Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi lập tức sửng sốt.
Khi cô chưa kịp phản ứng lại, thì Mục Diệc Thần cùng Bạch Tâm Hinh đã xoay đầu nhìn lại.
Mục Diệc Thần nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ngay bên cạnh thang máy, thì con mắt co lại.
Lại là cô!
Từ sau khi hai người cãi nhau ngày đó, hắn không về nhà liên tục vài ngày, cũng không thấy cô hỏi thăm một chút gì.
Bây giờ thì... rốt cục ý thức được mình làm sai, chuẩn bị đến xin lỗi rồi sao?
Ha, sao không đến sớm cơ chứ?
Môi mỏng của Mục Diệc Thần nhếch lên, hàm dưới căng thẳng, không nói gì.
Bạch Tâm Hinh thì lại âm thầm cắn răng, hung ác trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.
Cô nghe anh hai nói Mục Diệc Thần đang cãi nhau với vợ mình, mới lập tứ chạy đến tập đoàn Mục thị, mượn dịp mà thể hiện một chút.
Kết quả là, người phụ nữ đê tiện này không biết từ chỗ nào lao ra đây!
"Anh Mục à, không phải anh không có thời gian hay sao? Chúng ta đi nhanh thôi!" Tiếng nói của Bạch Tâm Hinh có thể nói là mềm như nước chảy.
Mục Diệc Thần gật đầu, cùng cô ta đi cùng một hành lang, đến chỗ thang máy.
Không thể tránh khỏi, việc hai người đi lướt qua Lạc Thần Hi.
Nhưng mà, Mục đại thiếu lại như thể không hề nhìn thấy cô, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, mắt nhìn thẳng phía trước, ưu nhã bước đi.
Lạc Thần Hi có chút mở to mắt, nhìn gò má lạnh lẽo hoàn mỹ của Mục Diệc Thần cùng vẻ đắc ý không che giấu được trên mặt của Bạch Tâm Hinh, bỗng nhiên lửa giận trong lòng bay lên.
"Mục Diệc Thần, anh đứng lại đấy!"
Người đàn ông này thật sự quá phận quá đáng mà!
Còn chưa ly hôn, mà đã mang người thứ ba đến phô trương rồi sao?
Nếu như cô có thể nhịn, thì cô sẽ mang họ của hắn luôn
Mục Diệc Thần nghe thấy âm thanh tức đến nổ phổi của người phụ nữ kia, thì bước chân dừng lại, nâng cằm, khóe miệng còn nở ra một nụ cười.
Bạch Tâm Hinh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Mục Diệc Thần, thấy hắn nở nụ cười, trong lòng tự biết mọi chuyện không ổn rồi.
Cô ta quyết định thật nhanh, lập tức kêu lên một tiếng thét kinh hãi "Ối".
Thân thể loạng choạng vài lần, ngã về phía của Mục Diệc Thần, vừa vặn ngã trúng ngực của Mục đại thiếu.
Người đẹp có dáng người nóng bỏng ngã vào người, thì đáy mắt của Mục Diệc Thần hiện ra một chút căm ghét.
Mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra khiến hắn bị xông đến ngất luôn, hoàn toàn không thể so sánh với mùi thơm cơ thể thanh tân tươi mát của người phụ nữ nhỏ kia được.
Hắn theo bản năng muốn đẩy Bạch Tâm Hinh ra, nhưng khóe mặt lấy thấy Lạc Thần Hi đang đứng ngốc một bên, thì hắn đổi ý.
Giơ cánh tay lên, giả vờ đỡ phía sau lưng của Bạch Tâm Hinh, "Cẩn thận một chút, em bị sao vậy? Có bị thương không?"
Mục Diệc Thần chỉ làm cho ra vẻ mà thôi, sau đó thì buông ra, khiến Bạch Tâm Hinh suýt nữa ngã chổng vó.
Cũng còn may, cô ta nhớ đến chuyện quyến rũ thất bại lần trước ở thư phòng, lần này, không bị ngã lần nữa, khống chế cơ thể, xiêu xiêu vẹo vẹo mà dựa vào trên người đàn ông.
Chẳng qua, dù không ngã, thì, bởi vì Mục Diệc Thần không phối hợp cùng, nên cô ta duy trì cái tư thế này cũng vô cùng khổ cực.
Một lúc sau, thì cô ta cảm thấy eo mình vặn vẹo.
Bạch Tâm Hinh thẹn thùng cúi đầu.
"Anh Mục, vừa nãy em bị trật chân, may mà anh ôm em kịp đấy. Anh đối với em thật tốt! Chân em đau quá, không biết có phải trật đến muốn bị thương hay không..."
Cô ta vừa nói, một vừa ngẩng đầu, đắc ý nhìn sang Lạc Thần Hi
Tưởng sẽ thấy vẻ mặt khiếp sợ, đau lòng và thất lạc của Lạc Thần Hi.
Nhưng mà...
"Tách tách" tiếng chụp hình vang lên.
Đèn flash chói mắt sáng lên trước mắt của cô ta.
Lạc Thần Hi thu hồi điện thoại di động, nhìn hai người, cười híp mắt nói: "Bạch tiểu thư, cô cũng biết gần đây tôi đang túng thiếu, cố ý cho tôi tiền nữa sao? Đây là bằng chứng siêu mẫu đang "hot" Bạch Tâm Hinh làm kẻ thứ ba, có thể là tin đầu báo của mục giải trí đấy nhỉ! Nếu như bán cho tạp chí lá cải, thì không biết bán được bao nhiêu tiền nữa?"