Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Editor: Sunnie

Sau khi Thời Cẩn chào tạm biệt ra về thì Vương An An có chút khẩn trương, cô tính toán sẽ đi dọn dẹp phòng ốc lại.

Lúc Thời Cẩn dẫn cô đi coi phòng ngủ, vừa nhìn là biết phòng dành cho cô và Cố Ngôn Chi, trong còn bổ sung thêm một cái bồn tắm thật lớn, ở trên
bồn rửa mặt có hai bộ rửa mặt, dao cạo râu và những thứ kia....

Điều này thể hiện rõ cô phải ở chung với một người đàn ông....

Phòng ngủ vô cùng tốt, chỉ là nhìn cái giường vô cùng to kia, không hiểu sao
cô cảm thấy nó trang trí vô cùng kì lạ, đây tuyệt đối không phải là
phong cách của Cố Ngôn Chi. Anh ta làm sao có thể thích loại giường ngủ
tầng tầng lớp lớp khoa trương thế được, hơn nữa còn có màn che viền tơ
lụa, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ....

Phòng ốc của
anh ta đều lắp ráp các thiết bị tinh vi, duy nhất chỉ có cái này giường
này là làm cho người ta cảm giác tràn đầy hỉ khí, sắc tình nồng đậm, gối trên giường màu sắc rực rỡ.

Vương An An rất buồn bực, sao Cố Ngôn Chi lại biết cô thích mấy loại thế này?

Cô tầm thường tới vậy sao?

Cô mang theo vẻ mặt cổ quái đi mở tủ quần áo ra để treo đồ của mình vào,
ngay sau đó thì cô hít vào một ngụm khí lạnh, trong tủ đã sớm treo quần
áo, hơn nữa cô còn thấy bên trong không có một bộ đồ nào nghiêm chỉnh
hết, tất cả đều là áo ngủ với đủ hình dáng và chất liệu, vải cotton tơ
tằm chất đầy, mấy loại này so với việc không hay không thì không có gì
khác nhau, đồ ngủ này không có hoa văn gì cả, chỉ là một màu đen đơn
thuần, như ẩn như hiện....

Cô không để ý những thứ đó, đem những
nhìn rất mắc cỡ này nhét hết vào trong hộc tủ, Cố Ngôn Chi này trong đầu đang chứa cái gì chứ....

Chờ tới lúc Cố Ngôn Chi trở về thì đã nhìn thấy Vương An An đang lau chùi vật dụng trong nhà.

Vương An An ngồi trong phòng đợi hơn nữa ngày, cảm thấy rãnh rỗi không gì
làm, cho nên muốn làm chút gì đó để hoạt động tay chân.


Mặc dù
căn phòng đã được quét dọn thật sạch sẽ rồi, nên cô tìm một cái khăn lau lại một lần nữa, chỉ là gần đây thể lực của cô quá kém, lau một hồi thì phải nghỉ một lúc.

Cho nên lúc Cố Ngôn Chi trở về, mới nhìn thấy Vương An An còn đang lau dọn.

Thường ngày Cố Ngôn Chi trở về, điều trước tiên là cởi áo khoác ra rồi treo
vào tủ quần áo trong phòng, nhưng không biết hôm nay làm sao mà anh vừa
về đã vội vàng đổi giày, đến áo khác cũng không thèm cởi, vội vàng lên
lầu tìm Vương An An, anh rất muốn nhìn thấy Vương An An.

Tuy là
trong phòng có bật máy điều hòa, nhiệt độ cũng không thấp, nhưng kể từ
sau khi Vương An An ngã bệnh thì thân thể cũng trở nên suy yếu, cả người đều sợ lạnh vì vậy cô liền tìm áo bông giống như áo ngủ mà mặc vào.

Vốn dĩ Cố Ngôn Chi không có bất kỳ cảm xúc nào, nhung vừa nhìn Vương An An mập mạp như vậy thì liền nhếch miệng cười một cái.

Vương An An muốn bình tĩnh đối mặt với Cố Ngôn Chi cổ quái này nhưng cũng
không hiểu vì sao vừa nhìn thấy Cố Ngôn Chi cười như vậy thì trong lòng
của cô liền rung động, nụ cười đó rất quen thuộc khó nói thành lời....

Nhưng đó cũng không phải là nụ cười của Uông Uông, chỉ loáng thoáng có chút bóng dáng của Uông Uông....

Lúc đầu cô chỉ nghi ngờ tính cách của hai người đã hòa làm một, nhưng bây giờ thì cô càng có thể chắc chắn thêm một phần.

Lúc trước cô có thể tự tin phân biệt được Cố Ngôn Chi và Uông Uông, bây giờ Cố Ngôn Chi làm cho cô cảm thấy rất bối rối, cô cũng muốn "Cố Ngôn Chi" này không diễn trò trước mặt cô, thật sự dung hợp với Uông Uông.

Chỉ là loại dung hợp này khiến lòng của Vương An An cảm thấy không được tự
nhiên, mặc dù sau khi dung hợp thì cô sẽ đối mặt với một người bình
thường, nhưng làm sao có thể nghĩ giống như đi siêu thị mua đồ, chỉ muốn mua thịt bò về kho, cuối cùng lại còn được tặng thêm bọc mì trứng gà cà chua....

Không ăn thì thật đáng tiếc, nhưng cũng không phải là món mình thích.

Cô cũng ôm theo một chút suy nghĩ may mắn, có lẽ Cố Ngôn Chi chỉ đang gạt
cô mà thôi, cố tình ra vẻ thần bí, chính là muốn chiếm tiện nghi của cô
lúc ở trên giường....

Dù sao Cố Ngôn Chi muốn giả Uông Uông cũng không thể nào giả được, coi như đúng động tác, nhưng ánh mắt vẫn không lừa được cô.


Vương An An nghĩ như vậy, nên lập tức quyết định, thử dùng thái độ đối với Uông Uông mà đi dò xét Cố Ngôn Chi.

Đến lúc đó bảo đảm chỉ cần thử một lần là có thể kiểm tra được Cố Ngôn Chi.

Nghĩ như vậy, chờ tới lúc người làm dọn thức ăn lên, cô xưa nay chưa từng gắp thức ăn cho Cố Ngôn Chi lại đi gắp cho anh.

Lúc cùng ăn cơm với Uông Uông, cô thích nhất là nhìn Uông Uông ăn cơm, có cái gì ngon cô đều gắp cho Uông Uông.

Mỗi lần Uông Uông đều lập tức bỏ vào trong miệng, kể cả nhìn cũng không
thèm nhìn, ăn xong còn lộ ra nét mặt đầy thỏa mãn và hạnh phúc, tuyệt
đối làm cho miệng của người khác lấp đầy tiếng cười.

Lúc này phản ứng của Cố Ngôn Chi không phù hợp, cô rõ ràng thấy anh ngẩn người ra, dáng vẻ mù mịt nhìn về phía Vương An An.

Trong lòng Vương An An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô cảm giác hai nhân cách
sẽ không dễ dàng dung hòa lại với nhau, nếu có thể đơn giản như vậy thì
trên đời nếu có vấn đề gì thì chỉ cần một người phụ nữ thì có thể chữa
khỏi rồi.

Một chuyện mua một tặng một như vậy ngàn vạn lần không
thể xảy ra, lại nói nhân cách dung hợp sau người kia còn có thể là Cố
Ngôn Chi và Uông Uông sao?

Nhưng sau một phút Cố Ngôn Chi làm ra
động tác lại làm cho Vương An An hoảng sợ, Cố Ngôn Chi bỏ cả đóng đồ ăn
đó vào trong miệng, anh ăn cơm rất lịch sự, lần này động tác có vẻ hơi
đột ngột, hơn nữa động tác rất giống Uông Uông.

Cô cố trấn tĩnh bản thân, cảm thấy có lẽ là mình nhìn lầm rồi, cô lại gấp tiếp cho Cố Ngôn Chi một trái cà.

Giống nhau vẻ mặt, đều là nét mặt thỏa mãn và hạnh phúc....

Vương An An vả vào mặt của mình một cái.

Sau khi cơm nước xong xui, cả một lúc lâu Vương An An cũng không trở lại bình thường, cô cảm thấy mình rơi vào mộng rồi.


Người ở trước mặt đang dung hợp giữa Cố Ngôn Chi và Uông Uông ....Nhưng
....Nếu như nói là dung hợp thật, vậy thì giữa họ không có bất kỳ ý
nghĩa nào....

Anh là người bình thường, nhưng lại có trí nhớ của hai người....

Giống như trong tình yêu lại đột ngột thay đổi người, Vương An An thật không
hiểu, tại sao chuyện xui xẻo gì cũng xảy ra ở trên người cô thế, thân
thể có bệnh coi như xong, muốn một tình yêu đơn giản cũng không có cơ
hội, không phải là bị tiểu tam chen vào, mà chính là người yêu của mìn
thay đổi....

Sau khi ăn cơm xong, cô không có chỗ có thể đi, đành yên phận ngồi trên giường mà ngẩng người.

Còn "Cố Ngôn Chi” ở trước mặt này lại vội vàng tìm thuốc rót nước cho cô, rất săn sóc nhìn uống thuốc.

Cuối cùng đợi cô nghe thấy trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy thì cô hiểu rõ tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.

So với những gì đã biết thì Vương An An không cảm thấy sợ, cô cố gắng nghĩ tới những thứ mình đọc trong mấy cuốn sách tâm lý.

Nhưng không có ai nói cho cô biết gặp phải tình huống như thế này thì nên làm cái gì, chờ lúc “Cố Ngôn Chi" lúc đi ra, rốt cuộc thì cô cũng hiểu rõ.

Đúng, cô không cần gì giả ốm gì cả, cô chỉ mới nghĩ người này có tính cách
của Cố Ngôn Chi, trước đó ăn cơm với anh thì đã phát sinh ra nhiều thứ
giống nhau, chỉ cần cô dùng cách thức đối đãi Uông Uông áp dụng với anh
vậy thì tính cách của Uông Uông có thể biểu lộ ra.

Nghĩ như vậy, cô liền trở nên bình tĩnh.

Ở trước mặt Uông Uông cô không có khẩn trương hay lo lắng gì, cô cố gắng
đem người trước biến thành Uông Uông, nhìn thấy tóc của anh ướt, cô lập
tức đi vào trong phòng tắm tìm khăn lông khô.

Cô không biết là Cố Ngôn Chi có chăm sóc cho bản thân tốt không, nhưng nếu như đối phương
là Uông Uông, cô nhất định sẽ rất tự nhiên mà chăm sóc Uông Uông.

Cô kéo anh ngồi xuống cạnh mình, bàn tay nhẹ nhàng lau tóc cho "Cố Ngôn Chi”, lần trước cô chỉ giúp Uông Uông lau qua một lần.

Chính là lần đầu tiên làm chuyện đó, bọn họ sau khi làm xong, Uông Uông đi
tắm, chờ lúc đi ra, cô ngồi cạnh ga giường giúp anh lau tóc.

Nhớ lại lần ngọt ngào đó, Uông Uông tại lúc đó không ngừng ngẩng đầu lên hôn cô.


Nụ hôn rất nhẹ nhưng lại rất ngọt....

Trí nhớ bị cắt đứt, vẫn nụ hôn vừa ngọt vừa nhẹ như cũ, giống như động vật nhỏ mềm mại đang cố gắng gần gũi lấy lòng của cô.

Người trước mắt đang hôn cô, dùng cách thức của Uông Uông....

Ánh mắt và vẻ mặt tất cả đều thuộc về Uông Uông, Vương An An cố gắng đè nén hô hấp của mình, cô cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi.

Cô duỗi tay ra nhéo lấy gương mặt của Uông Uông, mỗi khi cô làm như thì Uông Uông sẽ nghiêng đầu nhìn cô, mắt rồi híp mắt cười

Vẻ mặt không có sai, tất cả phản ứng đều là thuộc về Uông Uông, cô biết Uông Uông đã trở lại rồi.

Nhưng cô không biết mình có nên gọi anh một tiếng Uông Uông hay không, cô do dự, sau khi hôn anh xong, cô mới nhỏ giọng rất cẩn thận gọi anh một
tiếng: "Uông Uông..."

"An An." Đối phương rất nhanh đáp lại cô.

Âm điệu cũng rất giống Uông Uông, chỉ là giọng không có hoạt bát như Uông Uông, nhưng cũng không có lạnh lùng như Cố Ngôn Chi.

Đây mới chính là một người, vừa có Uông Uông vừa có Cố Ngôn Chi, nhưng đối với cô mà nói thì lại vô cùng xa lạ.

Vương An An thở dài, cô đúng là mua một tặng một rồi, ai có thể để cho cô có
lựa chọn khác hay không, cô ôm lấy đầu của anh, mặc kệ nói thế nào thì
Uông Uông của cô trở lại là tốt rồi!

Cô bỏ đi suy nghĩ của mình,
hiểu rõ mình cần phải từ từ tìm hiểu “Cố Ngôn Chi” này, ngoài biến hóa
thì còn có lòng của đối phương....

Chỉ là không bao lâu Vương An An sẽ hiểu, cô nam quả nữ sống chung một phòng căn bản sẽ không có đề tài nghiêm chỉnh nào.

Ở tư thế ngồi, bọn họ rất tự nhiên làm tình, cô không hiểu nó xảy ra như
thế nào, quần áo còn, vừa vuốt ve vừa hôn, tất cả mọi chuyện xảy ra rất
tự nhiên.

Cô có kháng cự nho nhỏ, nhưng rất nhanh liền bị cặp mắt kia hấp dẫn, đó là vẻ mặt và ánh mắt chăm chú của Uông Uông.

Chỉ là khi làm động tác không phải của Uông Uông, Uông Uông rất săn sóc,
mỗi động tác cũng sẽ quan tâm tới cảm nhận của cô, nỗ lực kiềm chế,
nhưng này người lại không như vậy, anh không có khống chế dục vọng của
mình, thích làm thì làm, giữa chừng còn không ngừng trêu ghẹo, bức cô
đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.... Cái này lại thuộc về Cố Ngôn Chi,
cách thức làm.... Nhưng cô không có biện pháp chống cự, cặp mắt kia làm
cho cô không cách nào kiềm chế được mà trầm luân vào trong đó....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận