Người Yêu Giả Tưởng

Nhưng sự thật chứng minh, thời gian buổi tối của Trịnh Việt Lâm hoàn toàn không thuộc về La Huân mà thuộc về chính cậu.

Sau khi về đến nhà, Trịnh Việt Lâm lập tức chui vào phòng mình, mặc kệ La Huân gõ cửa thế nào cũng không quan tâm.

“Mở cửa ra! Mở cửa ra! Tôi biết cậu ở nhà!” La Huân the thé bắt chước giọng cô Tuyết gõ cửa*, ầm ĩ khiến cho Trịnh Việt Lâm không biết làm sao.

Nghe thử giọng cô Tuyết ở đây

Cậu mở ra một cái khe thò đầu ra bảo: “Cậu mau đi tắm rồi ngủ đi, tôi phải gọi điện cho ba tôi.”

“Hả?” Ngón tay La Huân gãi gãi cằm cậu bảo, “Là nói chuyện cưới xin với nhạc phụ đại nhân à?”

“… Cậu đi mau đi, đừng làm phiền tôi!” Trịnh Việt Lâm lui lại đóng cửa.

La Huân không đi, dán ở ngoài nghe trộm.

Lúc trước Trịnh Việt Lâm gọi điện cho ba vẫn chưa dám nói chuyện mình yêu đương, ba cậu không thích người trong giới giải trí, lúc nào cũng sẽ tưởng tượng được ra đủ loại chuyện hỗn loạn không tưởng, cảm thấy cái chảo nhuộm này cực kì có hại cho sự hoà hợp xã hội, hơn nữa còn mong Trịnh Việt Lâm về quê sớm một chút.

Lần này nếu biết Trịnh Việt Lâm không những không về quê mà còn có bạn trai trong giới giải trí thế nào cũng sẽ tức chết mất.

“Ba…” Điện thoại được kết nối, Trịnh Việt Lâm yếu ớt gọi một tiếng.

Hôm nay cậu chuẩn bị thẳng thắn với ba mình, dù sao lời cầu hôn cậu đã nói rồi, cũng gặp bố mẹ La Huân rồi mà cậu lại gạt gia đình mình thì thật sự rất không nên.

“Có chuyện gì mà trễ thế này rồi còn gọi về vậy?”

Trịnh Việt Lâm nghe có tiếng ầm ầm bên kia, biết ngay ba cậu lại đang chơi mạt chược, mím môi bảo: “Không có gì, ba đừng chơi mạt chược mãi thế, ra ngoài tập nhảy với mẹ cũng tốt mà.”

“Thôi đi, mấy người mẹ con ở đầu thôn trêu hoa ghẹo bướm, ba chịu không theo được!” Ba Trịnh Việt Lâm hỏi, “Có phải con gặp chuyện gì không? Sao ỉu xìu thế!”

“À…” Trịnh Việt Lâm mếu máo, nhủ thầm, đúng là hiểu con không ai bằng cha, cậu còn chưa nói ba cậu đã phát hiện, nhưng thật ra ba cậu chỉ muốn cậu cúp máy lẹ lẹ để mình còn chơi mạt chược tiếp.

“Ba, con nói về một người bạn.” Giọng Trịnh Việt Lâm rất nhỏ, rất thiếu tự tin.

Đầu tiên ba cậu không lên tiếng, sau đó không biết chào ai qua thay chân mình: “Con đợt chút, lát rồi nói tiếp.”

Ông đổi chỗ, sau đó nghiêm túc hỏi: “Sao vậy?”

Trịnh Việt Lâm vừa nghe ba mình nói vậy, tức khắc bắt đầu trở nên căng thẳng đến nỗi nói lắp luôn: “Con, ừm… Con, con, con muốn nói một người bạn.”

“Bạn nào?” Ba cậu hỏi xong, ngay sau đó bảo, “Bạn trai à?”

“Dạ… Vâng…”

“Đang làm gì? Bao tuổi? Nhà ở đâu? Ba mẹ làm nghề gì?” Vấn đề liên tục tung ra, sau đó bổ sung thêm một câu, “Đừng bảo là người trong giới con đấy nhé?”

Trịnh Việt Lâm muốn khóc, cậu không biết nói với ba mình thế nào nhưng lại không thể nói dối, do dự hơn nửa ngày mới gom đủ can đảm bảo: “Tên là La Huân, là ca sĩ, lớn hơn con mười tháng, nhà ở Bắc Kinh, ba mẹ là doanh nhân, mở công ty lớn.”

“Con nhắc lại lần nữa!” Ba Trịnh trở nên nghiêm khắc.

Mắt Trịnh Việt Lâm đo đỏ, sụt sịt một cái bảo: “Ba, con thích cậu ấy nên sẽ không bỏ cậu ấy đâu.”

“Trước đây ba dạy con thế nào, có phải con quên hết rồi không?”

“Con không quên!” Trịnh Việt Lâm yếu ớt bảo, “Con thích cậu ấy, cậu ấy tốt lắm, đối với con cũng tốt, hôm nay con gặp ba mẹ cậu ấy, ba mẹ cậu ấy cũng rất tốt, còn bảo muốn xây nhà mới cho chúng ta.”

“… Đừng lấy cái này cám dỗ ba! Ba con là loại bán con xây nhà sao!”

“Tất nhiên ba không phải!” Trịnh Việt Lâm lấy lòng bảo, “Ba là người ba tốt nhất thế giới, ba, ba gặp cậu ấy sẽ biết, cậu ấy tốt lắm, thật sự rất tốt.”

“Không thể tách ra à?” Lời ba Trịnh đầy thấm thía, “Lâm Lâm này, nếu không con về đi, trước đây ba con dạy học trên trấn trên có mấy học sinh bây giờ rất tốt, con về đi ba giới thiệu cho con người tốt hơn.”

“Không có tốt hơn!” Trịnh Việt Lâm vừa nghe ba muốn tách mình và La Huân, nước mắt thi nhau chảy ra, nghẹn ngào bảo, “Ba, ba không hiểu, với con cậu ấy là tốt nhất, như ba và mẹ con ấy, hai người luôn ghét bỏ nhau nhưng ai mà chẳng có lúc không tốt, bọn con cũng vậy!”

“Đừng lấy ba với mẹ con ra so sánh!” Ba Trịnh nghe con trai không có tiền đồ nhà mình lại khóc, mềm lòng nhưng không yên tâm vẫn là không yên tâm, vì vậy bảo, “Bây giờ con đang ở đâu?”

“Con ở nhà La Huân.” Trịnh Việt Lâm nói xong cắn môi.

“Sao cơ? Con còn ở cùng cậu ta? Trước kia ba dạy con thế nào!” Ba Trịnh nổi giận, mắng qua điện thoại.

“Ba ba! Ba nghe con nói! Nhà cậu ấy lớn lắm, ba tầng, cậu ấy ở tầng ba, con ở tầng hai, bọn con ở cùng nhau lâu như vậy nhưng nhiều nhất chỉ có hôn… nắm tay, những chuyện khác đều không làm, tương kính như tân, cử án tề mi, tôn trọng lẫn nhau, chờ kết hôn!”

Ba Trịnh nghe xong, nhẹ nhàng thở ra: “Vậy còn được, như vậy đi, con đợi, mai ba và mẹ con mua vé qua xem, ba phải xem xem rốt cuộc là con quen người nào!”

“Dạ?” Khuôn mặt nhỏ của Trịnh Việt Lâm nhăn nhó.

“Dạ cái gì! Cậu ta không thể gặp người à?”

“Không phải…” Trịnh Việt Lâm lầu bầu bảo, “Vậy ba mẹ đến đây đi, dù sao con cũng không tách khỏi cậu ấy đâu.”

La Huân ở ngoài nghe trộm, vừa buồn vừa vui.

Buồn là nghe ra bố Trịnh Việt Lâm có vẻ không đồng ý chuyện của hai người, vui là Trịnh Việt Lâm quyết tâm bảo vệ CP của bọn hắn, không gì lay chuyển được.

Hắn nghe tiếng di chuyển trong phòng nên chạy vội lên tầng về phòng mình.

Không quá vài phút Trịnh Việt Lâm đã lên gõ cửa.

Hắn vờ như mình chuẩn bị đi tắm rửa, hỏi cậu: “Sao vậy? Tôi chuẩn bị đi tắm.”

“Ba mẹ tôi muốn tới.” Trịnh Việt Lâm mím môi, “Nhỡ họ không đồng ý thì phải làm sao!”

La Huân cũng muốn hỏi vấn đề này, hắn thở dài một hơi, ném áo tắm dài trong tay sang một bên, đột nhiên quỳ xuống, ôm chân Trịnh Việt Lâm vờ gào khóc: “Chồng ơi! Chồng tuyệt đối không được bỏ em! Chồng phải chịu trách nghiệm với người ta đấy!”

Trịnh Việt Lâm bị hắn chọc cười không ngừng, kéo hắn dậy: “Đừng nghịch nữa, cậu mau đi tắm đi, tôi cũng muốn đi tắm rồi ngủ đây, mai cậu có bận gì không? Tôi không bận, hay là đi đón ba mẹ tôi đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui