Edit: Phong Nguyệt
Chớp mắt đã đến thứ bảy.
Thứ năm, thứ sáu trời còn nắng chang chang, nhưng mới tờ mờ sáng thứ bảy trời đã đổ mưa tí tách.
Mạnh Miên Đông nằm trong lòng Văn Nhiên làm nũng, không chịu rời giường.
Văn Nhiên chỉ đành hôn lên mặt Mạnh Miên Đông, nói: "Miên Đông, rời giường."
"Em không muốn." Mạnh Miên Đông vùi mặt vào lòng Văn Nhiên, khàn khàn nói, "Trời đang mưa, không thích hợp ra ngoài đâu."
Văn Nhiên xoa sau đầu Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: "Không phải em đã đồng ý hẹn hò với anh rồi sao?"
Mạnh Miên Đông không trả lời, cậu bị chứng sợ bị đỏ mặt quấy nhiễu trong thời gian dài, đương nhiên cậu hi vọng có thể nhanh chóng hết bệnh, nhưng Văn Nhiên quá ôn nhu, ôn nhu đến mức cậu muốn ăn vạ, muốn làm nũng.
Nếu cậu không khỏi bệnh chắc chắn là do Văn Nhiên chiều hư!
Cậu bỗng nhớ đến Văn Nhiên đã từng hứa sẽ thưởng cho cậu, bình tĩnh lại, định chui ra khỏi lòng Văn Nhiên, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: "Miên Đông, em đang suy nghĩ chuyện kích tình gì đó? Mặc em nóng quá nè."
Mạnh Miên Đông không phát hiện mặt mình nóng lên, bị Văn Nhiên nhắc nhở mới biết mình vừa nghĩ đến phần thưởng của Văn Nhiên liền nóng mặt.
Cả đêm không ra ngoài gì đó, quả thật vô cùng xấu hổ.
Cậu ngồi dậy, cố nén thẹn thùng đáp: "Em nghĩ đến phần thưởng của anh."
Văn Nhiên ngậm ý cười, duỗi tay, lướt từ bả vai của Mạnh Miên Đông đến đốt sống lưng, sau đó nói: "Hóa ra Miên Đông của anh thích phần thưởng này đến vậy."
Mạnh Miên Đông gật đầu: "Đúng vậy, em rất thích phần thưởng này."
Đầu ngón tay Văn Nhiên lướt qua lối vào mà hôm qua mình mới đi vào, tự hào nói: "Miên Đông thích anh lắm nên mới thích phần thưởng này à?"
Cả người Mạnh Miên Đông hơi hơi run rẩy, khóe mắt ươn ướt, túm cổ tay Văn Nhiên nói: "Anh đừng bắt nạt em."
Văn Nhiên cũng ngồi dậy, một tay vuốt ve thắt lưng cậu, một tay nâng cằm cậu, tiếp đó ngậm lấy vành tai cậu, cười trêu: "Chẳng lẽ người hôm qua kêu anh nhanh lên một chút, mạnh lên một chút không phải là em sao?"
Bởi vì hôm nay hẹn hò, nên hôm qua Văn Nhiên chỉ làm hai lần liền tha cho Mạnh Miên Đông.
Trong lúc đó, Mạnh Miên Đông khó nhịn cầu xin Văn Nhiên nhanh lên một chút, mạnh lên một chút.
Đương nhiên Mạnh Miên Đông nhớ rõ chuyện này, vừa bị Văn Nhiên nhắc nhở, khoái cảm ngày hôm qua dường như đang trỗi dậy.
Cậu chủ động ôm eo Văn Nhiên, dụ dỗ: "Làm thêm một lần nữa được không?"
Văn Nhiên không thể chống lại cám dỗ, một bên hôn môi, một bên xâm nhập lối vào vẫn còn mềm mại kia.
Qua hồi lâu, Mạnh Miên Đông thở hổn hển nằm trong lòng Văn Nhiên, làm nũng: "Hôm nay đừng ra ngoài nha?"
Văn Nhiên xoa tấm lưng trần trụi của Mạnh Miên Đông, thất vọng nói: "Miên Đông không muốn hẹn hò với anh sao?"
Cái từ hẹn hò này rất có mị lực, nhưng hẹn hò ở nơi toàn người lạ...!
"Em muốn hẹn hò với anh." Mạnh Miên Đông nâng hai mắt ướt dầm dề, "Chiều rồi ra ngoài nha?"
"Được rồi." Văn Nhiên xuống giường, hôn mi gian của Mạnh Miên Đông, "Chào buổi sáng, Miên Đông, anh yêu em."
Mạnh Miên Đông cầm ngón út Văn Nhiên, nói: "Chào buổi sáng, Văn Nhiên, em cũng yêu anh."
"Anh đi làm bữa sáng, lát nữa sẽ quay lại, Miên Đông, buông ra trước được không?" Văn Nhiên muốn rút ngón út ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Mạnh Miên Đông lại không nỡ.
"Không, ở cùng em." Mạnh Miên Đông từ chối, "Văn Nhiên, ở cùng em, đừng đi làm bữa sáng."
Văn Nhiên thỏa hiệp: "Vậy cho anh lấy bánh mì nướng và sữa bò tới được không?"
Mạnh Miên Đông cảm thấy mình quá dính người, nhưng vẫn nói: "Anh muốn đi thì phải ôm em."
Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông một cái, mặc đồ ngủ cho Mạnh Miên Đông rồi ôm Mạnh Miên Đông lên, đi vào phòng bếp.
Anh ôm Mạnh Miên Đông đến tủ lạnh, vì không duỗi tay được, đành nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Miên Đông, lấy sữa bò ra."
"Dạ." Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn lấy sữa bò ra, sau đó bị Văn Nhiên bế tới trước nồi.
Mạnh Miên Đông mở sữa bò, đổ vào trong nồi, bật lửa.
Chờ sữa bò sôi rồi, Văn Nhiên thả Mạnh Miên Đông xuống, lấy hai ly thủy tinh rót sữa vào.
Mạnh Miên Đông bất mãn bĩu môi, bắt đầu hờn dỗi.
Văn Nhiên bỏ hai ly sữa vào khay, một tay cầm khay, một tay nắm tay Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông vô cùng dễ dỗ, được Văn Nhiên nắm tay một cái, tất cả hờn dỗi đều tiêu tán thành mây khói.
Trước đây cậu chưa từng yêu đương, hoàn toàn không biết khi mình yêu đương lại biến thành háo sắc, dính người, thích làm nũng, còn thích hờn dỗi thế này.
Bánh mì nướng đặt ở trên bàn trà, lúc đi ngang qua phòng khách, cậu vớt bánh mì nướng theo.
Về đến phòng ngủ, cậu lập tức vùi vào lòng Văn Nhiên, cọ trán vào cổ Văn Nhiên, ngoan ngoãn ăn bánh mì nướng và uống sữa bò.
Văn Nhiên bị Mạnh Miên Đông dán như vậy, trái tim như được lấp đầy, không khỏi mềm lòng: "Hay hôm nay khỏi ra ngoài hẹn hò nhé?"
Mạnh Miên Đông do dự, lắc đầu nói: "Ra ngoài hẹn hò đi, em muốn cùng anh hẹn hò, em cũng muốn được thưởng."
Văn Nhiên nhịn không được hỏi: "Em muốn hẹn hò với anh hơn hay muốn được thưởng hơn?"
Mạnh Miên Đông đỏ mặt nói: "Em muốn được thưởng hơn."
Văn Nhiên cười nói: "Anh rất vui vì Miên Đông của anh thích được thưởng như vậy."
Mạnh Miên Đông uống một hớp sữa bò nóng, cũng hỏi: "Anh muốn hẹn hò với em hơn hay muốn thưởng cho em hơn?"
Văn Nhiên không do dự nói: "Anh muốn thưởng cho em hơn, anh thích nhất là dáng vẻ em ướt dầm ướt dề từ trong ra ngoài."
Mặt Mạnh Miên Đông càng đỏ hơn, Văn Nhiên lại cứ như đang thảo luận học thuật với cậu vậy, vô cùng lãnh đạm.
Cậu bất mãn mà há miệng cắn lên xương quai xanh của anh, sau đó tiếp tục ăn bánh mì nướng.
Ăn bánh mì nướng và uống sữa bò xong còn chưa tới 11 giờ, cậu vừa đặt ly thủy tinh lên đầu giường thì bị Văn Nhiên hôn lên.
Văn Nhiên liếm môi Mạnh Miên Đông một lần, nghiêm túc nói: "Lần sau không được uống sữa bò bên ngoài."
Mạnh Miên Đông vòng tay ôm cổ Văn Nhiên, nghi hoặc: "Vì sao?"
Văn Nhiên trả lời một cách đương nhiên: "Bởi vì dáng vẻ em uống sữa bò quá dụ hoặc."
Sau một lúc lâu, Mạnh Miên Đông mới hiểu được vì sao Văn Nhiên nói như vậy, sữa bò màu trắng...!
Cậu lấy can đảm nhìn Văn Nhiên nói: "Em muốn thử xem."
"Chờ tối đi." Văn Nhiên nhìn đồng hồ, "Sắp 11 giờ rồi, chiều nay chúng ta còn phải hẹn hò."
Tối...!
Mạnh Miên Đông không kiềm được trí tượng của mình, thật vất vả áp xuống, chuyển sang suy nghĩ đề thi vòng thứ hai —— "Thế giới chúng ta đang sống".
Suy nghĩ mấy ngày rồi vẫn không ra.
Mười hai giờ trưa, rốt cục cậu cũng chịu buông Văn Nhiên ra.
Cậu xuống giường rửa mặt, rửa mặt xong rồi về phòng ngủ.
Nào ngờ, vừa vào phòng ngủ, bất chợt nhìn thấy Văn Nhiên chỉ mặc một chiếc quần lót.
Văn Nhiên đang định mặc quần áo, phát hiện tầm mắt của Mạnh Miên Đông, cười hỏi: "Em muốn nhìn chỗ làm em thoải mái à?"
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên hỏi đến không biết làm sao, thầm nghĩ: Văn Nhiên đang lưu manh với mình ư?
Văn Nhiên không thật sự cởi quần lót, tiếp tục mặc áo T shirt và quần tây.
Khi Văn Nhiên mặc kín kẽ rồi Mạnh Miên Đông mới bắt đầu hối hận, ban nãy cậu phải trả lời là "Muốn" mới đúng.
Văn Nhiên đi rửa mặt, lúc lướt qua Mạnh Miên Đông, cố tình cọ lòng bàn tay Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông cảm thấy lòng bàn tay mình tê ngứa vô cùng, chờ bình tĩnh lại mới cởi đồ ngủ ra, thay quần áo.
Ra khỏi phòng ngủ, cậu chần chờ không biết nên mang khẩu trang không, cuối cùng quyết định không mang.
Hai người đi ăn món Mexico trước, sau đó đi xem phim.
Rạo chiếu phim có lẽ là nơi công cộng có độ khó ít nhất với Mạnh Miên Đông, bởi vì chỉ cần đèn tắt, cho dù Mạnh Miên Đông đỏ mặt cũng không có ai phát hiện.
Vì thế Văn Nhiên mới mang Mạnh Miên Đông tới rạp chiếu phim, còn cố ý chọn một bộ phim ít người xem nhất, nhưng bởi cuối tuần, phim có ít người xem nhất cũng khoảng hai mươi người.
Trước khi vào phòng, anh mua hai ly coca và một thùng bắp rang lớn.
Ngoài trừ hồi tiểu học và cấp hai, trường học có tổ chức xem điện ảnh, Mạnh Miên Đông không xem phim điện ảnh nữa, người lạ cứ đi tới đi lui quanh cậu, cậu không thể khống chế mà đỏ mặt, càng cúi thấp đầu hơn.
Văn Nhiên đưa một ly coca cho Mạnh Miên Đông đang căng cứng người, nói: "Miên Đông, em cầm ly coca này đi."
"Ừm." Mạnh Miên Đông cầm một ly coca, tay phải trống trơn bị Văn Nhiên nắm lấy.
Ở thế giới này, đồng tính luyến ái xem như được khoan dung, nhưng khó tránh khỏi sẽ bị người ta chú ý, cậu vô thức giãy giụa, lại bị Văn Nhiên nắm chặt hơn.
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông đang suy nghĩ cái gì, đau lòng nói: "Miên Đông, em chỉ cần nhìn anh là được."
Mạnh Miên Đông gật gật đầu, Văn Nhiên nắm tay cậu tiến vào phòng chiếu phim.
Lúc phim sắp chiếu, người xem không nhiều lắm, bọn họ ngồi ở giữa hàng nhất.
Không bao lâu sau phòng chiếu phim tắt đèn đi, chỉ còn ánh sáng từ màn ảnh.
Mạnh Miên Đông biết mặt mình đỏ hơn, may mà không bị ai thấy.
Cậu cúi đầu ăn bắp rang và uống coca, mượn nó để thả lỏng, lát sau cưỡng ép bản thân tập trung xem phim, đừng để ý người xa lạ.
Nhưng cậu không làm được, cậu sờ soạng cái tay được Văn Nhiên nắm lấy, muốn hấp thu sức mạnh từ trên người Văn Nhiên, Văn Nhiên đan tay hai người vào nhau, tiến đến bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Miên Đông, có anh ở đây."
Hết chương 132.