Người Yêu Cũ Là Tổng Tài

Hào Kiện im lặng nhìn người trước mắt. Hắn biết Trạch Dương là ai, có điều hắn chưa từng nghĩ đến mối quan hệ giữa Trạch Dương và Thẩm Di Hòa lại theo hướng này. Trạch Dương nhếch miệng cười, đi từng bước tới gần. Thẩm Di Hòa lo sợ chắn ngang tầm mắt của Trạch Dương, nói

- Anh không phải đang bàn chuyện sao?

Trạch Dương vuốt má của Thẩm Di Hòa, ôn hòa nói

- Em chưa giới thiệu cậu ta cho tôi nha.

Thẩm Di Hòa chợt lạnh, lời nói ôn hòa của Trạch Dương vào tai như lời cảnh cáo. Trạch Dương run run nói

- Là em trai của tôi.

- Không phải tình nhân nuôi ở ngoài của em?

Thẩm Di Hòa vội vàng khẳng định.

- Không phải. Là em trai.

Hào Kiện thấy được Trạch Dương không ổn và Thẩm Di Hòa thì đang bất an. Hắn kéo tay Thẩm Di Hòa, đưa người anh của mình ra phía sau bảo vệ. Hắn lạnh mắt nhìn Trạch Dương

- Mày đang đe dọa anh ấy?

Trạch Dương nhìn về phía cánh tay của Hào Kiện, không nói thêm tiếng nào liền đấm mạnh vào Hào Kiện làm hắn ngã ra phía sau. Thẩm Di Hòa liền thấy không xong, nhanh chóng giữ tay Trạch Dương lại. Hào Kiện tức giận đứng dậy nhưng Thẩm Di Hòa đanh giọng nói

- Em đứng yên đó.

Thẩm Di Hòa đứng trước chắn cho Hào Kiện. Trạch Dương đi tới, lạnh nhạt

- Lúc nãy hắn nói đưa em đi.

Thẩm Di Hòa vội vàng giải thích

- Không có. Ý cậu ấy là khi anh giải quyết xong việc ở đây thì phải về lại công ty tổng. Tôi quay lại công việc bình thường.

Trạch Dương có chút ngỡ ngàng, hỏi lại

- Em nói vậy là sao? Nhà kia của chúng ta đến công ty này rất xa. Em không thích dậy sớm sao đi làm nỗi.

Trạch Dương nói đến đây thì đến Thẩm Di Hòa ngẩn người. Kế hoạch của cậu sau tuần này không hề có Trạch Dương. Trạch Dương thấy vẻ mặt của hắn, khó khăn hỏi lại

- Em không định theo tôi về tổng công ty?

- Tôi...

Thẩm Di Hòa muốn nói dối, có điều khi nhìn thấy ánh mắt của Trạch Dương thì Thẩm Di Hòa không thể nói lời nào.

Hào Kiện lạnh nhạt nói với Thẩm Di Hòa

- Anh về với em.

Trạch Dương chợt cười, sau đó thản nhiên lên tiếng

- Lập Thành.

Lập Thành đi vào với thêm vài người bảo vệ. Thẩm Di Hòa run lên, trấn tỉnh nói với Hào Kiện

- Em về trước đi.

Trạch Dương lạnh giọng

- Tôi sẽ không làm gì hắn. Em lo cái gì.

Trạch Dương ánh lên tia sắt lạnh. Thẩm Di Hòa lo lắng lên tiếng

- Để yên cho Hào Kiện. Anh thừa biết tôi không có gì.

Thẩm Di Hòa ngoài mặt luôn nhát gan nhưng thật sự đe dọa được cậu thì chỉ có vài người. Trạch Dương thấy nhói trong tim. Dù cho hắn có đối xử như thế nào với Thẩm Di Hòa, cậu ấy cũng không để vào lòng, cũng không nhớ. Nếu bây giờ hắn mà gây ra bất kì tổn thương nào cho Hào Kiện, mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Di Hòa coi như chấm dứt. Hắn không thể đụng đến Hào Kiện.

Trạch Dương tức giận, không nói gì mà ngồi xuống đất với gương mặt giận dỗi. Mọi người trong phòng đều im lặng. Thẩm Di Hòa đang chờ đợi cơn giận dữ của Trạch Dương liền lúng túng.

Trạch Dương không ngốc. Hắn dễ dàng ép buộc cũng như cho Hào Kiện biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Di Hòa nhưng hắn không làm. Đối mặt với một người như Thẩm Di Hòa hắn phải sử dụng nhiều mưu tính. Trạch Dương thì thầm

- Em lừa tình tôi.

Không chỉ giọng nói rầu rĩ, Trạch Dương gục đầu xuống gối ôm mặt. Lập Thành thấy tình huống liền đem người mình ra khỏi phòng. Thẩm Di Hòa nhìn Trạch Dương rồi nhìn Hào Kiện

- Em về đi.

Thẩm Di Hòa đi đến trước mặt của Trạch Dương. Hào Kiện suy nghĩ một lát rồi ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn hai người.

- Anh định ngồi đó đến khi nào?

Trạch Dương không trả lời, vẫn giận hờn. Thẩm Di hòa khó chịu

- Anh bớt tính trẻ con được không?

Trạch Dương ngẩng đầu lên, tức giận

- Em lừa tình cảm của tôi. Em là người dối trá.

- Tôi lừa tình anh khi nào?

Trạch Dương cúi mặt, thầm thì

- Năm năm trước em lừa tôi một lần, bây giờ em còn định lừa tôi một lần nữa.

Thẩm Di Hòa lạnh nhạt trả lời

- Mọi chuyện tôi chưa hứa hẹn điều gì với anh.

- Em từng hứa sẽ trả ơn họ, em giữ lời. Em hứa với bà ta rời xa tôi, em giữ lời. Em hứa sẽ giữ gìn ngôi nhà của Hào Kiện, em giữ lời. Em hứa với bất kì ai điều gì đều giữ lời. Vậy sao ngay cả lời hứa với tôi như thế nào em cũng quên?

Trạch Dương đứng dậy, đối mặt với Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa suy nghĩ thật lâu nhưng không thể nhớ được đã từng hứa với hắn điều gì. Trạch Dương lên tiếng

- Em từng nói "Trạch Dương, anh không có gia đình, tôi cũng không có gia đình. Vậy anh là gia đình của tôi được không? Gia đình thì không thể tách nhau ra." Tôi tin lời nói đó đến bây giờ.

Trong trí nhớ của Thẩm Di Hòa, lời nói đó hình như được nói lúc đang say. Lời nói một người đang say làm sao có thể tin được? Trạch Dương không những tin, mà còn không bỏ qua lời nói đó.

Trạch Dương ôm lấy mặt Thẩm Di Hòa để cậu nhìn hắn.

- Tôi đã nghĩ rất nhiều. Làm sao để trở thành gia đình của em. Tôi với em không có huyết thống, tôi cũng không thể nhận nuôi em. Hai người dưng mà thành gia đình, chỉ có thể kết hôn. Pháp luật không cho, chúng ta chứng nhận cho nhau là được.

- Không phải...

- Lúc đó là lời cầu hôn của em, tôi cũng đã nhận lời. Vậy mà bây giờ em đòi bỏ tôi đi. Chúng ta rõ ràng chưa có ly hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui