Người Yêu Của Triều Tịch

Tôi khép cửa phòng. Bỗng một luồng sức mạnh túm lấy tôi, ném mạnh tôi xuống tatami. Tôi còn chưa kịp mở đèn, nhưng dù ở trong bóng tối, tôi vẫn có thể cảm nhận được Y Đằng Triết đang đùng đùng tức giận.

Anh ta tóm lấy vai tôi: “Em chung một chỗ với nó!?”.

Không tìm thấy tôi ở suối nước nóng, anh ta đương nhiên sẽ chờ trong phòng tôi. Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, tất nhiên có thể nhìn thấy tôi và Dương Kiếm cùng nhau đi về từ sau vườn.

“Nó mất trí nhớ mà vẫn lưu luyến em?”. Y Đằng Triết cười lạnh: “Tình yêu của hai người thật khiến người ta xúc động”.

Tôi nhìn Y Đằng Triết. Ánh mắt của anh ta lóe sáng trong bóng tối, có tức giận, không cam lòng và… oán hận.

“Tại sao lại hận tôi như vậy?”. Tôi đón nhận ánh mắt của Y Đằng Triết: “Tại sao?”.

Y Đằng Triết tựa như bị rắn độc cắn phải, lập tức buông tôi ra. Anh ta lui đến góc phòng, không để tôi nhìn thấy thái độ của mình.

“Em không biết phải không? Triều Tịch?”.

Y Đằng Triết lạnh lùng mở miệng.

“Biết cái gì?”.

Y Đằng Triết im lặng.

“Biết cái gì?”. Thái độ mờ ảo này khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Y Đằng Triết chậm rãi đi ra từ bóng tối. Trăng khuyết ngoài cửa sổ, ánh sáng màu bạc lạnh lùng mà thanh khiết rọi lên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta. Lòng tôi trầm xuống. Vào giờ phút này, không ngờ tôi lại chẳng cách nào phân biệt anh ta và Dương Kiếm. Ánh mắt anh ta nhìn tôi chứa đầy sự khổ sở và vẻ nhẫn nhịn y như Dương Kiếm.

Tại sao lại nhìn tôi như vậy?

“Là thật sự yêu nhau? Hay là thân tình máu mủ?”. Y Đằng Triết đột nhiên trở nên dịu dàng, đưa tay vén lọn tóc xốc xếch của tôi ra sau tai: “Có một số việc khi xảy ra rồi, thì nhất định phải cùng nhau hãm vào đó sao?”.

“Anh đang nói gì vậy?”. Tim tôi đập thình thịch. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Y Đằng Triết hận tôi trong thời gian qua?

Tôi nhìn anh ta. Trên người anh ta tỏa ra hơi thở lạnh lùng, mặc dù lạnh, nhưng lần đầu tiên tôi cảm thấy anh ta không hề lạnh lẽo như thế. Tựa như nhìn xuyên qua màn chắn, con người chân thật của anh ta bất ngờ hiện ra trước mắt tôi.

Anh ta giơ tay lên, ngón tay thon dài vuốt ve qua lại cổ tôi. Đầu ngón tay ngừng một chút ở điểm mẫn cảm của tôi rồi lại đi xuống. Đầu ngón tay lại ngừng ở ngực tôi một lát, anh ta chăm chú nhìn tôi. Mỗi khi tay anh ta đến một chỗ, đều ngừng lại một cái. Lòng tôi cuồng loạn, mỗi nơi anh ta dừng lại, đều là nơi mẫn cảm của cơ thể tôi. Người đàn ông này, tại sao lại quen thuộc cơ thể tôi đến như vậy?

“Tình yêu thật khiến người ta phải động lòng, đúng không?”. Y Đằng Triết thu tay lại. Trên mặt đầy vẻ châm chọc: “Nhưng đáng tiếc, có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như mặt ngoài của nó. Cho dù là người em yêu sâu đậm, cũng sẽ có gì đó giấu giếm em. Lột bỏ lớp mặt nạ ra, sự thật đầy máu tươi sẽ bại lộ. Em muốn biết sự thật sao? Triều Tịch?”.

“Tôi… không hiểu…”. Cả người tôi rét run. Từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo.

Y Đằng Triết đứng lên, cơ thể cao lớn hoàn toàn chặn mất ánh sáng: “Hộ tịch của em, anh đã làm xong rồi. Sau này em sẽ không còn là Dương Triều Tịch nữa, mà mang họ Y Đằng.”

“Cái gì?”.

“Ở Nhật Bản, trừ trường hợp phụ nữ mang họ của gia tộc mình, còn có một nguyên nhân khác có thể mang họ của đàn ông”.

Tôi ngẩng đầu nhìn Y Đằng Triết.

“Nếu đã hãm vào, vậy thì hãm cho sâu vậy”. Giọng nói Y Đằng Triết lạnh lùng.

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”.

“Mặc dù đăng ký ở Pháp, nhưng hôn nhân dù sao vẫn có hiệu lực. Từ đầu chí cuối Kiếm không hề ly hôn với Mộc Tâm. Vậy người đàn ông kết hôn với em, là ai đây?”.

Tôi cảm thấy trước mặt có một cái đầm không đáy, sợ hãi đến không nói nên lời: “Anh…”.

“Có biết tên tiếng Anh trên hộ chiếu của anh là gì không?”. Y Đằng Triết nhàn nhạt mở miệng: “Anh nói rồi. Anh sẽ không để em dễ dàng rời khỏi anh. Người em gả là Geroge, không phải Y Đằng Kiếm”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui