Ăn xong cơm tối, Hoàng Phu Tuyệt dắt Thủy Băng Nhu đi tản bộ ở trong lâu đài, ánh trăng chiếu lên người bọn họ, giống như thần tiên rơi xuống phàm trần, nhìn vô cùng xứng đôi, thật hài hòa."Rất nhiều sao nha, thật đẹp." Thủy Băng Nhu vừa đi vừa nói chuyện."Đúng nha, thật là đẹp!" Hoàng Phu Tuyệt ngắm cô, dưới ánh trăng gương mặt được chiếu sáng càng lộ ra vẻ tinh xảo, thở dài nói một câu đầy ngụ ý.Không muốn tầm mắt của cô chăm chú quá nhiều vào sự vật nào khác trên kia ngoài anh, Hoàng Phu Tuyệt bá đạo kéo cô lại, ôm eo thon nhỏ của cô, môi nóng ấm lập tức đón nhận môi đỏ mọng ngọt ngào của cô.Anh hôn cô, nụ hôn nóng bỏng đầy kích động cuồng dã, đói khát mút thỏa thích từng chút tưng chút tư vị ngọt ngào răng lưỡi của cô, tay đang đặt trên eo cô ôm càng chặt hơn, khiến cho cơ thể của cô và anh chặt chẽ gián lại một chỗ, tay của anh càng ngày càng trở nên nóng bỏng.Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt khó khắn lưu luyến không rời buông cô đang thở hổn hển ra, để cho cả người cô ngả vào trên bả vai rộng của anh, một tay ở phía sau lưng của cô không ngừng giúp cô điều tức."Đi, dẫn em tới một chỗ." Hoàng Phu Tuyệt thấy cô vừa khôi phục lại hơi thở bình thường, đã lôi kéo cô."Nhưng anh muốn đưa em đi đâu?" Thủy Băng Nhu mặc cho anh lôi kéo, hai mắt nhìn bàn tay to của anh đang kéo cô, cười hạnh phúc."Đi rồi em sẽ biết, bảo đảm em sẽ thích!" Hoàng Phu Tuyệt thần bí nói.Trong chốc lát, Hoàng Phu Tuyệt đưa Thủy Băng Nhu tới một bãi đất trống bên cạnh vườn hoa, Thủy Băng Nhu nghi ngờ nháy mắt mấy cái, kỳ quái hỏi: "Nhưng ở đây thì có cái gì tốt nhìn đâu cơ chứ?" Trừ sân cỏ xanh mơn mởn cũng không còn có gì đặc biệt, theo như tính tình của Tuyệt cũng sẽ không đưa cô đến đây chỉ để xem cảnh vật như vậy, vậy anh ấy muốn làm gì? Ah, nơi đó từ khi nào lại có thêm một vật thể màu đen? Sao cô lại không hề phát giác ra, Thủy Băng Nhu nghi ngờ thầm nghĩ."Ha ha ha. . . . . . Chờ một chút là có thể thấy được." Hoàng Phu Tuyệt thần bí nói, sau đó buông tay đi về phía bên kia, chỉ thấy sau khi anh lấy vật thể màu đen cách đó không xa ra, từng nhóm từng nhóm đom đóm mang theo ánh sáng màu lục không ngừng bay múa giữa không trung."Oa, oa, oa. . . Thật là đẹp nha, ha ha ha. . . . . ." Thủy Băng Nhu nhìn đom đóm không ngừng bay vòng quanh bên người cô, nhanh chóng chay như bay đến bên người Hoàng Phu Tuyệt, kích động lôi kéo tay của anh nói."Ha ha ha. . . . . . Có thích không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt ôm hông của cô, cưng chìu hỏi."Thích, thích, rất thích nha, anh lấy đom đóm này ở đâu ra vậy?" Thủy Băng Nhu kích động hỏi, mắt thoáng qua ánh mừng rỡ, ánh mắt của Hoàng Phu Tuyệt thoáng lay động, anh bắt đầu ghen tị với những thứ đom đóm kia rồi.Kể từ sau khi gặp cô, tâm tình của anh cũng dần theo cô mà thay đổi, chỉ cần vì một câu khích lệ của cô sẽ khiến cho anh như một cậu bé hưng phấn khi được ăn kẹo đường vậy, một cái hôn của cô sẽ khiến cho anh kích động như một mao đầu tiểu tử.Ở trước mặt cô, anh luôn động một chút là ghen, cả ngày lo lắng đề phòng sợ cô sẽ bị một chàng trai cùng lứa lừa chạy mất, chỉ là thật may là cô không có, nếu không anh thật không biết sau khi mất đi cô rồi anh sẽ phải sống tiếp ra sao đây.Thật rất tò mò mong đợi, ngày mai cô sẽ mang họ của anh, trở thành cô dâu chân chính của anh, về sau không còn ai có thể tách bọn họ ra nữa, anh muốn trọn đời trọn kiếp cưng chiều cô, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm tuyên thệ."Em đoán thử coi, ha ha ha. . ." Hoàng Phu Tuyệt cười nói, anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, những đám đom đóm này đều là buổi tối mấy ngày trước anh thừa dịp cô ngủ say, len lén vào trong rừng rậm tự mình bắt, vì duy trì tuổi thọ của bọn nó, anh đặc biệt cho người thành lập một tổ chuyên gia đặc biệt chuyên nghiên cứu về đom đóm."Em muốn cùng múa với bọn chúng." Thủy Băng Nhu nói xong liền lui ra khỏi lồng ngực Hoàng Phu Tuyệt, từ từ múa theo bầy đom đóm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười y hệt tiếng lục lạc.Hoàng Phu Tuyệt cứ như vậy đứng ở bên cạnh nhìn nha đầu của anh hưng phấn phiêu phiêu nhảy múa, tóc mềm mượt của cô cùng y phục bay múa ở trong gió, một khắc kia anh nhìn cô hưng phấn như thế, cưng chìu cười."Tuyệt, em đã từng nói ba chữ "Em yêu anh" chưa? Thủy Băng Nhu múa mệt, chạy đến bên người Hoàng Phu Tuyệt, ôm cổ của anh hỏi."Ha ha ha. . . . . . Anh biết rõ rồi." Hoàng Phu Tuyệt nhu tình như nước nhìn cô nói, bọn họ đều yêu nhau, cái này anh đương nhiên biết, có lẽ trước kia anh không biết, cho nên mới phải cả ngày lo lắng đề phòng."Vậy, em có từng nói "Cảm ơn anh" không?" Thủy Băng Nhu không buông tha hỏi tới."Bé ngốc, đối với anh không cần nói cám ơn, bởi vì chúng ta là người yêu, nhớ không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt sờ sờ mái tóc như lụa của cô, dịu dàng nói."Tuyệt, em yêu anh, còn có cám ơn anh! Em rất hạnh phúc, Thủy Băng Nhu yêu Hoàng Phu Tuyệt! Thủy Băng Nhu yêu Hoàng Phu Tuyệt . . . . . ." Thủy Băng Nhu lui ra khỏi ngực của anh hướng về phía không trung lớn tiếng nói, một khắc kia cả tòa lâu đài không ngừng vang vọng tiếng yêu của cô, Hoàng Phu Tuyệt cứ như vậy đè nén kích động xuống, nhu tình nhìn động tác của cô.Canh chừng thấy bóng lưng của cô cách anh ngày càng xa, Hoàng Phu Tuyệt hoảng sợ chạy như bay qua đó, từ phía sau ôm cô thật chặt vào trong lòng, một khắc kia anh sợ, vừa rồi mọi thứ khiến anh thấy cô giống như tiên nữ hạ phàm, sẽ theo gió bay đi."Ha ha ha. . . . . . Tuyệt, chúng ta phải hạnh phúc đến già đó!" Thủy Băng Nhu quay đầu cười nói."Được" Hoàng Phu Tuyệt rì rầm nói, môi hung hăng chiếm lấy môi của cô, dùng đến cách này bình phục sự sợ hãi trong lòng của anh."Ừm ~" Đôi tay Thủy Băng Nhu không kiềm hãm được leo lên cổ của anh, thâm tình đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, chung quanh đom đóm phát ra ánh sáng màu lục không ngừng vây quanh bọn họ bay múa, nhìn từ đàng xa lại, giống như một đôi hoàng tử và công chúa bước ra từ thế giới cổ tích.Không khí càng ngày càng trở nên khô nóng, Thủy Băng Nhu cảm giác tay Hoàng Phu Tuyệt ôm vào trên eo cô giống như muốn làm cô tan chảy vậy.Hoàng Phu Tuyệt biết không thể cứ tiếp tục thế này, nếu không anh sẽ khống chế không được ở ngay trên bãi cỏ muốn cô, anh không thể, bởi vì ngày mai sẽ là hôn lễ của hai người, anh muốn cho cô một đêm đầu tiên vui vẻ mà khó có thể quên, huống chi ở chỗ không xa có người giúp việc do anh sắp xếp để thu lại cảnh tượng ngọt ngào của hai người bọn họ.Anh không thể không buông gương mặt đỏ hồng của cô ra, vẻ đẹp của cô khiến anh khó mà hít thở nổi, vì không để cho những người khác thấy vẻ đẹp khác thường của cô, Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy cả đầu cô vào trong ngực."Gâu, gâu , gâu. . . . . ." Chó săn Luck không đúng lúc sủa ầm lên, giống như rất không hài lòng Thủy Băng Nhu chợt quên mất sự tồn tại của nó."Ha ha ha. . . . . . Luck, em còn chưa ngủ à? Luck, chị cho em biết nha, ngày mai chị và Tuyệt sẽ kết hôn, em có phải cũng vui mừng thay bọn chị hay không?" ThủyBăng Nhu tránh ra khỏi lồng ngực Hoàng Phu Tuyệt, vuốt ve đầu chó săn nói."Gâu gâu gâu. . ." Ai ngờ chó săn đột nhiên giống như nổi điên đuổi theo Hoàng Phu Tuyệt sủa ầm ĩ, giống như muốn cắn xé anh vậy."Luck, em làm sao vậy? Tại sao lại chạy đuổi theo Tuyệt? Mau dừng lại ngay. . ." Thủy Băng Nhu ở phía sau không ngừng kêu lên."Gâu gâu gâu . ." Nghe lời Thủy Băng Nhu nói, chó săn đuổi cằng hăng hơn."Luck đáng chết, mày cứ thử đuổi theo tao chút nữa xem, tao chính là muốn độc chiếm Nhu nhi, cô ấy chỉ có thể là của một mình tao, chờ sau khi Nhu nhi gả cho tao rồi, tao liền ném mày đi, hừ. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt vừa tránh né truy đuổi của chó săn vừa tính trẻ con nói.Cứ như vậy, một người một chó ở trên bãi cỏ thông thoáng đuổi theo nhau, thỉnh thoảng xen lẫn giữa tiếng sủa của chó săn và giọng quát trầm thấp của người đàn ông.Mỗi khi Hoàng Phu Tuyệt nói với con chó săn anh sẽ đối tốt với Nhu nhi ra sao, độc chiếm cô như thế nào, thời điểm vứt bỏ nó ra làm sao, chó săn giống như rất tức giận chạy đuổi theo anh.Thủy Băng Nhu cứ như vậy đứng ở bên cạnh nhìn bóng dáng bọn họ truy đuổi lẫn nhau, cười vui vẻ, ha ha ha. . . . Đây chính là là người đàn ông cô yêu nha, đời này gặp được anh thật là may mắn!