Người Yêu Giả Tưởng

Gặp mặt Liêu Thần Hi, Trịnh Việt Lâm vẫn xấu hổ lắm.

Lần trước bốn người ngồi cùng nhau cậu nói chuyện đã ngượng muốn chết rồi, lần này còn là nghiêm túc gặp riêng, cậu càng không biết nói gì.

Tới nhà hàng đã hẹn, La Huân nghênh ngang bước vào, còn Trịnh Việt Lâm lại nom hết như chú thỏ nhút nhát lẽo đẽo theo sau hắn.

“Cậu trốn đằng sau làm cái gì đấy!” La Huân thò tay túm cậu, nắm tay cùng lên phòng riêng nơi tầng hai.

Liêu Thần Hi chưa tới, Trịnh Việt Lâm ngồi đó chốc lát lại nhấp một ngụm trà.

“Sao anh ấy lại nghĩ đến việc ăn tối với cậu?” La Huân chống má nhìn Trịnh Việt Lâm.

“Không biết nữa…” Trịnh Việt Lâm liếc hắn, chợt cười bảo, “Có khi nào anh Thần Hi sẽ dẫn anh Duy tới cùng không?”

Ánh mắt La Huân hơi lâng lâng, sờ mũi.

“Cậu ngượng à?” Trịnh Việt Lâm thò lại gần, hơi không vui bảo, “Có phải cậu rất thích anh Duy không?”

“Thì… thần tượng còn gì…” La Huân kéo tay Trịnh Việt Lâm, nghịch ngón tay cậu.

“Thế nếu tôi và anh Duy cùng rơi xuống nước thì cậu cứu ai?” Trịnh Việt Lâm bỗng nhớ đến vấn đề La Huân hỏi cậu, bất chợt nảy sinh ý xấu mà hỏi câu này.

“Đương nhiên là cậu rồi!” La Huân nắm tay mười ngón đan xen, cười nhìn cậu bảo, “Không phải cậu không biết bơi à, anh Duy thể nào cũng biết.”

Trịnh Việt Lâm ghét bỏ muốn rút tay về nhưng bị La Huân nắm thật chặt.

“Trêu cậu đấy!” La Huân dán vào tai cậu bảo, “Cậu là vợ tôi nên dĩ nhiên là tôi phải cứu cậu.”

Trịnh Việt Lâm nghe hắn nói mà đỏ bừng mặt, giơ tay muốn đẩy hắn nhưng dáng vẻ nhỏ bé thẹn thùng này của cậu vừa khéo bị Liêu Thần Hi đẩy cửa đi vào trông thấy.

“Yo yo yo, đang làm gì đây?” Liêu Thần Hi đeo kính râm to đùng, vừa vào đã tháo ra chỉ vào hai người kia bảo, “Nhân lúc anh chưa đến mà làm gì đây?”

Tuy bình thường tính tình La Huân y như cậu chủ lớn nhưng khi đối mặt với Liêu Thần Hi vẫn rất lịch sự, nhanh chóng đứng lên chào hỏi.

“Anh Thần Hi.” La Huân cười chào hỏi, Trịnh Việt Lâm cũng đứng lên theo, đỏ mặt lí nhí “Anh Thần Hi.”

La Huân đóng cửa hẳn hoi xong, ngồi xuống phía đối diện hai người, Trịnh Việt Lâm rót nước cho cậu, hỏi: “Anh Duy không tới ạ?”

“Anh ấy bận mất rồi, bọn anh mua nhà mới, anh ấy đang xem trang hoàng nhà cửa thế nào ấy mà.” Liêu Thần Hi uống nước, lật menu hỏi, “Hai cậu muốn ăn gì? Hôm nay anh mời.”

“Ấy đừng!” La Huân đưa một quyển menu khác cho Trịnh Việt Lâm, “Em mời em mời, thời gian tới Lâm Lâm nhà bọn em đóng phim cùng anh, còn phải nhờ anh chiếu cố thêm.”

Liêu Thần Hi vắt chéo chân cười nhìn hắn, lại nhìn Trịnh Việt Lâm: “Lâm Lâm nhà bọn em cơ!”

Trịnh Việt Lâm xấu hổ muốn chết, lấy menu che mặt.

Liêu Thần Hi nhoài người trên bàn cười cậu bảo: “Xấu hổ cái gì! Yêu đương tốt lắm mà!”

La Huân cũng cười theo, phối hợp bảo: “Đúng rồi, tốt lắm mà, cậu ấy cứ ngượng mãi ý.”

Hôm nay Liêu Thần Hi hẹn hai người họ ăn tối cũng vì lý do sắp phải bấm máy, lúc trước cậu có ấn tượng rất tốt với Trịnh Việt Lâm, biết cậu ấy không về quê nên muốn giúp đỡ cậu nhóc đáng thương này nhiều hơn một chút.

Lần trước cậu nghe Jeffrey kể, công ty trước không coi trọng Trịnh Việt Lâm là có nguyên do, lúc cậu ấy mới kí hợp đồng với công ty, quản lý đã dẫn cậu ấy đi tiếp rượu người ta, nhưng Trịnh Việt Lâm lại rất không biết điều mà toàn nói kiểu “cái này không đúng” “cái kia không tốt”, khiến cho mấy ông chủ lớn vô cùng không hài lòng, công ty còn phải nhận lỗi với người ta, vậy nên mới không có tài nguyên nào cho cậu ấy, “SH” là do Ngô Dục Lâm chỉ đích danh gọi người, nếu không có lẽ cậu ấy đã sớm về quê làm ruộng từ lâu rồi.

Tính cách Trịnh Việt Lâm khiến Liêu Thần Hi cảm thấy rất thú vị nhưng không thể phủ nhận tình cách ấy thật sự không phù hợp sinh tồn nơi giới giải trí, cũng may cậu ấy yêu đương với La Huân, Jeffrey hóng hớt về bảo nhà La Huân giàu lắm, không quan tâm gì đâu, vào giới giải trí chơi bời cho vui nhưng đối với Trịnh Việt Lâm thì lại rất thật lòng quan tâm.

Ba người ngồi cùng nhau ăn một bữa, Liêu Thần Hi trò chuyện với La Huân rất vui vẻ, còn Trịnh Việt Lâm thì hỏi câu nào ngoan ngoãn trả lời câu ấy, lúc không hỏi cậu, cậu sẽ lắng tai nghe, sau đó cúi đầu ăn.

Sau cùng, khi tạm biệt, Liêu Thần Hi trêu cậu hỏi: “Hai cậu định bao giờ cưới đây?”

Trịnh Việt Lâm bị hỏi đến cả kinh, lắp bắp bảo: “Chưa, vẫn chưa có dự định gì cả.”

La Huân nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu, nhún vai bĩu môi.

Liêu Thần Hi khoe khoang vô cùng mà giơ tay khoe nhẫn cưới của mình với hai người kia, cười bảo: “Nhìn này, hâm mộ chưa? Hai người cũng mau lên đi thôi!”

Trịnh Việt Lâm lại trốn sau La Huân, bị La Huân túm vào lòng bảo: “Dạ anh Thần Hi, xin nghe lời dạy bảo, em sẽ cố gắng!”

Liêu Thần Hi trêu đủ rồi mới lái xe rời đi, Trịnh Việt Lâm cúi đầu xấu hổ không dám nhìn La Huân.

“Da mặt cậu mỏng thế này sao làm người nổi tiếng được hả?” La Huân ném cậu vào xe, lúc cài dây an toàn cho cậu thì tiện thể hôn người ta một cái.

“Thật sự tôi chưa muốn kết hôn đâu, nhanh quá.” Giọng Trịnh Việt Lâm nhỏ xíu nhưng La Huân vẫn nghe rõ ràng.

“Vậy cậu có muốn lấy tôi không?” La Huân thôi không cười nữa, nghiêm túc hỏi.

Trịnh Việt Lâm len lén nhìn hắn, tim đập bình bịch.

“Không muốn?” Thấy cậu mãi không lên tiếng, La Huân hơi mất mát.

Trịnh Việt Lâm căng thẳng nuốt nước bọt, hai tay siết chặt dây an toàn, vẫn không mở lời.

La Huân giận, đấm mạnh vào vô lăng, muốn mắng cậu nhưng lại sợ ai đó rơi nước mắt nên đành phải nén giận lái xe về.

Dọc đường về hai người không nói thêm câu gì, La Huân giận đến đau cả đầu, cảm thấy mình y như thằng đần.

Đỗ xe xong xuôi, La Huân không nói câu nào đã chuẩn bị xuống xe nhưng bị Trịnh Việt Lâm nắm tay giữ lại.

“La Huân.” Trịnh Việt Lâm chớp đôi mắt to nhìn hắn, vành mắt hồng hồng, cắn môi.

Vừa thấy vẻ tủi thân của cậu La Huân liền đau lòng, nhủ thầm, mình giận cậu ấy làm gì chứ, đức hạnh thằng nhóc này thế nào chẳng lẽ mình còn không rõ.

Hắn tới gần ôm đầu Trịnh Việt Lâm, nhẹ giọng dỗ cậu: “Xin lỗi, tôi không nên giận cậu.”

“Hả?” Trịnh Việt Lâm bảo, “Cậu giận tôi á? Khi nào vậy?”

La Huân thật sự bị cậu làm cho không sao giận nổi, cười hôn lên trán cậu, dịu dàng bảo: “Về nhà thôi.”

“Đợi chút!” Trịnh Việt Lâm đột nhiên nói to làm La Huân giật bắn mình.

“Sao vậy?” La Huân ngạc nhiên nhìn cậu.

Trịnh Việt Lâm mở balo của mình, do dự lấy ra một quyển sổ có khoá.

Cậu mở khoá, lật vài trang, sau đó đưa cho La Huân.

La Huân nhận lấy cúi đầu xem, trong đầu pháo hoa nổ rợp trời.

Trên sổ ghi: Ngày 27 tháng 9 năm 2015, Trung Thu, muốn trải qua cùng La Huân, hôm nay không có lịch quay, không được thấy cậu ấy, nhớ chết mất thôi. Ôi, thích cậu ấy quá, phiền chết mất.

La Huân đọc xong lại nhìn lướt qua ngày tháng, hắn thật sự không sao ngờ được Trịnh Việt Lâm đã thích hắn lâu đến vậy.

Hắn cứ ngỡ thằng nhóc này sợ hắn phá nhà mình, bị hắn ép không còn đường lui mới chịu ở cùng hắn, dù sao trong thời gian hai người yêu đương này, mỗi ngày chỉ được hôn môi một lần, hôn má ba lần, hôn trán ba lần, home run* thì thôi đừng nghĩ.

*Home run: Cú đánh mạnh khiến bóng bay ra ngoài sân, 1 cú ăn điểm trực tiếp, người đánh được quyền chạy một vòng quanh sân.

Vì chuyện này mà La Huân rầu thối ruột nhưng đó là trước khi hắn xem được nhật kí của Trịnh Việt Lâm, tất cả bất mãn đều tan thành mây khói, đặc biệt là, khi hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe thấy Trịnh Việt Lâm bảo: “La Huân, cậu có muốn lấy tôi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui