Thẩm Di Hòa nghiêng người, bàn tay đưa đến ngực Trạch Dương mở nút áo của hắn. Trạch Dương không ngăn cản, chỉ nhíu mày mặc cho Thẩm Di Hòa muốn làm gì thì làm. Thẩm Di Hòa cởi áo Trạch Dương, trên ngực của Trạch Dương vẫn còn lưu lại bốn vết sẹo. Một cái gần tim đã cũ, ba cái cách vết thương kia không xa vừa liền sẹo.
- Đau lắm phải không?
- Cũng không đến nỗi chịu không được.
Thẩm Di Hòa cúi đầu hôn lên vết sẹo của Trạch Dương, cậu cảm nhận nỗi đau đớn mà Trạch Dương đã nhận. Không biết sao, Thẩm Di Hòa không kiềm được mà gục đầu lên ngực của Trạch Dương khóc.
Trạch Dương nhận ra nước mắt của cậu rơi lên ngực mình. Hắn ôm lấy mặt Thẩm Di Hòa ngẩng lên nhìn mình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
- Đừng khóc. Em khóc anh rất khó chịu.
- Trạch Dương…
Trạch Dương ôm lấy Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa nghẹn ngào
- Đừng không để ý đến em. Em thật sự sợ hãi.
Trạch Dương vuốt tóc cậu, ôn nhu nói
- Sẽ không có lần sau.
- Lập Thành còn nói anh không muốn gặp lại em. Có thể nói hắn đừng ngăn cản em gặp anh không?
Trạch Dương chợt cười, đây có phải là đang cáo trạng với hắn không?
- Nếu hắn thật sự ngăn cản, em không thể vào đây.
- Em đã trộm lấy chìa khóa cửa để vào. Không phải hắn cho em vào.
- Anh vẫn còn có điện thoại. Em có thể gọi cho anh.
Thẩm Di Hòa không ngờ còn phương thức đơn giản như vậy, tức giận cắn lấy tay Trạch Dương. Trạch Dương tùy ý Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa buông ra, than thở.
- Trong ba tháng đầu em đã gọi nhưng toàn là Lập Thành nhận máy và bảo em cút. Em đã nghĩ điện thoại không còn tác dụng gì nữa.
Trạch Dương cúi đầu chăm chú nhìn Thẩm Di Hòa, dò hỏi
- Sau này… em muốn như thế nào?
Thẩm Di Hòa ngẩn đầu lên, chăm chú nhìn Trạch Dương. Bất chợt, cậu chuyển động ngồi lên người hắn. Trạch Dương điều chỉnh để Thẩm Di Hòa thoải mái hơn
- Em đây muốn mưu sát anh sao?
Thẩm Di Hòa ôm lấy mặt Trạch Dương, hôn lên môi hắn. Cái hôn mới đầu chỉ nhẹ nhàng, sau đó Thẩm Di Hòa mạnh mẽ giữ chặt Trạch Dương, điên cuồng hôn. Trạch Dương ôm lấy eo Thẩm Di Hòa, ngồi dậy để đáp lại cái hôn. Trạch Dương bất giác di chuyển tay vào trong áo Thẩm Di Hòa, chậm rãi cởi áo cậu vứt sang một bên. Thẩm Di Hòa hôn lên mắt, di chuyển đến vành tai rồi hôn dọc xuống cổ Trạch Dương.
Trạch Dương bắt lấy cằm Thẩm Di Hòa, dò hỏi
- Lần trước… em có ghét chuyện đó không?
Thẩm Di Hòa tiếp tục hôn lên má anh, cắn lấy tai Trạch Dương thầm thì
- Từ trước đến nay chưa lần nào em ép buộc mình làm điều bản thân không thích. Ngay từ thời điểm đồng ý hẹn hò với anh, là em tự nguyện.
Trạch Dương nhớ lại thời Thẩm Di Hòa đi làm thêm ở một tụ điểm ăn chơi. Cậu vô tình gặp Trạch Dương ở đó. Trạch Dương thừa nhận động tâm vì gương mặt của Thẩm Di Hòa. Hắn lúc đó theo đuổi có chút ác liệt.
- Anh đã nghĩ em e ngại anh nên mới đồng ý quen anh.
Thẩm Di Hòa ngẩn người nhớ lại một chút liền cười.
- Nếu em sợ đã không làm thêm ở nơi phức tạp như vậy. Lúc đó, em không có gì trong tay để mất nên mấy trò dọa dẫm của anh em không để trong mắt.
- Thì ra lúc đó em chỉ giả vờ sợ hãi.
- Anh đừng giả như không biết. Chẳng phải anh luôn cho người theo em sao? Thủ đoạn của em trong mắt anh chẳng là gì.
Trạch Dương thở dài
- Sau khi em chia tay anh mới cho người theo dõi em. Trước đó thật sự không nhận ra.
Thẩm Di Hòa cắn nhẹ lấy cổ Trạch Dương
- Ra anh thích kiểu người ngây thơ. Em có cần tỏ vẻ chút không?
Trạch Dương vui vẻ
- Anh còn có thể lựa chọn được sao?
- Không thể.
Trạch Dương ngắm nhìn Thẩm Di Hòa, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
- Đáng lẽ em không nên gặp anh. Đáng lẽ em phải sống cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Nhưng đã gặp anh rồi. Anh đã nói chúng ta là gia đình. Không thể thất hứa.
Trạch Dương cọ má mình vào tóc cậu, trầm giọng nói
- Em ở lại bên anh vì lí do gì cũng không quan trọng. Với sức khỏe của anh. Có lẽ không sống được đến đầu bạc. Nên em có thể chịu đựng cho đến khi anh rời đi không?
Thẩm Di Hòa có chút tức giận, chẳng lẽ cậu không đáng tin tưởng như vậy sao? Nhưng rồi cảm giác đó thay vào sự đau xót. Thẩm Di Hòa nhìn sâu vào mắt Trạch Dương, lập lời thề
- Nếu anh rời đi. Em sẽ theo anh. Em hứa sẽ không để anh cô đơn thêm bất cứ giây phút nào. Dù ở bất cứ nơi đâu.