Người Yêu Hung Dữ


Mì trên bàn ăn đã nguội lạnh, lại ngâm trong nước mì nên đã trương lên đến mức buồn nôn.

Giống như lòng anh lúc này vậy!
Bị sự ghen tỵ và tức giận bành trưởng, khiến chính bản thân anh cũng thấy buồn nôn, nhưng lại không cách nào tự kiềm chế được....!
Lúc Vy Lâm chạy tới bệnh viện, Tiểu Tư Nhiên còn đang trong phòng cấp cứu.

Nhìn đèn báo hiệu đỏ chói mắt, tâm trạng Vy Lâm vốn căng thẳng giờ phút này hoàn toàn bị phá tan.

Cô trượt theo bức tường, mất hết sức lực ngồi trên mặt đất, đôi tay nhỏ bé nằm chặt thành quyền, bị cô mạnh mẽ căn trong miệng, đau khổ nức nở, nước mắt như hạt đậu không ngừng trào ra.

"Vy Lâm, đừng như vậy."
Trương Dận Đào đau lòng ôm chặt lấy Vy Lâm đang ngồi trong góc tường.

"Hu hu hu...."
Rốt cuộc Vy Lâm cũng không khống chế được tâm trạng, dựa vào vai Trương Dân Đào khóc lên thất thanh,
"Cô Tô, cái này...!phiền cô ký tên vào " Trên đỉnh đầu, y tá cẩn thận nhắc nhở Vy Lâm Vy Lâm không có phản ứng
"Cô Tô, phiền có ký tên vào đây" Y tá nhắc nhở có lần nữa.

"Nghi Nghi...!Trương Dân Đào vỗ vỗ lưng Vy Lâm, nhắc nhở cô.

Rốt cuộc Vy Lâm cũng ngắng đối mặt đẫm lệ lên, nhìn y tải
Y tả mím môi một cái, cuối cùng vẫn nói: "Đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh viện."
Một câu nói, lại khiến cho tâm trạng Vy Lâm hoàn toàn căng lên.

“Thông báo bệnh tình nguy kịch cái gì!
Cái gì là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch? Dân Đào, anh mau nói cho cô ta biết, chúng ta không ký vào thứ này, chúng ta không kỷ Nhiên Nhiên vẫn đang rất khỏe mạnh, sao chúng ta lại phải ký vào thứ này? Nhiên Nhiên rất khỏe mạnh!" Vy Lâm kích động túm lấy cổ áo Trương Dân Đào, đã hoàn toàn không thể khống chế được tâm trạng Vy Lam ! Vy Lâm ...! Trương Dân Đào muốn khiến cô tỉnh táo lại, tay anh năm chặt đổi tay lạnh như băng của Vy Làm "Nghi Nghi, nghe anh nói, tờ giấy này không thể nói rõ điều gì, hiểu không? Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng
Vy Lâm điên cuồng khóc thành tiếng "Dân Đào em xin anh, xin anh hãy cứu nó.

Nó còn nhỏ như vậy, nó còn chưa ngắm hết thế giới này.

Dân Đào, anh phải cứu nó, cứu nó, hic hic hic..

Trương Dân Đào nhìn Vy Lâm gần như không chịu đựng được nữa, trong lúc nhất thời anh ta không nói nên lời an ủi.

Bởi vì, Tự Nhiên trong phòng cấp cứu, gần như không có dấu hiệu gì của sinh mệnh....!
Tin tức này, anh ta căn bản không dám nói với cô.


Anh ta chỉ có thể đỏ mất, ôm thật chặt người mẹ trẻ đang mệt mỏi quả độ này.

“Mộ Biệt Thanh, Du Thần ...!
Đột nhiên, Vy Lâm ngẩng lên từ trong lòng Trương Dân Đào, giống như phát điện mà chạy ra ngoài: "Anh ấy có thể cứu Nhiên Nhiên, anh ấy nhất định có thể cứu Nhiên Nhiên! Em đi cầu xin anh ay
Trương Dân Đào hồi thân lại, mau chóng đuổi theo bước chân của Vy Lâm, một tay kéo lấy tay có "Vy Lâm, đừng như vậy!
Đây mất anh hiện lên tơ máu, mang theo sự đau lòng.

"Mau buông ra, em đi tìm anh ấy đến cứu Nhiên Nhiên anh ấy là ba của Nhiên Nhiên tủy của anh ấy chắc chắn là phù hợp!" Vy Lâm cổ gắng giãy giụa
"Nghi Nghi "
Trương Dân Đào lớn tiếng gọi cô.

Cố gắng giữ chặt cơ thể đang giãy giua của cô: "Anh ta không thể cứu nói không thể
cứu nó!"
Vy Lâm cứng đờ người......!
Hai mắt mở to, nước mắt như ngọc trai
từng giọt rơi xuống.

"Anh lửa em, lừa em!"
Vy Lâm hét lên với anh ta, giọng nói
giống như tiếng kêu tuyệt vọng: "Anh lừa em, anh ấy có thể cứu Nhiên Nhiên! Anh ấy có thể Anh ấy là ba của Nhiên Nhiên!"
“Tủy của họ không phù hợp!" kỳ thực, đã sớm có kết quả rồi, chỉ là
Trường Dân Đào không dám nói cho Vy Lâm mà thôi,
“Anh...!nói gì? Dân Đào, nói cho em biết, anh đang lừa em, anh đang lừa em đúng không?" Vy Lâm đã hoàn toàn lạc giọng, giọng nói run rẩy đến mức khiến người ta đau lòng.

"Đừng như vậy! Nghỉ Nghi, chúng ta nhất định còn có cách khác, lần này Nhiên Nhiên nhất định có thể vượt qua khó khăn!" Trương lận Đào đau lòng an ủi Vy Làm.

Vy Lâm hoàn toàn yên lặng, cơ thể gây yếu tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, giống như đã bị rút hết sức lực, không vựng dậy nổi.

Nước mắt trong khỏe mắt không tiếng động trào ra bên ngoài, không thể ngừng lại được.

Đây mất mơ hồ xám như tro tàn, không chút ánh sáng, mất đi tiêu cự "Còn có cách khác...!Còn có thể có cách
gi....!
Ngay cả chút hy vọng cuối cùng của cô, lúc này cũng hoàn toàn tan với
Có rất thương Nhiên Nhiên, chẳng qua mới chỉ ba tuổi mà thôi, sao ông trời hết lần này đến lần khác lại bắt nó phải chịu sự đau khó mà người thường không thể chịu đụng này chu?
Vy Lâm canh trước phòng cấp cứu cả một buổi sáng, mẹ Tổng Liên và em gái Tôi Tình Vân cũng lần lượt chạy tới.

Đến buổi trưa, đèn phòng cấp cứu rất cuộc cũng tất
Rất nhanh, Trương Dân Đào dẫn đầu

mấy bác sĩ và y tá từ bên trong đi ra "Dân Đào Nhiên Nhiên của em..."
Vy Lâm chạy bước lớn vọt tới.

Cô vừa muốn biết kết quả, lại vừa sợ biết được kết quả.

Đôi mắt đỏ bừng của cô lúc này đã sưng như hạt táo đỏ.

Trương Dận Đào năm chặt đôi tay lạnh léo của Vy Lâm, đôi mắt đỏ bừng, bên môi cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng: "Nghi Nghi, Nhiên Nhiên là một đứa bé kiên cường, nó đã vượt qua rồi!"
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi! ! !"
Vy Lâm kích động vui mừng đến chảy nước mặt.

Cô xoay người, ôm chầm lấy mẹ "Mẹ, mẹ nghe thấy không? Dân Đào nói Nhiên Nhiên đã vượt qua rồi! Nhiên Nhiên không sao, \\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\không sao rồi...!me.

hu hu hu.

Vy Lâm dựa vào lòng mẹ khóc như một đưa trẻ, khóc đến sướt mướt
Tổng Liên ôm chặt lấy con gái mình, trong đôi mắt tang thương tràn đầy nước mắt.

Tô Tình Vân cũng đứng một bên lau
nước mắt.

Tự Nhiên được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trực tiếp chuyển thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Tất cả người nhà và bạn bè đều không được vào thăm, cho nên Vy Lâm chỉ có thể mong ngóng nhìn Nhiên Nhiên nằm ngủ không được thoải mái trên giường bệnh của từ ngoài cửa sổ.

"Vy Lâm, em cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi, Nhiên Nhiên đã có anh trông nom, em cứ yên tâm đi." Trương Dân Đào khuyên Vy Lâm trở về.

Vy Lâm lắc đầu, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào trong phòng bệnh của Tư Nhiên, không hề rời đi.

"Em không về Dân Đào, em ở đây trồng Nhiên Nhiên.

"Nghi Nghi ...!Trương Dân Đào văn muốn khuyên Vy Lâm
"Dân Đào, em biết anh muốn tốt cho em, cảm ơn anh! Nhưng em thực sự rất lo lắng.

Trương Dân Đào bắt đặc đi thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ Vy Làm "Không về nhà nghỉ ngơi cũng được đến đây, ngồi xuống trước đã.


Em đã đứng suốt một tiếng đồng hồ rồi, em không thấy mệt hát"
Trương Dân Đào nói, anh ngồi xuống ghế dài bên ngoài phòng bệnh, thấy Vy Lâm không nhúc nhích, anh vươn tay kéo cô.

Đến đây, nói chuyện một chút về tình hình của Nhiên Nhiên."
Vừa nghe nói chuyện về bệnh tình của Nhiên Nhiên, Vy Lâm vội vàng ngồi xuống bên cạnh Trương Dân Đào
Trương Dận Đào liếc nhìn khuôn mặt càng ngày càng gây của Vy Lâm, có chút không đành lòng.

Anh mím môi, chuẩn bị tâm lý một chút, lúc này mới mở miệng: "Có thể Nhiên Nhiên.....!cần phải làm hóa học trị liệu.

Trương Dân Đào nói, khiến đôi mắt trong suốt của Vy Lâm căng thẳng, khuôn mặt vốn không có chút máu của cô lúc này lại càng trắng hơn.

"Dân Đào, thực sự không còn cách nào khác sao?"
Trương Dận Đào hít một hơi, không đành lòng đưa mắt nhìn Vy Lâm, nhưng vẫn nói thật với cô: "Lần này cứu được Nhiên Nhiên giống như cướp lấy Nhiên Nhiên từ trong tay than chết vậy.

Nói thật, Nhiên Nhiên có thể vượt qua của ái này...!quả thực là kỳ tích Hiện tại các phagocytes trong máu đang tăng nhanh chóng, biện pháp duy nhất của chúng ta là dựa vào hóa học trị liệu để ức chế, nếu không Nhiên Nhiên
Em biết rồi, em biết rồi...!Sắc mặt Vy Làm trắng bệch, vội vàng giữ chặt cánh tay Trương Dân Đào, ý bảo anh đừng nói tiếp nữa.

Cô không muốn nghe, cũng không dám
nghe.

Đôi mắt sưng đỏ chứa đầy nước mắt đau lòng "Em sợ Nhiên Nhiên không chịu đựng được..."
Cô không dám nghĩ nữa.

Điều trị bằng hóa chất đối với một đứa nhỏ như thế, là một việc đau đớn đến mức nào chứ
Làm gì có người mẹ nào thực sự cam lòng để con mình phải vào phòng trị liệu bằng hóa chất đáng sợ kia?
Trương Dân Đào cầm đôi tay đang run rẩy của Vy Lâm, cố gắng dùng hơi ẩm của minh để sưởi ấm cho cô "Nghi Nghi, em suy nghĩ kỹ một chút.

Về tiên trị liệu bằng hóa chất, còn tiền nằm viện tháng này, em đừng quan tâm, de anh lo là được."
"Không được! !"
Vy Lâm lập tức từ chối.

"Đông Đinh, anh đừng như vậy.

Em và Nhiên Nhiên đã nợ anh rất nhiều rồi, tiền nợ anh em sắp không trả nổi rồi, em dù sao anh cũng đừng như vậy, anh thế này chỉ khiến trong lòng em khó chịu hơn thôi." Vy Lâm nói có chút lộn xộn: "Nói chung, tiền thuốc men của Nhiên Nhiên anh đừng xen vào, em nhất định sẽ nghĩ cách kiếm tiền, cho nên anh không cần lo thay em.

Cho dù anh có tự trả tiền giúp em, em cũng sẽ trả lại cho anh."
"Nghỉ Nghi, nhiều khi em quá bướng binh." Trương Dân Đào không tiếng động thở dài, tràn đầy yêu thương.

"Nghe lời anh, đừng làm khó mình như vậy."
"Không sao, em chịu đựng được!"
Vy Lâm cố chấp lắc đầu
Bây giờ cách lúc Nhiên Nhiên trị liệu bằng hóa chất chỉ còn nửa tháng, tài khoản của Vy Lâm đã rỗng tuếch, tiền lương thì cuối tháng mới nhận được.

Vy Lâm gấp như kiến bỏ trên chảo nóng, cô cần răng, lại tìm công việc bán thời gian sau không giờ

Công việc bán thời gian này chính là bán rượu ở phòng hát, tiền rượu càng nhiều tiền hoa hồng sẽ càng cao
Thực ra trong lòng Vy Lâm hiểu rõ hơn ai hết, đây tuyệt đối không phải là một công việc
tot.

Mỗi ngày phải đối mặt với long xã hỗn tạp, ngợp giữa những con người say xỉn, khó tránh được việc có ông chủ sẽ thúc giục những người làm công việc bán rượu như cô đi tiếp rượu.

Cho dù tửu lượng không được, cho dù rất ghét mùi vị cồn, cho dù có chán ghét tất cả những loại đàn ông này, nhưng còn cách nào khác đầu? Tô Vy Lâm cô thiểu tiên, thiếu một khoản tiền để cứu một mạng người!
Chỉ cần không bán rẻ cơ thể mình, bán rẻ linh hồn mình thì dù uống chút rượu, có lẽ cô cũng sẽ không từ chối, cô cũng sẽ không có có để từ chối.

Ngày hôm đó, bốn giờ rạng sáng, Vy Lâm mang một thân toàn mùi thuốc lá và mùi rượu về nhà.

Việc cần làm đầu tiên là tầm rửa.

Cô muốn nhanh chóng gột rửa sạch sẽ mùi rượu và thuốc lá buồn nôn trên người minh Nhưng không ngờ vừa bước vào phòng có đã ra, không thể nào được
"Chị chị, chị làm sao vậy?"
Quả nhiên văn quấy đến Tỏ Tình Văn đang ngủ say trong phòng
Vy Lâm hơi bối rối, không muốn bị em gái nhìn thấy dáng vẻ tệ hại này của mình.

Cô vừa vừa xua tay về phía cửa phòng với Tô Tuyết không sao, đừng để ý đến chi, mau di ngu di.

Oe, oe...."
Cô còn chưa kịp nói xong đã nôn ra lần
nữa.

đã thành như thế rồi mà còn nói
không việc gì sao?"
Tô Tình đau lòng nhìn bóng lưng gây yếu của chị gái, viền đã đỏ lên, nhanh chóng chạy vào phòng bếp rót một cốc nước cho Vy "Chị, sao chị lại uống nhiều rượu như vậy?"
Vy Lâm nhận lấy cốc nước, súc cả người yếu ớt, gương mặt trắng bệch không còn chút
"Chị rốt cuộc làm công việc gì vậy? Mãi bốn giờ sáng mới về?" Tô Tình Vẫn gấp đến độ chảy nước mắt: "Chị, chị đừng như vậy! Chúng ta không có tiền thì có thể vay họ hàng, chị đừng liều mạng kiếm tiền như vậy! Đừng để đến lúc Nhiên Nhiên khỏi bệnh rồi, chỉ lại khiến mình đổ bình
Vy Lắm lúc đầu "Em đừng lo cho chị, chị có thể vượt qua được.

Việc hôm nay em tuyệt đối đừng nói cho mẹ biết.

Cơ thể mẹ không tốt, không thể để me lại lo lắng thêm cho chị nữa."
Vy Lâm không yên lòng dặn dò Tô Tuyết
Vi.

Cô uống mấy ngụm nước, ngôi xuống chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, đầu dựa lên vách tưởng, chậm rãi nhầm mắt lại thở hổn hến, dạ dày cực kỳ khó chịu, vừa chua xót vừa trưởng, còn đau rất nữa.

"Chi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận