Thấy thư ký đi ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt của Hoàng Phu Tuyệt lập tức khôi phục thành bộ dáng nhu tình như nước, thầm nghĩ lần này cũng sẽ không có kẻ nào đó lại không thức thời lại chạy vào quấy rầy bọn họ nồng tình mật ý đi."Tuyệt, anh hù sợ nữ thư ký xinh đẹp rồi." Thủy Băng Nhu bĩu môi nói."Đừng lo lắng, lá gan của cô ta không có nhỏ như vậy, đói bụng chưa? Chúng ta nên đi ăn trưa rồi." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng dụ dỗ, ý đồ dời đi lực chú ý của cô. Thật hỏng bét, mới vừa rồi bởi vì ghen tỵ với thư ký chiếm mất lực chú ý của Nhu nhi, cho nên anh hơi lớn tiếng với thư ký một chút. Lần này Nhu nhi có hay không cho là tính khí anh rất nóng nảy, về sau không dám tùy tiện đến gần anh, cái này không thể được, vì để cho Nhu nhi có thể gần gũi anh, ở trước mặt cô anh luôn luôn duy trì hình tượng thân sĩ dịu dàng, lo lắng nói chuyện quá lớn tiếng sẽ dọa đến cô, xem ra sau này anh phải chú ý nhiều hơn đến tâm tình, không nên bị lửa ghen thiêu đốt lý trí."Ha ha ha. . . . . vừa nghe anh nói bụng của em thật sự thấy đói rồi nha." Thủy Băng Nhu cười nói."Đi thôi! Đói chết bảo bối của anh cũng không hay." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, sau đó liền dắt tay của cô đi ra khỏi phòng làm việc."Thư ký Âu Dương, hôm nay tôi sẽ không quay lại công ty." Hoàng Phu Tuyệt phân phó nói với Âu Dương Tĩnh, sau đó ôm eo Thủy Băng Nhu đi ra ngoài."Dạ, tổng giám đốc." Âu Dương Tĩnh nhìn bóng lưng bọn họ có chút ngây ngẩn, là nên buông xuống, bỏ qua cho anh ấy, cũng là bỏ qua cho mình đi!Chỉ một ngày giữa, nhân viên làm việc của cả cái công ty này cũng biết tổng giám đốc đã kết hôn rồi, hơn nữa phu nhân tổng giám đốc vô cùng xinh đẹp, điều này làm cho một đống lớn phụ nữ ái mộ Hoàng Phu Tuyệt tim vỡ tan tành, đồng thời cũng làm cho thanh niên giống đực của công ty bừng bừng vui vẻ, bởi vì tổng giám đốc là người đã có chủ rồi, vậy có nghĩa là những thứ động vật giống cái khác có thể phát hiện cái tốt của bọn họ rồi.Ngay giữa giờ nghỉ trưa, phần lớn quán ăn chật ních, có vẻ cực kỳ náo nhiệt, một chiếc Ferrari màu đen đẹp mắt chậm rãi dừng lại ở bên cạnh một gian phòng ắn mang hơi hướng phong cách Châu âu ưu nhã, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người, từ trên xe bước xuống một người đàn ông anh tuấn mặc áo sơ mi trắng, vóc người có thể sánh ngang thần Apollon, mắt của phần lớn động vật giống cái tại chỗ nhìn thẳng, chỉ thấy vị đàn ông anh tuấn kia mở ra cửa xe ô tô, sau đó thận trọng đỡ ra một cô gái ngọt ngào như thiên sứ, nhìn một cái cũng biết hai người quan hệ không tầm thường, nhưng vẫn có không ít ánh mắt phái nam lộ ra si mê hướng về phía cô gái, bỗng đụng phải ánh mắt giết người của người đàn ông bên cạnh cô gái thì thức thời tránh ra.Lúc này Hoàng Phu Tuyệt hận không thể giết sạch cái đám đàn ông đang mơ ước Thủy Băng Nhu kia, từ lúc bọn họ vừa bắt đầu xuống xe thì có một đống ruồi bọ làm người ta ghét dùng ánh mắt y hệt sài lang (ánh mắt của sói háo sắc) nhìn bọn họ, làm cho người ta vô cùng không thoải mái, nhất là cái đám người đang đắm đuối nhìn chằm chằm Nhu nhi kia."Oa, Tuyệt, thật là nhiều người nha." Thủy Băng Nhu trừ ở trường học ra, đây là lần đầu nhìn thấy nhiều người như vậy tụ chung một chỗ, nhất thời cảm thấy rất hưng phấn."Ha ha ha. . . . Nhu nhi thích là tốt rồi." Hoàng Phu Tuyệt dừng xe xong, nắm eo Thủy Băng Nhu đi vào phòng ăn.Đột nhiên một vật thể khổng lồ chạy về phía Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt thấy cảnh tượng như vậy, hô hấp hơi chậm lại, liền tranh thủ bảo hộ Thủy Băng Nhu vào trong ngực của anh, đưa lưng của anh hướng về phía vật thể khổng lồ kia.Một khắc trôi qua, lưng Hoàng Phu Tuyệt không có cảm giác đau đớn gì, anh xoay người, thận trọng đem Thủy Băng Nhu bảo hộ ở phía sau, phát hiện con vật khổng lồ mới vừa tập kích Thủy Băng Nhu lại là một con chó săn, lúc này nó đang ngồi chồm hổm trên mặt đất tội nghiệp nhìn bọn họ."Tuyệt, anh không sao chứ?" Thủy Băng Nhu từ phía sau lưng anh nhô đầu ra lo lắng hỏi."Anh không sao, ngoan, đừng lo lắng." Hoàng Phu Tuyệt giấu Thủy Băng Nhu về sau lưng, cũng không dám bảo đảm con chó săn hung ác này có thể tùy thời xông lên tổn thương người hay không, anh không thể để cho Nhu nhi có một chút tổn thương."Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . Tiên sinh tiểu thư không có bị thương chứ? Đều tại tôi không có quản tốt con chó săn này." một người đàn ông trung niên đầu trọc lốc (editor: mình nghĩ là một lão hói đầu, ha) đã chạy tới, lôi kéo sợi dây xích con chó săn nói xin lỗi."Về sau nên để ý đến nó, đừng để cho nó xổng ra tùy ý tổn thương người." Hoàng Phu Tuyệt lạnh lẽo nói, nếu không phải là anh phản ứng mau, nói không chừng bảo bối của anh đã bị thương rồi, nghĩ tới đây, nhất thời bụng anh đầy lửa giận, nhưng lại lo lắng sẽ hù dọa Thủy Băng Nhu, anh chỉ có thể kiềm chế ý nghĩ của bản thân đang muốn xông đến đánh cho chủ nhân của con chó săn kia một trận."Đúng, đúng. . ." người đàn ông trọc đầu lập tức dắt chó săn xoay người rời đi, trong miệng vẫn không quên quở trách liên hồi con chó săn kia: "Xem mày gây ra chuyện tốt gì này, trở về xem tao thu thập mày thế nào, hừ, nếu không phải là ông chủ ở đoàn xiếc thú nhìn trúng, có thể bán được một khoản tiền đáng kể, tao đã sớm đem mày giết nấu canh ăn. . . . . .""Đợi chút." Thủy Băng Nhu từ sau lưng Hoàng Phu Tuyệt đi ra hô."Tiểu thư, ngài không phải là không có bị thương tổn gì sao?" người đàn ông trọc đầu dừng lại nói."Tôi không có bị thương, nhưng là tôi muốn con chó săn này" Thủy Băng Nhu nói, cô cũng không quên mới vừa rồi con chó săn kia dùng ánh mắt vừa buồn thương vừa khẩn cầu nhìn cô, nhất thời khiến cho cô nổi lên lòng trắc ẩn, mang nó về làm sủng vật (con vật được yêu thích) của cô có vẻ như cũng không tồi, huống chi trong lâu đài không lo không nuôi sống nổi nó, nếu như cô nghe không nhầm, mới vừa rồi người đàn ông kia nói muốn đem nó bán cho đoàn xiếc thú, nếu thật như thế, cô có thể lý giải được ánh mắt bi thương vừa rồi của con chó săn."Cái này. . . Này. . . ." Người đàn ông trọc đầu ấp a ấp úng, hắn đương nhiên hi vọng con chó săn này có thể bán nhiều tiền hơn, chỉ là vị tiểu thư này có thể làm chủ sao? Vị tiên sinh bên cạnh cô hình như cũng không thích con chó săn này."Tuyệt, chúng ta nuôi con chó săn này có được hay không?" Thủy Băng Nhu mắt chớp chớp nhìn Hoàng Phu Tuyệt nói."Nhu nhi, nó rất nguy hiểm." Hoàng Phu Tuyệt không chịu nổi ánh mắt kỳ vọng của Thủy Băng Nhu, nhưng vừa nghĩ tới nó có thể tổn thương cô, anh không thể đồng ý được."Sẽ không, mới vừa rồi không phải là nó cũng không có tổn thương người sao? Có được hay không vậy?" Thủy Băng Nhu làm nũng nói."Đúng nha, tiên sinh, con chó săn này rất có linh tính, không có sự phân phó của chủ chắc là sẽ không tùy tiện tổn thương người. . . ." Người đàn ông trọc đầu nói."Vậy thì mua lại đi! Một khi nó dám đả thương em, anh liền lột da của nó" Hoàng Phu Tuyệt thỏa hiệp nói."Ha ha ha. . . . . Em biết ngay Tuyệt tốt nhất, vậy chúng ta đem nó về nhà đi!" Trả tiền xong, Thủy Băng Nhu mới ôm người yêu hô."Không cần, để anh kêu giám đốc Lý đem nó trở về là tốt rồi, vậy bây giờ có phải là nên đi ăn cơm hay không?" Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, sau đó lấy ra điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại cho Lý Khang."Ừ, như vậy cũng tốt, tiểu sủng vật, gặp lại ở nhà chúng ta nhé." Thủy Băng Nhu ôm cánh tay Hoàng Phu Tuyệt đi về phía phòng ăn.