Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Chờ sau khi ăn cơm xong, Vương An An vội vàng gọi Cố Ngôn Chi ra ngoài.

Nhưng xuống dưới lầu, cô không lên xe với Cố Ngôn Chi mà xoay người đi đến khu nhà nhỏ khá yên tĩnh.

Cô lạnh lùng ép hỏi Cố Ngôn Chi: "Rốt cuộc anh có ý gì?"

"Cưới cô." Nét mặt Cố Ngôn Chi khác hẳn khi ở trước mặt cha mẹ cô, hơn nữa đó cũng không phải là dáng vẻ bình thường của Cố Ngôn Chi, bình thường Cố
Ngôn Chi lạnh nhạt khiến người ta chán ghét, đi đến đâu cũng sẽ không có vẻ mặt phóng đãng như vậy.

Bây giờ Cố Ngôn Chi giống như đang cố ý, lúc Vương An An hỏi anh còn bước tới hai bước, gần đây Vương An An
bị bệnh chưa khỏi vừa thấy anh đến gần nhanh chóng nhíu mày.

Cố
Ngôn Chi lại cảm thấy thú vị đột nhiên cười lên, nhưng nụ cười của anh
không đáng yêu và đơn thuần như Uông Uông mà lại lộ ra tác phong không
đứng đắn.

Vương An An chán ghét lùi lại một bước, tại sao cô lại
chọn cái nơi này để nói chuyện với Cố Ngôn Chi kia chứ, không chỉ vắng
vẻ còn ở trong góc, ba mặt đều là tường, cô mới lui về phía sau một bước người đã dựa vào tường rồi.

Cô chợt cảm thấy không ổn đang muốn đi ra ngoài, Cố Ngôn Chi đã bước lên trước, nhanh chóng nhốt cô vào trong vòng tay.

Cô còn chưa kịp đưa tay ra đẩy, môi Cố Ngôn Chi đã đến, không chỉ hôn còn có vuốt ve....

Cô không thể giãy giụa mà còn giống như là dựa vào trong ngực anh, mặc kệ
tránh né thế nào cũng không thoát, cánh tay muốn phản kích cũng bị anh
hung hăng đè lại, sức lực của anh quá lớn, gần như là ấn cả người cô lên tường muốn làm gì thì làm.

Cô vừa định giơ chân đá anh, lại làm
cho anh bắt được cơ hội, tóm lấy chân cô, nhìn từ bên ngoài vào giống
như cô giơ chân ra muốn ôm hông của anh....

Vương An An đã lâu
không có rèn luyện thân thể rồi, chân vốn là giơ không được cao, càng
quá đáng hơn lúc này Cố Ngôn Chi có dụng ý xấu, anh đã nâng chân cô lên, còn thò tay vào trong quần cô, dường như liên tưởng đến anh muốn làm
cái gì, Vương An An giãy giụa như điên, miệng cũng muốn kêu cứu....

Chẳng qua là còn chưa kịp la lên, Cố Ngôn Chi đã bật cười, mặc dù nét mặt kia không phải quá ác ý, nhưng cũng toàn là nhạo báng, "An An, sao cô làm
việc vẫn không có đầu óc như thế, cô ở nơi này kêu lên, cô cảm thấy bản
thân mình mất mặt hay là tôi mất mặt?"

Cố Ngôn Chi nắm cằm cô
nhắc nhở: "Hóa đơn mấy ngày trước chúng ta thuê phòng còn ở đây, bây giờ có muốn tôi lấy ra cho hàng xóm của cô xem một chút không?"

Vương An An tức thở không nổi, bỗng nhiên khổ sở ôm dạ dày, cơ thể cô vẫn còn rất yếu, mới vừa ăn cơm xong còn chưa tiêu hóa, lại bị chọc tức, cổ
họng thì có bệnh, bây giờ bị kích thích như vậy, cô theo bản năng muốn
nôn.

Ngay sau đó tựa như nổi lên phản ứng dây chuyền, cô ói ra ngoài.

Lần này Cố Ngôn Chi thành đối tượng chịu nạn, khi ói Vương An An cũng không thèm tránh Cố Ngôn Chi, nhưng làm cho cô bất ngờ là Cố Ngôn Chi cũng
không có chán ghét né tránh, mà sắc mặt hơi biến đổi, nhanh chóng đỡ cô, đưa cô tới nơi thông thoáng....

Sau đó Vương An An không để ý tới Cố Ngôn Chi nữa, cô ói rất nhiều, ói đến mức dạ dày trống rỗng vẫn còn chưa dừng lại.

Cố Ngôn Chi đã sớm cởi áo khoác ra, thấy Vương An An chật vật như vậy, anh có hơi lúng túng, không ngừng vuốt lưng cho Vương An An, cuối cùng còn
lấy nước từ trong xe ra, có lẽ là sợ nước suối quá lạnh, Cố Ngôn Chi còn đặt ở gần ngực một lúc, mới đưa cho Vương An An.

Trông thấy
Vương An An súc miệng, cả người đổ mồ hôi lạnh ngồi dưới đất, sau khi
xong tất cả sắc mặt của Cố Ngôn Chi và Vương An An đều tái nhợt.

Anh cũng không còn nhạo báng như vừa rồi, ngược lại mặt nặng nề nhìn chằm
chằm Vương An An, một lúc sau khẩn trương hỏi: "Cô có uống thuốc đúng
giờ không?"

Vương An An không trả lời, cô cố gắng đứng lên, cơ
thể trống rỗng ngay cả đi bộ cũng cảm thấy khó khăn, đầu óc mơ màng
giống như thiếu dưỡng khí, cô cố gắng vừa hít thở sâu vừa đi vào trong
nhà.

Cố Ngôn Chi cũng không cản cô, mà cẩn thận đi theo phía sau, lúc cô lên cầu thang Cố Ngôn Chi nhiều lần muốn đỡ cô nhưng mỗi lần
Vương An An đều dùng sức hất cánh tay của anh ra.

Lúc đi đến cửa, nhìn Vương An An run rẩy móc chìa khóa ra.

Vương An An không muốn nhìn thấy anh, nhưng khóe mắt không tránh khỏi lướt
qua mặt của anh, trên mặt anh tái nhợt không có sức sống, ngay cả vành
mắt cũng hồng hồng.

Vương An An cảm thấy buồn cười, anh còn muốn giả khóc ở nhà cô hay sao?

"Tôi dẫn cô đi kiểm tra....An An...." giọng Cố Ngôn Chi cũng run rẩy.

Vương An An lại chán ghét muốn ói, trực tiếp đáp lại anh bằng một chữ ‘cút’.

Chờ lúc mở cửa, Cố Ngôn Chi cũng không theo vào, lúc này rốt cuộc Vương An An mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cha mẹ cô thấy cô buồn bã trở lại nhanh như vậy, thì vội đuổi theo hỏi cô bị làm sao.

Vương An An thật sự là không có tâm tình giải thích, bèn nhốt mình vào trong
phòng ngủ, nhưng mà một lát sau hình như cô đã nghe thấy mẹ cô nhận điện thoại, nghe láng máng giống như là Cố Ngôn Chi gọi tới.

Đợi cô
nghỉ ngơi đủ rồi, lúc đi ra, chỉ thấy mẹ cô như có điều muốn nói nhưng
lại thôi nhìn cô, cuối cùng không nhịn được mới nói với cô: "Cái con bé
này, sắp đi đăng ký rồi mà còn làm như vậy, tiểu Cố còn sợ bố mẹ hỏi
con, nên mới cố ý gọi điện thoại dặn dò bố mẹ, con nói xem có phải mắt
con bị mù rồi không?"

Vương An An trước sau không nói tiếng nào,
Cố Ngôn Chi nhắn cho cô mấy tin, nhưng cô đã hoàn toàn chán ghét người
này, không thèm đọc mà xóa luôn.

Hôm sau lúc cô vừa ăn sáng xong, ngồi ở phòng ngủ ngẩn người thì cô nghe thấy có người gõ cửa.

Cha cô đi làm rồi trong nhà chỉ có cô với mẹ ở đây.

Vương An An buồn bực ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài chính là trợ lý Thời Cẩn của Cố Ngôn Chi.

Lần này Thời Cẩn cũng không đến một mình, sau lưng còn dẫn theo ba người
đàn ông mặc trang phục nghiêm túc, nhìn số tuổi cũng khá lớn, Thời Cẩn
vừa giới thiệu vừa dẫn những người đó vào nhà Vương An An.

Ngược lại Vương An An và mẹ cô đều ngẩn người ra.

Hơn nữa Thời Cẩn nói đã cho tài xế đến chỗ cha Vương An An làm việc đón cha cô về rồi, chờ đông đủ hai người lớn, bọn họ sẽ bắt đầu.

Lần này Vương An An hơi lo lắng, không phải cô chưa nếm qua thiệt thòi mà Cố
Ngôn Chi ban cho, người này rất am hiểu việc giở thủ đoạn sau lưng,
trước kia đã kiện cô đòi bồi thường xe, bây giờ bày ra tư thế này, nào
là người của bên pháp luật, nào là người của bên tài vụ, cô cũng rất lo
lắng Cố Ngôn Chi tìm ra được tật xấu nào của cô để chỉnh cô, nhưng suy
đi nghĩ lại cô cũng không nghĩ ra Cố Ngôn Chi nắm được nhược điểm gì của cô?

Lo lắng chờ đợi, cuối cùng thì cha cô cũng được đón về, lần
này người nhà họ Vương cũng mắt lớn trừng mắt nhỏ, không hiểu tại sao Cố Ngôn Chi bỗng nhiên nghiêm túc như vậy.

Đối diện với những người đó mặc dù nhìn qua rất thân thiện nhưng không ngăn nổi sự ưu tú trong
đó, cả nhà Vương An An đều là những người bình thường, chưa từng gặp qua loại tình thế, trong lúc này cũng hơi sững sờ.

Nhưng thật ra thì Vương An An cũng không thèm đếm xỉa đến chuyện này, trong lòng cô đã
sớm tính toán, Cố Ngôn Chi là cái quái gì, anh ta muốn hoành hành, cùng
lắm thì cô sẽ liều mạng với anh ta, dù sao cô cũng mắc bệnh nan y không
có gì phải sợ?

Ngay khi cô chuẩn bị mặc kệ tất cả, những người này rất trịnh trọng lấy những tài liệu ra.

"Đây là thỏa thuận trước hôn nhân do anh Cố Ngôn Chi soạn thảo, có bất cứ
điều gì không hiểu chúng tôi sẽ giải thích, còn có anh Cố nhờ chúng tôi
chuyển lời xin lỗi của anh ấy, là do anh suy nghĩ không chu đáo làm cho
cô Vương An An chịu uất ức, ngoài ra anh Cố đã chuẩn bị những thứ này
làm sính lễ...."

Thay vì đưa cho cha mẹ Vương An An một đống đồ thì đơn giản chỉ đưa một tờ chi phiếu.

Lần đầu cha mẹ Vương An An nhìn thấy chi phiếu, lúc đầu còn chưa có nhận ra là cái gì, cho đến sau khi mẹ cô tìm mắt kính lão đeo lên mới sợ hết
hồn, hai người già cũng không dám đếm những số không phía sau.

Vương An An cảm giác mình giống như đồ vật bị đem bán làm cho cô hơi kích động.

Cô đang muốn nổi cáu, lại thấy người luật sư kia đã rất chuyên nghiệp
giảng giải cho cô những điều khoản trong bản thỏa thuận trước hôn nhân,
mặc dù cô không hiểu những thứ đó, nhưng tại điều khoản A nói là toàn bộ tài sản trước hôn nhân hai người sở hữu chung, nói trắng ra là cô cũng
có một phần trong đó?

Ngoài ra bên trong cũng nêu rõ hai bên
không được ngoại tình, một khi phát hiện sẽ phải rời khỏi nhà, những
điều này được viết vô cùng rõ ràng và minh bạch, cổ phần, quỹ đầu tư,
bất động sản cũng nêu ra không xót thứ nào....

Vương An An không
cần nhìn cũng có thể đoán hai mắt cha mẹ cô đã sáng lên, lệ nóng quanh
vành mắt, hận không thể trực tiếp nhét cô vào trong chăn của Cố Ngôn
Chi.

Cũng không phải cha mẹ cô chỉ thấy tiền nhưng thời buổi khó
khăn này, đừng nói những người đàn ông có tiền trở nên hư hỏng, nhiều
người độc thân còn đang nghĩ cách lừa dối phụ nữ giúp trả tiền mua phòng mà không có tên đấy....

Cố Ngôn Chi như vậy, đừng nói cha mẹ cô, ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, Vương An An hít sâu một cái,
biết mình đây đã thua Cố Ngôn Chi một bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui