu Nhất Nam ngồi dậy tiến tới nắm lây tay của cô vuốt ve nhè nhẹ.

“Tịnh Nhu à, trí tưởng tượng cùng với cảm hứng thiết kế của cậu rất mạnh mẽ.

Có tớ và Sở Hạo Dương giúp cậu nữa, chắc chắn sẽ không thành vấn đề”
Tịnh Nhu hít sâu một hơi rồi thở ra, nhắm mắt tựa đầu đầu vào thành ghế cất giọng.

“Được… vậy ngày mai tớ sẽ nói chuyện với Phong Lãng.

Nếu anh ấy đồng ý tớ sẽ nghỉ việc, còn vấn đề mở văn phòng tớ cũng sẽ thử sức xem sao”
Tiêu Nhất Nam hồ hởi cười tươi, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Cô nàng như vậy cũng bởi vì nửa tiếng trước trong khi Tịnh Nhu đang tắm, Sở Hạo Dương đã chủ động nhắn tin cho cô nàng hỏi thăm tình hình của Tịnh Nhu.

“Tịnh Nhu đang ở chỗ cô sao?”
“À ờ, hai người đang cãi nhau à?”
“Ừ…”
“Tôi biết ngay mà, trông Tịnh Nhu có vẻ không vui cho lắm, để tôi xem tình hình rồi khuyên giúp anh”
“Cảm ơn”
Sau lời nhắn cảm ơn ấy, Sở Hạo Dương ngay lập tức gửi tiền qua tài khoản wechat của Tiêu Nhất Nam.

Cô nàng hiện giờ đã hoàn thành “sứ mệnh” được giao, trước khi nhận tiền còn nhắn cho anh một câu.

“Xong xuôi! Tịnh Nhu đồng ý rời khỏi Hoà Lạc rồi”
Sở Hạo Dương bên này mừng thầm, tâm trạng lúc trưa bực bội bao nhiêu thì giờ đây lại phấn chấn bấy nhiêu.

Anh chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để được gặp cô, âu yếm cô trong lòng mình mà thôi.


Sáng hôm sau
Tịnh Nhu đứng trước cửa phòng của Phong Lãng, cô hít sâu một hơi cố gắng lấy lại sự tự tin vốn có, đưa tay gõ cửa.

Phong Lãng đang làm việc ở trong nghe thấy tiếng gõ cửa cũng nói vọng ra.

“Mời vào”
Tịnh Nhu nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cô đi đến trước bàn làm việc của Phong Lãng, nâng gương mặt với ánh mắt rối rắm nhìn anh ta.

Phong Lãng hướng ánh mắt khó hiểu nhìn Tịnh Nhu mà cất lời.

“Có chuyện gì vậy Tịnh Nhu?”
Tịnh Nhu không nói gì, chỉ là đưa ra trước mặt anh đơn xin nghỉ việc rồi quay về chỗ đứng như cũ.

Phong Lãng bất ngờ trước việc này, anh ngay lập tức lên tiếng.

“Sao… sao em lại xin nghỉ việc? Hoà Lạc gây trở ngại gì cho em sao?”
Tịnh Nhu ngẩng mặt nhìn Phong Lãng, cười nói.

“Không có đâu.

Em biết hôm qua và hôm nay anh đều rất đau đầu vì chuyện của công ty, người trong giới như anh thì tất nhiên là biết Dương Thiên cố ý nhắm vào Hoà Lạc… mà lý do cũng chỉ vì em nên mới xảy ra cơ sự này.

Em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến cả một tập thể nên cách duy nhất là em nên nghỉ việc thì hơn.

Em biết những năm qua anh đã chiếu cố em rất nhiều, em thực sự muốn trả món nợ ân tình này nhưng…”
Phong Lãng mệt mỏi dựa lưng vào ghế, anh nghe sơ qua lý do của cô cũng biết rằng cô làm vậy là để tốt cho cả hai bên, chính vì vậy mà anh cũng không thể nào viện cớ giữ cô ở lại được nữa.

Anh không để cô nói hết đã cắt ngang.

“Được rồi Tịnh Nhu, anh biết em làm vậy là đều muốn tốt cho đôi bên, anh cũng không muốn vì anh mà khiến em bị cản đường thăng tiến, chỉ mong sau này em sẽ thành công, chúng ta sẽ có thêm cơ hội hợp tác lần nữa”
Phong Lãng kí phê duyệt đơn từ chức của Tịnh Nhu, rồi anh bước ra khỏi chỗ ngồi, đi đến bên Tịnh Nhu đưa tay ra muốn bắt tay với cô.

Tịnh Nhu vui vẻ bắt tay lại với Phong Lãng còn nói.

“Cảm ơn anh, Phong Lãng!”
Phong Lãng mỉm cười trìu mến nhìn Tịnh Nhu, cô nhìn đồng hồ đã thấy khá muộn, đành xin phép ra ngoài.

“Vậy em xin phép ra ngoài thu dọn đồ đạc, cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc em.

Tạm biệt!”
“Ừm… tạm biệt em!”
Tịnh Nhu mỉm cười gật đầu coi như chào Phong Lãng lần nữa, cô mở cửa ra bên ngoài chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Phong Lãng ở bên trong nhìn bóng lưng của cô dần khuất mà tầm mắt ánh lên tia trầm buồn.

Đoạn tình cảm mà anh ấp ủ đối với cô có lẽ phải xoá bỏ thôi.

Sáu năm cô xa cách với Sở Hạo Dương cuối cùng rồi cũng tái hợp, đoạn tình cảm anh dành cho cô suốt bao nhiêu năm từ đại học cho đến bây giờ tất cả đều phải từ bỏ…anh đã hoàn toàn không còn hy vọng nữa rồi…
Tịnh Nhu về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc, Vi Vi ánh mắt đượm buồn nhìn cô.

“Cô nghỉ việc thật sao Tịnh Nhu?”
“Ừm… sếp Phong đã kí phê duyệt rồi”
“Hic… tôi sẽ nhớ cô lắm đó”
Tịnh Nhu bước đến vỗ nhẹ vào bả vai của Vi Vi, nhẹ nhàng nói.

“Đừng lo, tôi sẽ không quên cô đâu.

Hôm nào rảnh chúng ta sẽ đi nhậu một bữa thật no say nhé!”
“Ừm… tất nhiên rồi!”
Tịnh Nhu khệ nệ bê thùng đồ gật đầu cười tươi.

Vừa mới quay người cô lại bắt gặp ánh mắt của Đàm Hi, cô áy náy nhìn cô nàng.

Đàm Hi tiến đến gần cô.

“Chúc cô thành công trong thời gian sắp tới nhé!”
“Cảm ơn tổ trường Đàm đã chiếu cố tôi suốt thời gian qua”
“Ừm… không có gì, tạm biệt cô Tịnh Nhu”
Tịnh Nhu cúi đầu chào tất cả mọi người trong phòng thiết kế rồi lặng lẽ rời đi….

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui