Trần Thiển mở đôi mắt long lanh nhìn anh, vì cô đang trong tình trạng say xỉn nên trông vô cùng đáng yêu.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, Trần Thiển chớp chớp hai mắt, đầu lông mày khẽ nhíu xuống bày bộ mặt khó chịu.
Sau đó cô bắt đầu mếu máo:
"Hức… anh quát tôi sao?"
Tống Hàm bị dáng vẻ lúc này của cô nhất thời thu hút, anh dần dần buông tay cô xuống rồi quay mặt đi thở dốc.
Nhưng Trần Thiển vẫn chưa hết sợ anh, cô đưa tay dụi mắt rồi ấm ức kêu lên:
"Sao anh lại quát tôi chứ? Tôi có làm gì đâu, anh cứ thích bắt nạt tôi thôi…"
Trần Thiển uống rượu say là bắt đầu giở cái trò mè nheo mít ướt, chẳng giống với cô thường ngày chút nào.
Nếu biết cô say xỉn rồi biến thành thế này thì Tống Hàm đã ngăn cản cô uống rượu ngay từ đầu rồi, đúng là phiền phức thật mà!
Tống Hàm không biết làm gì để dỗ dành cho Trần Thiển hết khóc, anh đưa tay đỡ trán, hai mắt chớp chớp suy nghĩ kế sách.
Bình thường nếu con gái khóc thì phải làm gì nhỉ? Anh thực sự chẳng biết dỗ cô thế nào cả, chịu luôn rồi.
"Trần Thiển, đừng khóc nữa, em khóc trông xấu lắm có biết không?"
Nghe vậy, Trần Thiển càng khóc to hơn.
Tống Hàm vội vàng bịt chặt miệng cô lại vì sợ hàng xóm nghe thấy.
"Ư… ư…"
"Bây giờ em muốn tôi làm gì thì mới nín khóc đây hả?" Tống Hàm khẽ hỏi.
Trần Thiển không phản kháng nữa, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào Tống Hàm.
Sau khi thấy ổn, Tống Hàm mới từ từ buông tay ra khỏi miệng của cô.
Lúc này Trần Thiển lại bắt đầu thay đổi trạng thái, ánh mắt say xỉn hướng về phía Tống Hàm rồi lại né tránh, cô hỏi:
"Sao anh lại đặt mật khẩu điện thoại của anh là sinh nhật tôi thế? Chúng ta đã chia tay rồi mà, chẳng lẽ… anh vẫn còn thích tôi à?"
Đây chính là điều mà từ hôm qua tới giờ Trần Thiển rất muốn biết nhưng không biết phải hỏi Tống Hàm như thế nào.
Dù gì cũng đang trong tình trạng say xỉn, Trần Thiển mượn tạm men rượu để hỏi anh lý do, chắc là anh sẽ không nói dối cô đâu nhỉ?
Tống Hàm sau khi biết Trần Thiển đã phát hiện ra mật khẩu điện thoại liền tỏ ra lúng túng, anh gãi đầu gãi tai sau đó bịa ra một lý do:
"Ờ thì… tôi đâu biết đó là sinh nhật em, chỉ là tôi thấy nó dễ nhớ dễ đọc nên đặt làm mật khẩu thôi."
"…"
"Em không tin à? Vậy thì tôi thay mật khẩu khác là được, chỉ là trùng hợp thôi mà có gì đâu chứ."
Tống Hàm vội rút điện thoại trong túi ra, anh loáy hoáy thay đổi lại mật khẩu điện thoại của mình.
Sau một hồi cuối cùng cũng xong, Tống Hàm mỉm cười giơ điện thoại lên:
"Thay rồi nhé, cho em khỏi bắt bẻ, tôi chẳng việc gì phải lấy sinh nhật em để làm mật khẩu cả."
Trần Thiển im lặng một lúc lâu, sau đó cô từ từ kéo căng chiếc váy mà mình đang mặc vì cảm thấy nó hơi chật.
Hành động đó của Trần Thiển chút nữa là khiến cô bị lộ hàng, thấy vậy Tống Hàm liền kịp thời ngăn lại, anh nói:
"Đừng có cởi đồ ở đây, có cởi thì vào phòng mà cởi."
Trần Thiển lơ mơ nhìn xung quanh, cô ợ lên một tiếng rồi tựa lưng vào tường nhắm mắt lại, có lẽ cô đã say lắm rồi.
Nhìn cô lúc này quyến rũ vô cùng, thân hình của Trần Thiển thực sự rất đẹp và không kém cạnh mấy cô gái nóng bỏng trong quán bar.
Tống Hàm nhìn một hồi, yết hầu không kiểm soát được bèn lên xuống liên tục.
Anh đưa tay định vén tóc của cô nhưng lại bị Trần Thiển tóm lấy, cô đặt tay anh áp vào má mình rồi cọ cọ cứ như một chú mèo con.
"Nóng quá, khó chịu quá!"
Hành động này của Trần Thiển khiến Tống Hàm bỗng có phản ứng kì lạ, anh định rút tay về nhưng Trần Thiển giữ rất chặt khiến anh không thể làm gì được.
Sau đó, Trần Thiển lại ngước mắt lên nhìn Tống Hàm, hai má cô phồng lên còn tay thì vẫn nắm chặt tay của anh.
"Tôi khó chịu quá, nóng nữa…"
Tống Hàm bám lấy vai của Trần Thiển, anh đang nghiến răng kiềm chế nãy giờ nhưng xem ra không thể như vậy được nữa.
"Trần Thiển, tôi cũng là đàn ông đấy… em như vậy là đang thách thức sự kiềm chế của một thằng đàn ông hay sao?"
Trần Thiển nghe không hiểu những lời của Tống Hàm, cô chỉ biết rằng bản thân đang rất nóng.
Cô uốn éo đường cong cơ thể ngay trước mặt Tống Hàm, thực sự muốn cởi chiếc váy bó sát cơ thể này ra nhưng Tống Hàm lại không cho.
Tống Hàm không kiềm chế được nữa, anh đưa tay đặt lên má của Trần Thiển rồi từ từ đưa môi về phía trước.
Anh lập tức mút lấy cánh môi mềm của Trần Thiển, cảm nhận được dư vị ngọt ngào và kích thích, Tống Hàm lại siết chặt môi cô hơn nữa.
"Ưm…"
Trần Thiển không phản kháng, cũng không từ chối nụ hôn này vì nó làm cô dễ chịu hơn nhiều.
Nụ hôn lần trước vì say quá mà anh không nhớ, cho nên lần này anh đã cảm nhận rõ được mùi vị của nó.
Sau khi hôn lần một Tống Hàm lại muốn hôn tiếp lần hai.
Anh há miệng chuẩn bị đón lấy đôi môi của cô lần nữa nhưng Trần Thiển lại ngã vào lòng của Tống Hàm, cô say tới mức ngất xỉu cả luôn rồi.
Dù có chút xíu tiếc nuối nhưng xem ra một nụ hôn như thế là đủ rồi, nếu còn tiếp tục thì anh e là bản thân không kiềm chế được sẽ đi quá giới hạn mất.
Tống Hàm ẵm ngon lành Trần Thiển trong vòng tay, anh bế cô vào trong phòng ngủ rồi đặt cô nằm xuống giường.
Anh kéo chăn đắp cho cô, chỉ trong tích tắc trôi qua Tống Hàm đã thực sự có ý định đi quá giới hạn với Trần Thiển.
Nhưng may mắn là Tống Hàm vẫn kiềm chế được nên mới không có gì ngoài ý muốn xảy ra cả.
Nhưng đến khi Tống Hàm định đứng dậy rời đi, cổ tay của anh bỗng dưng bị Trần Thiển nắm lấy, kéo mạnh khiến anh ngã nhào xuống mặt giường.
Tống Hàm chống tay xuống giường, suýt chút nữa thì anh đã đè lên người của Trần Thiển rồi.
"Đừng đi mà, ở lại với tôi…"
Trần Thiển nhắm mắt lẩm bẩm câu nói đó ở trong miệng, tay cô nắm chặt lấy tay của Tống Hàm không chịu buông.
Hai người họ áp sát mặt gần nhau, gần tới mức gần như chỉ cần cử động một chút là chạm môi luôn rồi.
Tống Hàm chăm chú nhìn gương mặt say xỉn của Trần Thiển, anh nuốt nước bọt rồi đánh liều cúi xuống hôn cô lần nữa.
Nụ hôn này sâu hơn và điên cuồng hơn nụ hôn ban nãy, Trần Thiển cảm thấy khó thở nên đã vùng vẫy đẩy anh ra.
"Ư… ưm… ưm…"
Trong lúc Trần Thiển cựa quậy vì muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Tống Hàm thì chiếc chăn trên người cô bỗng vén hẳn sang một bên, đôi chân thon dài của cô vùng vẫy trong không trung, hai tay thì siết chặt lấy cổ áo của Tống Hàm.
"Ha…"
Nụ hôn ướt át đó vừa kết thúc cả Trần Thiển và Tống Hàm đều nhìn nhau thở dốc.
Lúc này, sự chú ý của anh đã chuyển xuống phía dưới ngực cô.
Hai đồi núi cao của cô vừa trắng lại tròn, nó cứ phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở cứ như đang mời gọi Tống Hàm.
Điên mất, cứ như thế này thì anh phát điên lên mất!
Tống Hàm không kiềm chế được nữa, anh trèo lên giường giữ chặt lấy hai tay của Trần Thiển ở hai bên, dù biết làm chuyện này là không được phép nhưng Tống Hàm không thể nhịn được nữa.
Anh lập tức cúi xuống trượt nụ hôn lên cổ của Trần Thiển, cô cảm thấy nhột nên khẽ nhăn mặt lại nhưng hai mắt vẫn nhắm tịt, cơ thể cứ mơ mơ màng màng như ở trên mây.
"Hưm… a."
Tống Hàm một tay bóp ngực cô, một tay sờ từ bắp chân của cô sờ lên trên đùi.
Quả nhiên là cơ thể phụ nữ, nó chính xác là thứ khiến mọi đàn ông phải đổ gục vì sự hấp dẫn không thể chối từ này.
Trần Thiển không thể nhận thức được mình đang đối mặt với chuyện gì, cô chỉ biết là có thứ gì đó rất nặng đang đè lên người mình, còn da thịt thì cứ như bị ai đó sờ soạng lung tung khiến cả người cô mềm nhũn cả ra.
Tống Hàm đưa tay kéo cổ áo của Trần Thiển xuống, vì nó đã xẻ ra sẵn rồi nên anh làm điều đó rất dễ dàng.
Cặp núi đôi của Trần Thiển rung lẩy bẩy trước mắt Tống Hàm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy toàn bộ ngực của Trần Thiển.
Anh đưa lưỡi vân vê đầu ngực, sau đó há miệng cắn lấy nó khiến Trần Thiển nhăn mặt đau điếng:
"A… đau! Đau quá, đừng cắn, buông ra đi."
Tiếng la hét của Trần Thiển vang lên cứ như đã đánh thức Tống Hàm từ chỗ bị dục vọng kiểm soát đến tỉnh táo trở lại.
Anh vô thức ngẩng mặt nhìn lên, khi thấy Trần Thiển nhíu mày vì đau, Tống Hàm liền rời khỏi người của cô.
Anh vội vàng kéo áo của cô trở lại sau đó ngồi đực mặt ở bên cạnh giường để trấn tĩnh lại tinh thần.
Tống Hàm đưa tay ôm đầu, hai mắt nhắm lại rồi tự tát thẳng vào mặt của mình.
Bốp!
"Thằng khốn này, mày đang định làm gì cô ấy thế? Mày đúng là điên rồi mới làm như vậy, đúng là điên mất rồi."1
Trong phút chốc không kiềm chế được cảm xúc, Tống Hàm đã có hành động cấm kị đối với Trần Thiển.
Anh không hiểu sao lúc đó mình lại làm như thế cả, đúng là bực mình mà!
Tống Hàm vò đầu bứt tai tự trách bản thân vì đã không kiềm chế được hành vi mà suýt chút nữa làm ra chuyện tày trời.
Anh quay người lại thì thấy Trần Thiển đã ngủ rất say rồi, trông cô lúc ngủ cũng rất quyến rũ khiến Tống Hàm cảm thấy bứt rứt, khó chịu.
Anh sợ rằng nếu còn ở lại đây nữa thì thật sự sẽ có chuyện xảy ra vì thế anh đã chạy thẳng về nhà và đóng cửa lại.
Anh bước vào trong phòng tắm bắt đầu cởi đồ của mình ra và xả nước xuống.
Anh muốn quên hết tất cả những chuyện ban nãy nhưng không tài nào quên được, càng muốn quên nó lại càng hiện rõ hơn.
Từng đường nét cơ thể của Trần Thiển, làn da mềm mại đến cả những phần đẹp nhất trên người cô cứ xuất hiện rõ mồn một trong đầu anh.
"Trời đất ơi, điên mất thôi!"
Tống Hàm bất lực đi đi lại lại trong phòng tắm, vừa đi vừa hét lên vì mãi không thể quên được.
Đúng lúc đó, anh cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, lúc cúi xuống thì thấy thằng nhỏ không yên phận mà ngẩng lên rồi.
Anh liếc mắt nhìn nó, thầm chửi:
"Mày ngẩng lên làm cái quái gì? Đúng là không biết yên phận.".