Người Yêu Hoàn Mỹ

Câu lạc bộ tư nhân là điểm đến tuyệt vời vào ban đêm.

22:00, khi cuộc sống về đêm đang đến lúc cao trào, trong không khí tràn ngập sắc tình lạc thú, những thân hình cao ráo như người mẫu của cả nam và nữ xen lẫn vào nhau, mảng lưng lõa lồ trơn bóng kéo dài đến phần eo cong cong tạo thành hình chữ V tuyệt đẹp*, không gian ngập trong mùi hương của nước hoa và tình dục, không thể phân rõ ai nhiều hơn ai.

(Momo: Đọc mấy lần mới hiểu cái đoạn này =.=, ý muốn nói đến những cô gái mặc trang phục hở lưng, áo đằng sau cắt theo hình chữ V nên phần lưng hở ra cũng có hình chữ V đấy. Làm mình cứ thắc mắc ko biết chữ V gì ở đây =]]])

Khi Đường Dịch nhìn thấy bóng dáng Đường Thần Duệ xuất hiện ở nơi này, lại thấy người đang cùng anh ngồi song song trên quầy bar chính là một vị khách hàng lớn gần đây của Đường Thịnh, người Đức, Đường Dịch liền chau mày, hiếm khi lộ ra biểu tình ngoài ý muốn: “Bây giờ cậu ta làm việc nghiêm túc thế sao?”, lại còn chủ động tăng ca, tiến hành phục vụ tam bồi* nữa chứ.

(*tam bồi: ba cùng, ở đây chắc là cùng chơi, cùng uống, cùng cười. Tớ đoán thôi đấy nhé :P)

Hàn Thâm khẽ xoa huyệt thái dương, hai quầng mắt thâm đen rất rõ ràng: “Cậu ta đã không bình thường như thế được mấy ngày rồi, không biết bị lệch dây thần kinh nào mà đột nhiên trở nên chăm chỉ đột xuất như thế, cấp dưới đã có mấy người bị cậu ta chỉnh cho gục ngay tại chỗ, phải đưa vào bệnh viện truyền nước muối rồi.”

Trong lòng Hàn Thâm vô cùng mâu thuẫn, trước đây cả ngày anh ta nằm mơ hy vọng một ngày nào đó Đường Thần Duệ sẽ chịu lấy công việc làm trọng, kết quả ông trời lại mở mắt giúp cho giấc mộng của anh ta trở thành sự thật, nhưng chẳng qua linh nghiệm rồi, Hàn Thâm lại hết sức oái oăm đi làm tiếp một giấc mộng khác: ‘Lão đại ơi người nên về nhà tắm rửa đi ngủ đi…’

Ông trời vẫn nên không mở mắt thì tốt hơn, Hàn Thâm im lặng nghĩ, nếu anh ta sớm biết một khi Đường Thần Duệ chăm chỉ chịu khó lại có thể dẫn đến chết người như thế, anh ta nhất định sẽ khuyên ông chủ mình nên lấy việc yêu đương làm trọng, nhanh kết hơn sinh con một chút thì hơn.

Bên cạnh quầy bar, dáng vẻ gọn gàng mảnh khảnh của Đường Thần Duệ có lực hấp dẫn vô cùng lớn, trong bữa tiệc có một cô gái con lai đến gần bắt chuyện, nói bằng thứ tiếng Đức thuần túy, âm R phát ra khi cái lưỡi uốn cong lên, hơi thở vừa hay phun vào vùng gáy lõa lồ của anh, phối hợp cùng ly rượu cốc tai phấn hồng bên tay trái được đặt trước mặt, rồi nhẹ nhàng chạm vào tay nhau, da thịt tiếp xúc như một lời mời gọi hoàn hảo.

Đường Thần Duệ khẽ mỉm cười, nét mặt dịu dàng, vươn tay lên cầm lấy trái mơ trang trí trên ly, đầu lưỡi khẽ cuộn tròn nuốt xuống, động tác không nhanh không chậm nhưng ý vị ve vãn lại hết sức rõ ràng, khiến người ta không tự chủ được bất giác mơ màng, phải chăng kỹ thuật hôn môi của người đàn ông ấy cũng thành thục dụ người như động tác vừa rồi vậy.

Cô gái xinh đẹp vừa kinh ngạc vừa vui mừng trước phản ứng của anh.

Ai ngờ một giây sau, Đường Thần Duệ lại kéo cô ta qua, nắm lấy cằm, thấp giọng cảnh cáo: “Tâm tình tôi không được tốt lắm, cách xa ra một chút…”

Cách anh nói chuyện hết sức dịu dàng, như ve vãn mời gọi, nhưng không biết tại sao lại càng khiến cho người khác lạnh buốt sống lưng.

Cô gái lai kia vội vàng bỏ chạy.

Vị khách kiêm bạn tốt ngồi bên cạnh không hề biết anh vừa mới nói gì với cô gái kia, chỉ khó hiểu hỏi: “Thần, vị tiểu thư đó xinh như vậy, không giữ lại chơi đùa một chút sao?”

Đường Thần Duệ cười cười, không nói câu gì.

Người bạn tốt đến từ Đức sảng khoái cụng ly cùng với anh, đưa ra lời đề nghị: “Tớ muốn cùng mấy cô gái nhảy một điệu, cậu đi cùng không?”

“Không chơi.” Anh nhàn nhạt cự tuyệt.

Bạn tốt như đang ai oán nói: “Thần, cậu thật quá lạnh lùng.”

Hàn Thâm ngồi ở một bên nghe thế rất muốn châm chọc một phen, ông anh, đây là ngày đầu tiên anh quen biết cậu ta chắc? Đường Thần Duệ có lúc nào không lạnh lùng chứ.

Đang châm chọc, chợt nghe thấy Đường Thần Duệ mỉm cười nói một câu: “Tôi tìm người đến chơi với cậu là được rồi.”, sau đó quay đầu dời tầm mắt về phía Hàn trợ lý bên cạnh…

“Đừng có tìm tôi!” Hàn Thâm đen mặt, từ chối ngay lập tức: “Dám tìm, ngày mai ông đây sẽ từ chức!”

Đường Thần Duệ thuận miệng đáp lời: “Thứ tôi ký với cậu là bản hợp đồng năm năm, khế ước bán thân chính thống, cậu không trả nổi phí vi phạm hợp đồng đâu.”

“…”

Hàn Thâm xoa trán, hết sức đau đầu: “Chẳng lẽ phạm vi công việc của tôi giờ bắt đầu bao gồm cả bồi nhảy à?”

Đường Thần Duệ bật cười, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Cậu không biết sức cạnh tranh chủ yếu của Đường Thịnh chính là dựa vào sự bán mình của nhân viên hay sao?”

Đem khách hàng giao cho Hàn Thâm xong, Đường Thần Duệ đứng một mình bên quầy bar uống cạn một ly rượu, ngón tay nhẹ chạm vào khối băng bên trong, khe khẽ xoay tròn, im lặng lắng nghe những thanh âm đinh đang rung động êm tai của nó.

Vừa nhấc mắt đã thấy Đường Dịch kết thúc hoạt động bên kia của mình, đang hãm sâu vào một góc sopha để nghỉ ngơi.

Đường Thần Duệ nghĩ nghĩ một hồi, đứng dậy chậm rãi rảo bước tới.

Đường Dịch đang gửi tin nhắn, Đường Thần Duệ đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt đảo qua, thị lực 5.0 vô cùng tốt khiến anh lơ đãng nhìn thấy nội dung tin nhắn bên trong đó.

Kỉ Dĩ Ninh: Cục cưng ngủ rồi, hôm nay anh có trở về không? Em chờ anh.

Đường Dịch gõ từng chữ từng chữ trả lời: Anh sẽ trở về nhanh thôi, em ngủ trước đi, không nên thức khuya quá…

Còn chưa kịp viết xong, loại cảnh tượng ngọt ngào này đã đả kích bạn học Thần của chúng ta ghê gớm, nhịn nửa ngày chung quy vẫn là nhịn không được, đành để lời cay cú chạy ra bên ngoài: “Công việc và yêu đương không tách rời lẫn nhau nhỉ…”

“…”

Đường Dịch bình tĩnh gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu quét mắt liếc anh một cái, ngữ khí rất nghiền ngẫm: “Mười một giờ tôi phải về nhà, giờ là mười rưỡi, nói cách khác, tôi còn nửa giờ để có thể nghe cậu kể khổ, có muốn quý trọng nửa giờ này hay không, tự cậu quyết định.”

Đường Thần Duệ cũng không giả bộ nữa, ngồi xuống, cả người hãm sâu vào sô pha, trầm mặc một lúc, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc hệt như đang bàn chuyện làm ăn để mở đầu: “Tôi hỏi cậu một vấn đề.”

“Ừm?”

“Nếu như cậu là phụ nữ, cậu có thể có cảm giác với tôi hay không?”

Lời này vừa thốt ra, tất cả những người bên cạnh Đường Dịch đều đồng loạt 囧 囧 : Đường Thần Duệ quả nhiên là thần tiên mà! Những lời như vậy chắc chỉ có anh ta dám nói ra thôi…

Đường Dịch ôn hòa đáp lại: “Vì sao không giả thiết cậu là phụ nữ?”

“Được rồi.” Đường Thần Duệ rất biết lắng nghe gật đầu một cái, suy nghĩ đến lòng tự trọng của kẻ thân là nam nhi như Dịch thiếu, bạn học Thần liền sửa đổi một chút chi tiết lại: “Vậy cậu là đàn ông, tôi là đàn bà cũng được, cậu có thể có cảm giác với tôi hay không?” Anh không cao ngạo như Đường Dịch, tùy tiện một chút cũng chẳng sao.

“Không, tôi không có hứng thú với cậu.”

“Lý do?”

“Bởi vì con người cậu đủ âm hiểm, cũng đủ biến thái.”

Đường Thần Duệ nhất thời bật cười: “Cũng giống như cậu?”

Đường Dịch giật nhẹ khóe môi, không để ý tới sự khiêu khích của Đường Thần Duệ. Anh hiểu rất rõ người này, một khi tâm tình cậu ta khó chịu liền cực kỳ thích khiêu khích người khác, không làm họ biến thành phiền muộn như mình thì nhất định không thôi, có thế cậu ta mới cảm thấy tâm lý cân bằng được.

“Tôi có hứng thú với cậu thì có tác dụng sao? Cho dù toàn thế giới này đều có hứng thú với cậu thì cũng có tác dụng sao?” Đường Dịch vừa gửi tin nhắn vừa đáp lại: “Người cậu muốn là ai, trong lòng cậu rõ ràng nhất.”

Đường Thần Duệ không che giấu nữa, buông tay ra, cười một cái: “Thật ra mẫu phụ nữ mà tôi thưởng thức không giống như cô ấy.”

“A?”

Đường Thần Duệ cầm chén nước, vừa uống vừa nói, dáng điệu rất thờ ơ: “Mẫu phụ nữ mà tôi thưởng thức phải là người hiểu tình, hiểu tâm, hiểu phong nhã, thích đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, tĩnh lặng một chút, người phụ nữ như vậy sẽ vô cùng hấp dẫn.”

Động tác chuẩn bị gửi tin của Đường Dịch lập tức dừng lại.

Anh quay đầu, giọng điệu nghe không được tốt lắm: “Cậu đang nói thật đấy à?”

“Cậu có ý kiến?”

“Đương nhiên tôi phải có ý kiến! Nếu cậu ôm một người phụ nữ như thế, tôi sẽ cảm thấy giống như cậu đang ôm Kỷ Dĩ Ninh!”

Đường Thần Duệ tạm ngừng vài giây, đến lúc hiểu ra liền bật cười ầm ĩ.

“Thưởng thức không có nghĩa là sẽ ra tay muốn người đó…”

Anh cười một hồi, thanh âm liền trầm hẳn đi: “Hướng Vãn không phải là mẫu người mà tôi thưởng thức, nhưng nói thế nào nhỉ, cô ấy là mẫu người sẽ khiến tôi phải đau lòng…”

Thưởng thức thì tính là gì, đơn thuần là ham muốn của đàn ông mà thôi, sống hay chết đều không quan hệ với anh, cũng không khơi dậy được nửa điểm tiếc thương trong lòng Đường Thần Duệ; thế nhưng yêu thương thật sự là đáng chết, chỉ khiến anh vĩnh viễn muốn đem cô giữ lại bên cạnh mình.

Có nhiều loại cảm tình không do anh quyết định, cùng với chuyện yêu hay không yêu chẳng liên quan đến nhau, chỉ đơn thuần là đau lòng, thương tiếc rồi cứ thế nhận định, thế nên về sau mỗi khi nhìn thấy cô ấy, đều sẽ có loại cảm giác dịu dàng đã lâu không gặp.

Cuối cùng, Đường Thần Duệ trầm mặc đứng lên, một mình rời đi. Đường Dịch đi phía sau gọi anh quay lại, nói với anh một câu: quan hệ giữa hai người luôn cần có một người lui nhiều hơn một chút, nếu cô ấy đã là mẫu người khiến cậu yêu thương, vậy thì đã định sẵn cậu là người phải nhượng bộ nhiều hơn cô ấy, không công bằng đúng không? Nhưng ai nói với cậu, tình yêu là công bằng?

Thích một người, vốn dĩ chính là một chuyện phải làm bằng bất cứ giá nào, không hề cần đến sự công bằng.

Đường Thần Duệ hơi xoay người, như đang nở nụ cười, nói với Đường Dịch một câu ‘Thanks’, sau đó liền biến mất sau cánh cửa.

Mười một giờ rưỡi, anh về đến nhà, nhưng chào đón anh lại là một căn phòng lạnh lẽo.

Đường Thần Duệ im lặng một lúc, nhìn thấy trên bàn có tờ giấy cô để lại cho anh, cầm lên xem thử, chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản: em được phái đi ra ngoài học tập, mấy ngày tới sẽ không ở nhà…

Đường Thần Duệ giật nhẹ khóe môi. Phái đi ra ngoài học tập cái gì chứ, vô nghĩa, cũng không nghĩ xem anh là ai, lời nói dối đơn giản như vậy có thể lừa anh được chắc.

Cô đang sợ hãi sao, bị hành động của anh ngày ấy dọa cho sợ hãi, vì thế mới đoạt chỗ đứng trong danh sách phái đi học tập vốn là của Giản Tiệp, chạy trốn mấy ngày.

Đường Thần Duệ cầm tờ giấy nhìn mấy lần, có chút nhức đầu. Thầm nghĩ cô nàng này thật là đơn thuần quá, tưởng rằng trốn đi mấy ngày là thiên hạ có thể thái bình sao? Nếu anh thật sự muốn động tay động chân gì với cô, cô chắc chắn trốn không được, còn dám chạy ra ngoài đi học tập nữa? Nằm mơ.

Đường Thần Duệ ở trong bóng đêm trầm mặc một chút.

Bạn thỏ nhỏ đã ngủ say sưa, trời bắt đầu chuyển lạnh, cô lót trong ổ của nó một tấm thảm nhung thật dày, cuối tuần nào cũng đem ra giặt sạch sẽ, khiến ổ của bạn thỏ vô cùng thoải mái, tình cảm chiến hữu cũng ngày càng kiên định.

Trong tủ lạnh chất đầy thức ăn, đều là cô cẩn thận mua sẵn, mỗi thứ đều phù hợp với khẩu vị của anh. Nhà cửa cũng rất sạch sẽ, đều do cô thu dọn, mỗi ngày cô còn nhớ đặt vào góc phòng những cây xanh và hoa mà anh yêu thích. Có lẽ anh đã quên mất rằng, thật ra Hướng Vãn vẫn vì ngôi nhà này mà làm nhiều lắm, ngoại trừ trong việc tình yêu có chút chậm chạp không giống người thường, những thứ khác cô đều làm không tệ.

Nhưng mà trong chuyện tình yêu, anh có thể trách cô được hay sao? Không thể, bởi lẽ ngay từ lúc bắt đầu, cô đã thẳng thắn nói chuyện với anh rồi.

“Trước đây em từng có người trong lòng, nhưng đều là chuyện đã qua…Em cho anh biết là bởi vì, em không muốn anh tưởng em là kẻ ‘thiếu tiền liền tùy tiện tìm một cái gầm cầu’…a, không không không, đương nhiên không phải em nói anh là cái gầm cầu…”

Đường Thần Duệ không mở đèn lên, ở trong bóng đêm, anh ngồi xuống bên người bạn thỏ trắng, vuốt ve lông nó, thấy nó đang ôm trong lòng một món đồ chơi, là một con hổ chạy bằng điện cô mua cho, Đường Thần Duệ liền mỉm cười.

Nhớ sinh nhật của anh cách đây không lâu, cô vì ngày sinh nhật đó, ngay khi anh vừa về đến nhà đã cười hắc hắc nói với anh: “Nhìn cho kỹ đây! Cho anh một kinh hỷ bất ngờ nhé!”

Nói xong, cô đập đập cửa phòng, “Chuẩn bị xong chưa?”

Bạn thỏ trắng bên trong gian phòng cùng lúc vươn chân đạp đạp vào cánh cửa, đáp lại: Chị gái! Đã chuẩn bị xong rồi!

Cô lập tức tươi cười với anh, sau đó mở cửa phòng ra, hào khí mười phần kêu lên: “Xuất hiện đi sức mạnh thần kỳ ~~~~ thú cưỡi vĩ đại! ~~~”

“…”

Ngay lúc khóe miệng anh vẫn còn co quắp, đã thấy từ trong phòng một con hổ đồ chơi chạy bằng điện lao ra, con thỏ nhỏ của anh đang cưỡi ở phía trên, sau mông con hổ kéo một sợi dây màu hồng, mang theo một chiếc bánh ngọt cắm nến.

Cô cười hì hì, hỏi anh: “Không tồi không tồi đúng không? Em tìm một tuần liền mới mua được một con thú cưỡi vừa ý đấy, con thỏ này mông quá nhỏ, muốn để nó cưỡi được thật không dễ dàng…”

Ngay cả người vốn bình tĩnh thản nhiên như anh cũng bị cô làm cho 囧 囧 một trận.

Trong một đêm khuya tĩnh mịch, Đường Thần Duệ bỗng nhiên hiểu ra một điều: Một Tịch Hướng Vãn như thế, anh không buông tay được.

Trong nháy mắt khi nhận ra điều này, tâm tình của anh như vừa trút đi gánh nặng. Anh nghĩ thật kỹ, mặc kệ sau này kết quả ra sao, anh sẽ không tiếp tục mù mờ nữa, nắm thật chặt cô là tốt rồi.

Chữ tình nặng nề, một người khiêng trong lòng thật quá vất vả.

Nhưng mà vất vả cũng đáng thôi, buông tay cô anh sẽ thật luyến tiếc, sợ rằng sau khi buông tay rồi, thành Sodom của anh sẽ sụp đổ, mà anh cũng sẽ như vợ của Lot, hóa thành cột muối.[1]

Đường Thần Duệ nhìn tờ giấy ghi lời nhắn cô viết lại trong tay, vỗ trán mỉm cười, hơi có chút đau đầu: “Đáng chết, lần trước dọa cô hơi quá rồi…Xem ra cần phải tìm cách lừa cô ấy trở về mới được…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui