Đàm Mặc tự dưng tỏ tình với Trần Thiển đột ngột thế này khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý để đón nhận nó.
Hai người họ mới chỉ làm thân được có một ngày thôi vậy mà Đàm Mặc đã muốn Trần Thiển trở thành bạn gái của anh ta rồi sao?
"Anh Đàm Mặc, tại sao anh lại thích em vậy?"
"Chỉ đơn giản là anh thích em thôi, anh cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào cho em hiểu nữa.
Trần Thiển, anh chờ câu trả lời của em, anh về đây."
Đàm Mặc sau khi nói hết tất cả những điều cần nói với Trần Thiển thì liền rời đi.
Anh ta có đi qua người Tống Hàm nhưng không nhận ra anh và cũng chẳng quan tâm đến.
Tống Hàm đã nghe thấy tất cả những gì Đàm Mặc vừa nói với Trần Thiển, dù biết gu của cô không phải kiểu như Đàm Mặc nhưng nhìn sắc mặt cô lúc này, Tống Hàm lại lo lắng cô sẽ đồng ý với lời tỏ tình vừa nãy.
Trần Thiển đang định mở cửa bước vào nhà thì nghe thấy giọng nói của Tống Hàm:
"Lần trước thì là Tạ Hiên, lần này lại là cái gì… Đàm Mặc à? Em cũng lắm trai tán tỉnh nhỉ?"1
Cái giọng điệu nói chuyện của Tống Hàm chỉ cần nghe thôi đã khiến Trần Thiển bực mình và khó chịu.
Cô quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh rồi nói:
"Tôi có trai tán thì cũng giống như anh có các chị gái xinh đẹp vây quanh thôi mà.
Anh cũng đâu khác gì tôi mà bày đặt nói tôi chứ?"
"Vậy em định sẽ đồng ý làm bạn gái của cái tên đó thật à?"
Trần Thiển định từ chối Đàm Mặc rồi nhưng khi nghe Tống Hàm hỏi vậy cô lại muốn đổi ý.
Cô giả vờ gượm nghĩ rồi lạnh lùng quay sang:
"Chắc thế đấy."
"Không được! Em không được làm vậy."
Tống Hàm đột nhiên bước đến nắm lấy cổ tay của Trần Thiển, anh lớn tiếng không cho phép cô làm bạn gái của Đàm Mặc trong khi bản thân chẳng có quyền gì.
Trần Thiển liếc mắt nhìn bàn tay Tống Hàm đang nắm lấy mình rồi ngước lên.
"Tống Hàm, anh là cái gì mà không cho tôi có bạn trai? Anh đâu phải bạn trai của tôi, anh cũng đâu phải bố tôi mà cấm cản?"
"Nhưng mà…"
Đúng là Tống Hàm chẳng có cái quyền gì cả nhưng trong thâm tâm anh vẫn không muốn Trần Thiển làm bạn gái Đàm Mặc.
Anh nhìn ra ở con người đó có điều không tốt, nếu Trần Thiển yêu hắn sẽ gặp chuyện xấu.
Dù cô có chấp nhận tình cảm của người ta thì cũng phải tìm hiểu người ta tốt hay xấu đã chứ.
"Anh buông tay tôi ra đi, nắm tay tôi thế này nếu hàng xóm nhìn thấy lại phiền."
Tống Hàm từ từ buông tay khỏi Trần Thiển sau đó anh nói ra một tràng:
"Cái tên Đàm Mặc đó tôi nhìn một cái là biết không tốt rồi.
Em phải cẩn thận với người như vậy, đề phòng hắn hơn là thân thiết với hắn."
Trần Thiển híp mắt, thở dài hỏi anh:
"Tại sao anh nghĩ anh ấy xấu chứ? Anh đi guốc trong bụng người ta à? Hay anh đẻ ra người ta?"
"Ờ thì… tôi thấy lúc thằng đó nói chuyện với em toàn nhìn vào ngực của em thôi.
Tôi dám chắc thằng đó yêu em chỉ vì bộ ngực của em."
"Câm miệng đi! Không phải ai cũng như anh đâu Tống Hàm.
Anh nên coi lại bản thân mình trước khi nói người khác, anh nói người ta có ý đồ xấu vậy anh tốt lắm sao?"
Trần Thiển tức giận mở cửa bước vào trong nhà và đóng rầm cửa lại.
Cuối cùng thì Tống Hàm vẫn khiến Trần Thiển nổi giận trong khi bản thân anh chỉ có ý tốt.
Tống Hàm trở về nhà, dọn dẹp tắm rửa rồi ăn uống, mọi thứ diễn ra trong sự cô đơn khiến Tống Hàm cũng dần quen rồi.
Anh đâu giống như những sinh viên khác, thỉnh thoảng họ sẽ được ba mẹ lên thăm nhưng còn Tống Hàm, đã hai năm rồi anh đều chỉ có một mình.
Bản thân anh cũng chẳng muốn về cái nhà đó nữa, cái nhà mà chẳng ai chào đón anh.
Tối hôm ấy Tống Hàm đang đứng hóng gió ngoài ban công thì nhận được thông báo đóng tiền thuê nhà.
Số tiền tiết kiệm lần trước anh đã đưa hết cho mẹ mình rồi, trong túi của anh cũng chỉ còn vài đồng lẻ bạc, đủ để ăn uống rồi đi xe buýt chứ không đủ để đóng tiền nhà.
"Chắc lại phải đi làm thêm nữa rồi." Tống Hàm thở dài.
…
Hôm sau.
Buổi trưa hôm đó, Trần Thiển đang ngồi ở ghế đá dưới sân trường thì bỗng dưng gặp Tần Dịch và Duệ Hân đi ăn trưa cùng nhau.
Hai con người này vẫn tình cảm như vậy, tuy có chút trẻ con nhưng chỉ cần nhìn là ai cũng ngưỡng mộ.
Hai người họ đi đến chỗ của Trần Thiển, Tần Dịch mới hỏi cô:
"Tiểu Thiển Thiển, đi ăn trưa với bọn anh không? Đảm bảo phần ăn của em sẽ được tặng thêm một phần đấy."
"Thật à?" Trần Thiển ngơ ngác.
Tần Dịch nhe miệng cười sau đó vòng tay ôm lấy Duệ Hân.
"Thì thêm một phần cẩu lương do Tần Dịch và Duệ Hân tặng miễn phí cho em đấy."
"Xì… cái này em xin từ chối, hai người đi mà ăn cùng nhau đi."
Đúng lúc đó, Đàm Mặc từ đâu chạy tới, trên trán anh ta thấm đẫm mồ hôi điệu bộ hớt hải nói với Trần Thiển:
"Xin lỗi em… em đợi anh có lâu không?"
"Không sao đâu ạ, em cũng mới đợi được một lúc thôi."
Tần Dịch và Duệ Hân ngơ ngác nhìn Đàm Mặc, bắt gặp hai người họ Đàm Mặc đã vẫy tay chào rồi kéo Trần Thiển lại gần mình.
Hành động này của Đàm Mặc khiến Tần Dịch và Duệ Hân được một phen kinh ngạc, hai người họ há hốc miệng, hai mắt trợn tròn lên chỉ tay về phía Trần Thiển rồi lắp bắp:
"Hai… hai người… đang hẹn hò sao?"
"Ờ thực ra…"
"Đúng vậy, Trần Thiển mới chấp nhận lời tỏ tình của tôi rồi."
Trần Thiển đang định giải thích thì Đàm Mặc chen miệng nói trước.
Thực ra lý do cô đồng ý lời tỏ tình của Đàm Mặc là vì muốn thử cảm giác có một người bạn trai mới.
Dù sao cũng hai năm rồi cô chưa từng yêu thêm một ai, không phải là cô dễ dãi gặp ai cũng đồng ý yêu họ mà là cô đang cố gắng mở lòng để tìm cho mình một người con trai phù hợp.
"Trần Thiển, cậu… cậu và anh… anh này đang yêu nhau thật đấy à?" Duệ Hân hỏi lại Trần Thiển lần nữa.
"Ừm."
"Vậy còn anh Tống… ưm."
Duệ Hân đang định nói tên của Tống Hàm thì Tần Dịch lập tức bịt chặt lấy miệng của cô ấy không cho nói tiếp.
Nhắc đến Tống Hàm lúc này không phải là điều hay, Tần Dịch mỉm cười với hai người họ rồi kéo Duệ Hân rời đi:
"Ờ đừng để ý đến lời Duệ Hân nói, hai đứa cứ đi đi, anh và Duệ Hân cũng đi ăn trưa đây."
Duệ Hân vừa bị Tần Dịch bịt chặt lấy miệng không nói được vừa bị anh ta kéo đi một cách không thương tiếc.
Sau đó, Trần Thiển và Đàm Mặc cũng nhanh chóng rời đi.
Cô thực sự không ngờ được chỉ sau một ngày mà mình đã có bạn trai thế này.
Ăn trưa xong, Đàm Mặc và Trần Thiển cùng nhau về lớp.
Trước khi chia tay, Đàm Mặc đã bất ngờ kéo Trần Thiển lại rồi đưa tay vén tóc của cô.
Sự thân thiết quá đà này khiến Trần Thiển chưa kịp thời đáp ứng được, cô rụt người lại vì ngại ngùng.
"Anh Đàm Mặc, sắp đến tiết học tiếp theo rồi, chúng ta mau về lớp thôi."
"Anh muốn ngắm bạn gái anh một chút mà cũng không được à?"
So với Tống Hàm thì anh chàng Đàm Mặc này còn táo bạo hơn gấp mấy lần.
Anh ta không ngại tình tứ với Trần Thiển ngay giữa hành lang trong khi cũng có vài sinh viên thường đi qua.
Đàm Mặc nhìn Trần Thiển một lúc sau đó đột nhiên túm chặt lấy gáy của cô, điều này khiến cô có chút giật mình và bất ngờ.
Trần Thiển ngước mắt nhìn lên thì thấy Đàm Mặc đang định hôn mình, cô lúng túng lấy tay che miệng của anh ta rồi ấp úng:
"Em… em phải đi đây, gặp… gặp lại anh sau nhé!"
Nói rồi, Trần Thiển liền đẩy Đàm Mặc ra khỏi người rồi chạy một mạch rời đi.
Nếu cô không ngăn cản thì có lẽ cô đã bị Đàm Mặc cưỡng hôn ngay ở đấy rồi.
Sau khi Trần Thiển rời đi, ánh mắt trìu mến mà Đàm Mặc nhìn cô đã không còn thay vào đấy là một ánh mắt chứa đầy sự nguy hiểm.
Anh ta khi không có Trần Thiển ở cạnh liền trở về với phong cách vốn có của mình đó là ăn chơi sa đọa.
Đàm Mặc định trở về lớp thì bắt gặp đám con gái ngày hôm đó đã gây sự với Trần Thiển.
Bọn họ đến trước mặt Đàm Mặc, cô gái đứng đầu liền chìa tay ra:
"Đàm ca ca, anh chưa trả tiền cho bọn này đâu nhé.
Số tiền mà anh thuê bọn này đi gây sự với Trần Thiển ấy."
Đàm Mặc ngông nghênh hất tay của cô gái ấy sang một bên rồi rời đi.
"Chưa có tiền, mấy nữa tao đưa cho."
"Đứng lại đã, anh hứa là sẽ trả tiền bọn này sau khi kế hoạch thành công rồi cơ mà? Định thất hứa sao?"
Dường như đám con gái này sẽ không để Đàm Mặc rời đi cho đến khi lấy được tiền.
Đàm Mặc thở dài quay mặt lại, anh ta nhăn trán nói:
"Kế hoạch còn chưa thành công, tao mới chỉ khiến con bé đó làm bạn gái tao thôi, còn chuyện thịt nó thì chưa làm được."
"Muốn chơi con nhỏ đó thì phải nhanh lên chứ? Không phải anh thường không thích yêu đương, thích lên giường hơn hay sao?"
"Đúng là vậy nhưng đối với con mồi lần này thì tao phải lấy được lòng tin của nó trước đã.
Nói thật là đứng trước nó tao đếch kiềm chế được, chỉ muốn thịt nó ngay và luôn nhưng mà để dễ dàng hơn tao phải nhịn."
Tống Hàm nói đúng, Đàm Mặc này vốn dĩ không có ý tốt khi tỏ tình đột ngột với Trần Thiển.
Một kẻ thích chơi đùa lêu lổng và không nghiêm túc đối với con gái như Đàm Mặc sẽ khiến Trần Thiển rơi vào nguy hiểm.
Hắn đến với Trần Thiển cũng chỉ vì mục đích xấu xa là muốn "thịt" cô thôi chứ không muốn yêu đương với cô như một người bạn trai thực thụ.
Xong xuôi mọi chuyện, Đàm Mặc liền phẩy tay rời đi.
Hắn nói khi nào thành công ăn được Trần Thiển trước mới trả tiền cho đám con gái kia.
Tối đó, Trần Thiển đang ngồi đợi xe buýt thì nhận được tin nhắn của Đàm Mặc.
Nội dung tin nhắn là:
[Trần Thiển, cuối tuần này đi chơi với anh nhé.
Anh có bất ngờ này muốn tặng cho em, hẹn gặp em vào cuối tuần.].