Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách


Trần Thiển nói ra những lời chế giễu như tát nước vào mặt Tống Hàm rồi đóng rầm cửa lại.

Tống Hàm cũng chỉ vì lo lắng cho cô nên mới quan tâm đến cô nhưng không ngờ lại bị cô mắng cho té tát.

"Này, tôi mà là badboy thì còn tốt hơn đầy thằng goodboy ngoài kia đấy nhé!"
Tống Hàm đập cửa nhà Trần Thiển rồi nói vọng vào trong, lần này cô không mở cửa đối chất với anh nữa vì thế anh liền quay người bỏ về.

Tuy nhiên, Tống Hàm vẫn có dự cảm không lành với tên Tạ Hiên kia.

Dù sao cũng đã tối rồi lại đến nhà con gái người ta để tặng quà, đúng là rất đáng nghi.1
Tống Hàm nằm duỗi chân lên ghế sofa, khuôn mặt cau có không ngừng có những suy nghĩ xấu về Tạ Hiên.

Cuối cùng anh cũng không chịu được mà bật dậy, mở cửa ra phía ban công bên ngoài để nhòm vào trong nhà Trần Thiển.

Ban công nhà Tống Hàm và Trần Thiển rất gần nhau vì thế chỉ cần đứng bên này trông qua cũng có thể quan sát được một phần trong nhà.

Tống Hàm liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy Tạ Hiên và Trần Thiển nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, trông thì bình thường đấy nhưng cái đuôi sói còn chưa lòi ra đâu.

"Những thằng lúc nào cũng tỏ ra tri thức là những thằng nguy hiểm nhất.

Chẳng lẽ cô ấy không biết đề phòng bởi những thằng con trai thế này sao?"
Đúng lúc đó, Trần Thiển bỗng dưng ra ngoài ban công, cô nhìn thấy Tống Hàm đang nhìn trộm vào trong nhà mình, hai người họ bốn mắt nhìn nhau sau đó Tống Hàm giả vờ khởi động tay chân và giả vờ như mình đang tập thể dục.

"Chà… tối nay trời mát quá!" Tống Hàm chợt lớn tiếng.

Tống Hàm không phải diễn viên nên chỉ cần nhìn là biết anh đang nói thật hay giả vờ.

Trần Thiển liếc mắt nhìn anh sau đó kéo rèm che ban công lại không để Tống Hàm có cơ hội nhóm ngó.

Thế là kể từ lúc đó, Tống Hàm đã không còn biết những gì đang xảy ra ở trong nhà Trần Thiển nữa, anh có áp tai vào vách tường để nghe nhưng kết quả chẳng thu được gì hết.

Một lát sau, Tạ Hiên từ trong nhà Trần Thiển đi ra.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tống Hàm trong nhà liền chạy ra ngoài mở hé cửa để theo dõi.

Qua khe cửa, anh nhìn thấy Tạ Hiên và Trần Thiển đang vẫy tay chào nhau.

Sau khi Tạ Hiên rời đi hẳn, Tống Hàm mới mở cửa bước ra ngoài, anh bắt đầu nói cô:
"Em và cậu ta có vẻ thân quá nhỉ?"
"Thân hay không thì liên quan gì tới anh? Tống Hàm, chúng ta chỉ là hàng xóm thôi, không đến mức anh được quyền xen vào chuyện riêng của tôi đâu."
Trần Thiển nói xong liền quay mặt đi vào trong nhà còn Tống Hàm sau đó cũng đóng cửa lại bước vào trong.

Hai người họ ngoài mặt thì cãi nhau, tỏ ra không ưa nhau nhưng khi ai về nhà nấy thì cảm xúc thật trong lòng cũng không giấu nổi.

Trần Thiển chạy vào phòng cầm lấy con gấu bông có ghi tên Tống Hàm, cô liên tục đấm vào mặt của con gấu bông ấy, vừa đấm vừa nói:
"Tống Hàm đáng ghét, tôi đánh anh này! Ai mượn anh quan tâm tới tôi chứ? Đánh anh, đánh chết anh!"
Trần Thiển vẫn giữ con gấu bông mà Tống Hàm từng tặng, thậm chí còn lấy nó là anh để mỗi lần tức tối chuyện gì đó cô sẽ đem con gấu này ra đánh.

Còn Tống Hàm thì thỉnh thoảng lại vào trang cá nhân của Trần Thiển để xem ảnh mà cô đăng lên.

Những bức ảnh mà cô chụp đều theo phong cách dễ thương, Tống Hàm xem xong chỉ cau mày rồi lẩm bẩm:
"Con nhỏ này đúng là không biết chụp ảnh tí nào, xấu thế này mà cũng đăng lên được?"
Giây trước Tống Hàm vừa chê xấu nhưng giây sau đã thấy anh tiện tay lưu cái ảnh đó của cô vào trong máy rồi.

Tống Hàm đúng là đã tự vả mình một cú rất đau nhưng anh chẳng bận tâm dù trong lòng vẫn còn thích Trần Thiển nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra ghét cô thậm tệ.

Sau đó, anh lướt thấy một bức ảnh Trần Thiển chụp cùng một học trưởng khóa trên, anh nhanh trí tìm vào trang cá nhân của tên học trưởng đó để xem ảnh.

"Nhìn cũng được đấy nhưng vẫn xấu trai hơn mình."
Tống Hàm chê bai người khác rồi tự khen bản thân mình, anh đúng là tự luyến số hai không ai số một.


Hôm sau.

Trong lúc Trần Thiển đang đi bộ trên đường đến bến xe buýt thì bắt gặp Tống Hàm ở phía trước với một đám con gái bâu đầy xung quanh anh.

Tống Hàm đúng là có nhan sắc rất nổi bật và thu hút phái nữ, nhưng chỉ cần nhìn cái cách anh tỏ vẻ mình là một đứa trai ngoan là Trần Thiển đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Đám con gái ấy đều là sinh viên năm nhất trường nghệ thuật mà Tống Hàm đang theo học.

Ở trường đó, Tống Hàm vô cùng nổi tiếng, là chàng trai trong mộng của nhiều cô gái nhưng mỗi khi cô gái nào có ý định tỏ tình anh là anh lại dập tắt hi vọng của họ bằng câu: "Xin lỗi, anh có bạn gái rồi!" trong khi bản thân vẫn còn độc thân.

Sau khi đám con gái đó rời đi, Trần Thiển siết chặt lấy chiếc túi đang đeo rồi đi lên trước Tống Hàm.

Cô đi qua còn không quên huých mạnh vào vai Tống Hàm khiến anh giật mình suýt thì ngã.

"Chết tiệt! Này Trần Thiển, em cố tình có phải không?"
Tống Hàm ôm lấy vai hét lớn nhưng Trần Thiển lại tỏ ra không nghe thấy mà cứ thế bước đi.

Thấy cô làm ngơ lời nói của mình, Tống Hàm liền chạy đến kéo lấy áo của cô lôi lại.

"Á á, bớ người ta có người định bắt cóc tôi."
Trần Thiển đột nhiên hét ầm lên nói Tống Hàm định bắt cóc cô.

Người đi đường quay sang nhìn hai người họ với ánh mắt dị nghị, Tống Hàm thấy Trần Thiển va vào mình không xin lỗi lại còn đóng kịch giả làm nạn nhân nên vô cùng tức giận.

"Trần Thiển, em hét cái gì? Em va vào tôi mà không xin lỗi lại còn làm ngơ bỏ đi sao?"
Trần Thiển ngửa mặt nhìn anh, cô đáp:
"Ai biết? Thấy anh đang chụp ảnh cùng gái chắn đường chắn lối, không cho người ta đi nên tôi mới vô tình va vào anh thôi."
"À… ý em là em thấy tôi chụp ảnh với gái nên em mới tỏ ra ghen chứ gì?"
"Ai thèm ghen? Này nhé, tôi chỉ sợ mấy cô gái đó bị anh dụ dỗ rồi rơi vào bẫy của anh thôi."
Trần Thiển phồng má lên giận dữ, cô ngước mắt lườm anh điệu bộ khiến anh cực kỳ thích thú, chọc cho Trần Thiển giận dữ là một trong những thú vui tao nhã của Tống Hàm.

Thấy cô giận dữ như vậy, Tống Hàm liền được đà lấn tới, anh nói:
"Tôi biết là em vẫn còn lụy tôi mà, tại em thấy tôi thân thiết với người con gái khác nên em mới ghen đúng chứ?"
Hai má của Trần Thiển đỏ ửng lên, lúc này cơn thịnh nộ trong người cô đã dâng cao tới đỉnh điểm rồi.

Trần Thiển siết chặt nắm đấm định đấm vào người Tống Hàm nhưng lại bị anh giữ lấy đầu nên cô chỉ biết vùng vằng hai tay trong không trung.

"Tống Hàm, ai thèm lụy anh? Có anh lụy tôi thì có!"
Đúng lúc đó, anh em nhà Duệ Thần và Duệ Hân liền xuất hiện, họ nhìn thấy Tống Hàm và Trần Thiển đánh nhau nhưng thế quái nào lại nhìn ra hai người họ đang thể hiện tình cảm.

Duệ Hân đi đến phá hỏng bầu không khí, cô ấy hỏi:
"Trần Thiển, anh Tống Hàm, hai người quay lại yêu nhau rồi à?"
Nghe vậy, cả Tống Hàm và Trần Thiển đều dừng hành động của mình lại quay sang liếc nhìn Duệ Hân.

Sau đó, hai người họ quay ra nhìn nhau rồi ai nấy đều bày ra bộ mặt chán ghét và cùng nhau đồng thanh:
"Yêu nhau cái khỉ gió! Ai thèm yêu lại người yêu cũ!"
Duệ Thần và Duệ Hân che miệng cười trừ, cặp đôi oan gia này đến cả lúc chối bỏ cũng ăn ý nói ra một câu giống y hệt nhau, nếu không quay lại thì thật phí.

Nhưng người trong cuộc đã không muốn thì người bên ngoài như anh em Duệ Thần và Duệ Hân cũng chẳng làm gì được.

Lát sau, cả bốn người họ đều chạy thộc mạng đến bến xe buýt, vì mải cãi nhau mà tí nữa thì trễ xe.

Nhưng khi lên trên xe buýt, Duệ Thần và Duệ Hân đã chọn được chỗ ngồi, Trần Thiển nhìn thấy có một ghế còn sót lại nhưng khi cô định đi đến thì đã bị Tống Hàm chiếm lấy.

"Xin lỗi nhé, chỗ này là của tôi rồi."
Tống Hàm ngồi chễm chệ trên ghế cười khẩy nhìn cô, Trần Thiển không còn chỗ ngồi vì thế đành phải đứng.

Mối thù cướp chỗ hôm nay chắc chắn cô sẽ không quên.

Thấy Trần Thiển hết chỗ ngồi, Duệ Thần định nhường ghế cho cô nhưng lại bị em gái Duệ Hân ngăn cản.

"Anh cứ kệ cậu ấy đi, em đảm bảo chút nữa sẽ có chuyện thú vị."
Duệ Hân đúng là như biết được tương lai, việc Trần Thiển đứng trên xe buýt chật ních người như vậy là khá nguy hiểm với một cô gái vì thế nó đã khơi dậy sự lo lắng của Tống Hàm.

Trong lúc Trần Thiển không để ý, tự dưng ở đâu đó xuất hiện một tên biến thái tiếp cận cô.

Hắn liếc nhìn xung quanh rồi từ từ bước đến phía sau lưng cô với mục đích không lành mạnh.

Tống Hàm ngồi ở dưới nhìn thấy điều đó vì thế đã vội nhường chỗ cho anh bạn đang đứng bên cạnh rồi bước đến chỗ Trần Thiển.

Đúng lúc tên biến thái định sờ mó cơ thể của Trần Thiển thì Tống Hàm đã xuất hiện kịp thời, anh siết chặt lấy bàn tay định chạm vào người Trần Thiển rồi trừng mắt nhìn người đàn ông đó.

Anh áp sát vào tai của tên đó thì thầm nhưng tay vẫn siết chặt khiến tên biến thái nhăn mặt lại.

"Tôi nói ông anh nghe này, tôi có đai đen Karate nếu không muốn cái tay này bị bẻ gãy thì mau cút ra kia."
"Nhưng… cậu là ai?"
"Tôi sao? Tôi là bạn trai của cô gái này, ông anh đang tính sàm sỡ bạn gái của tôi ngay trước mắt tôi đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui