Bật màn hình, tôi không giải được mật mã nối 9 số, lại không nghĩ ra nên làm thế nào để dùng vân tay Tô Nham.
Có lẽ là quá tập trung nên không nhận ra Tô Nham bước ra khỏi nhà tắm, tôi ý thức được bản thân cảm thấy gượng gạo.
Anh ta tỏ vẻ khó hiểu: “Em lấy điện thoại anh làm gì?”
Tôi nảy ra ý tưởng: “Em thấy ốp điện thoại anh ngả vàng, em muốn đổi cho anh cái mới, lại quên mất điện thoại anh loại nào nên muốn xem một chút, rốt cuộc xem chỗ nào nhỉ?”
Anh ta bị tôi chọc cười: “Đồ ngốc, trên điện thoại làm gì có ghi hãng điện thoại.
Kệ đi, hôm nào đó anh tự đi mua.
”
Tôi nịnh nọt cười, thầm khích lệ bản thân, cơ hội vẫn còn.
Cuối cùng, cuối tuần tôi cũng đợi được cơ hội.
Công việc anh ta thường xuyên tăng ca, một tháng hiếm có ngày nào nghỉ ngơi cùng lúc, tôi dọn bàn ăn với tâm trạng thoải mái, cùng anh ta uống 2 ly.
Anh ta nhìn bọt bia dính trên khóe miệng tôi cười: “Không uống được thì đừng miễn cưỡng.
”
Tôi kiếm cớ “say rượu” hỏi anh ta: “Tô Nham, anh thực sự yêu em sao?”
“Điều này còn phải nói sao? Nếu không đợi ngày nào đó đẹp trời, anh sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn với em.
”
“Anh yêu em nhiều như thế sao?” Tôi cầm ly rượu, úp mặt lên bàn cười với anh ta.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt chân thành: “Cứ nói vậy đi, dày vò nhiều năm như thế anh cũng mệt rồi, khi chúng ta gặp lại nhau, là em đã đánh thức anh muốn có một mái nhà.
”
Những lời này thật dễ khiến người ta cảm động.
Nụ cười dần dần biến mất trên khuôn mặt tôi, thay vào đó là những giọt nước mắt không ngừng rơi.
Tô Nham nghĩ rằng tôi đang cảm động, vội vàng lấy khăn giấy lau cho tôi, nhưng tôi đang suy nghĩ trong ánh mắt mơ hồ – Những lời nói ngọt ngào này anh ta cũng từng nói với người trước chứ?
“Đừng khóc, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta vẫn còn ở phía sau.
”
Anh ta nói rất chân thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ không muốn tiếp tục hành động nữa.
Điều khiến tôi xua tan suy nghĩ mềm lòng là Tô Nham bỗng nhiên buồn ngủ đột ngột.
Tốt lắm, điều này cho thấy thuốc có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ mà bệnh viện kê cho tôi đã có tác dụng.
Không biết lúc nào anh ta tỉnh dậy, để tránh khỏi tình huống không mong muốn, tôi lôi anh ta vào phòng ngủ, cầm tay anh ta mở khóa điện thoại, quay về phòng khách tập trung đọc lịch sử trò chuyện wechat.
Danh sách người liên hệ của anh ta không nhiều, tôi nghĩ đến sáng mai là có thể đọc được hết.
Vả lại, nếu như dùng wechat nhắn tin, anh ta có thể xóa, giữ lại tin nhắn ngoại tình làm gì.
Trong lúc bối rối tôi chợt nghĩ ra hôm đó Tiểu Quan có nhắc đến cái app Weibo.
Nhưng trong máy điện thoại Tô Nham không có cái này.
Nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định tin Tiểu Quan, tải Weibo, lấy số điện thoại của Tô Nham để đăng nhập thành công bằng cách lấy lại mật khẩu.
Cuối cùng, tôi tìm được bằng chứng ở tin nhắn riêng tư trên weibo khiến tôi run sợ.
Thật là trò ngoại tình mới mẻ, dùng weibo để tán tỉnh nhau.
Lịch sử trò chuyện chắc hẳn đã từng bị anh ta đọc qua, không nhiều nội dung khiến tôi tổn thương, nhưng trong phần lịch sử này cũng đủ làm tôi sốc rồi.
Có thể thấy được, đôi cẩu nam nữ này tình chàng ý thiếp, trong khi đó người bạn gái chính thất là tôi đây thì bị anh ta đối xử thô lỗ, trêu đùa.
Tôi tiếp tục xem phía dưới.
Cô gái đó nói, chuyện bảo hiểm đã làm xong chưa?
Tô Nham trả lời, đừng gấp, chúng ta buông dây dài câu cá lớn.
Lịch sử trò chuyện đột ngột kết thúc, có lẽ đã bị xóa rồi.
Đọc những dòng chữ đáng sợ này, tay tôi run rẩy, cả người dần mất sức lực.
Nếu mối quan hệ của chúng tôi bị phá hủy bởi những suy nghĩ hoang đường trước đây của tôi, thì những gì tôi đang chứng kiến ngay lúc này là đòn cuối cùng biến tất cả thành đống đổ nát.
Người phụ nữ trong weibo này có phải người bạn cấp 3 của anh ta không?
Anh ta yêu cô ta như thế, sao còn muốn kết hôn với tôi.
Tôi lại nhớ đến hợp đồng bảo hiểm mà tôi chưa thấy, cả người cảm thấy rùng mình.
Nếu như tôi không cảnh giác mấy thứ này, người phụ nữ kia sẽ xuất hiện trong đám cưới tôi rồi âm thầm nhìn vào tôi không?
Rồi cuối cùng tôi bước vào lễ đường, một ngày nào đó, đại khái cũng giống như những người phụ nữ bất hạnh trong các tin tức, phải chịu đựng âm mưu độc thủ của người chồng, sau đám tang của tôi, anh ta sẽ lấy tiền bồi thường bảo hiểm chia một phần cho người phụ nữ khác.
Tôi mở cửa phòng ngủ, bước tới chỗ anh ta, thấy bộ dạng anh ta ngủ ngon lành, tôi bỗng cảm thấy khuôn mặt này thật xa lạ, thật đáng sợ.
Có cần phải chất vấn anh ta không?
Hay dồn bản thân vào chỗ chết không?
Tôi bật khóc, trong lòng đã có đáp án rồi.
Tôi xin nghỉ 3 ngày, gói ghém tất cả mọi thứ trong một ngày và chuyển đến căn nhà thuê tạm, sau đó nói chia tay anh ta.
Hiển nhiên thái độ của tôi khiến anh ta ngạc nhiên.
Anh ta tức điên lên, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Em yêu, rốt cuộc là sao vậy?”
“Tại sao lại chia tay? Anh muốn em giải thích.
”
“Bảo bối, anh đã lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta rồi, sao em không nói một tiếng mà lại đòi chia tay? Làm sao anh giải thích với bố mẹ đây? Họ hàng bạn bè cũng giải thích như nào?”
…
Những cuộc điện thoại, những tin nhắn ập đến với tôi như ngày tận thế, tôi chọn cách im lặng, bởi vì so với lý do không hợp thì sự thật sẽ khiến bố mẹ tôi càng đau lòng.
Nhưng bố mẹ lại đổ bệnh, tôi tự trách bản thân, về nhà chăm sóc bố mẹ như một kẻ tội đồ.
Bố mẹ hoàn toàn không tin cái lý do ngớ ngẩn kia, hy vọng tôi đến lúc nào đó chuẩn bị tốt rồi nói cho bọn họ biết sự tình.
Tôi nộp đơn xin chuyển công tác cho đơn vị và được cử đến Lâm Thị đào tạo.
Sau khi rời khỏi nơi đau thương này, tôi dùng công việc và giao tiếp để làm tê liệt bản thân.
Trong vòng một tháng, Tô Nham cuối cùng cũng mất tăm mất tích, tôi ngồi vào bàn làm việc nhìn bầu trời xám xịt phía sau – Mối tình đã kết thúc, tổn thương bao giờ mới lành?
Tôi cứ tưởng nhiệm vụ còn lại chỉ là làm sao để dọn dẹp đống hỗn độn mà tình cảm nửa năm để lại, không ngờ chuyện này lại không đơn giản như tôi nghĩ.
Vào một buổi chiều cách đó không lâu, tôi biết tin Tô Nham đã đăng ký kết hôn từ một người bạn tốt.
Mà người vợ mới này của anh ta chính là Tiểu Quan.
.