Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm FULL


Edit: Phong Nguyệt
Cậu vòng tay ôm cổ Văn Nhiên, nhân lúc Văn Nhiên lui ra, chủ động hôn anh.

Cậu liếm môi Văn Nhiên, Văn Nhiên vừa hé môi, lưỡi cậu lập tức chui vào.

Lưỡi cậu bị lưỡi Văn Nhiên quấn lấy, lôi vào sâu trong khoang miệng.

Cậu nghe thấy tiếng nước dâm mỹ và tiếng rên rĩ của mình, không khỏi đỏ mặt, nhưng chẳng những không buông ra mà còn dùng hai chân quấn chặt eo Văn Nhiên.

Gần hơn một chút nữa, cậu muốn gần Văn Nhiên hơn một chút nữa.

Cậu cọ vào chỗ phồng lên của Văn Nhiên, ý thức dần dần tan rã, mọi thứ xung quanh biết mất, chỉ chừa lại cậu và Văn Nhiên.

Văn Nhiên buông cậu ra, cậu thở hổn hển, lại muốn tiếp tục hôn anh.

Lưỡi Văn Nhiên rất nóng, bàn tay của anh còn nóng hơn, ý thức vẫn chưa quay lại, cậu mơ hồ nghe Văn Nhiên nói: "Miên Đông của anh thật mẫn cảm."
Mẫn cảm?
Cậu không thể tự hỏi, không biết Văn Nhiên ám chỉ chỗ nào mẫn cảm.

Không biết qua bao lâu, khoái cảm ồ ạt xông đến, mỗi sợi dây thần kinh đều không ngừng run rẩy.

Sau đó trước mắt cậu xuất hiện một vệt trắng, sau khi vệt trắng biến mất, cậu phát hiện mình nằm trong lòng Văn Nhiên, trong tiếng thở dốc xen lẫn tiếng nức nở.

Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông bằng tay trái, xòe tay phải ra cho Mạnh Miên Đông xem.

Mạnh Miên Đông hai mắt nhập nhèm, nhìn thoáng qua một cái, tức thì cúi đầu xuống.


Hèn chi vừa rồi Văn Nhiên nói cậu mẫn cảm, hèn chi vừa rồi thoải mái như vậy, hóa ra chỉ mới hôn môi mà cậu đã...!
"Anh thích em mẫn cảm." Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông tới phòng tắm, bình tĩnh rửa tay phải sạch sẽ trước mặt Mạnh Miên Đông, rồi lấy khăn lau cho Mạnh Miên Đông.

Văn Nhiên không làm gì quá mức mà cậu...!
Mạnh Miên Đông cắn môi, hồi lâu sau mới thành thật nói: "Bây giờ chúng ta làm tình được không?"
Dứt lời, cậu lại cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi, anh làm việc cả ngày chắc mệt lắm.

Xin lỗi xin lỗi..."
Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông: "Đến giường nhé?"
"Em..." Mạnh Miên Đông lại cắn môi "Em không nhịn được."
Văn Nhiên không khó xử Mạnh Miên Đông, đè Mạnh Miên Đông lên bồn rửa mặt, ôn nhu xâm nhập.

Bồn rửa mặt rất cứng, tất nhiên không thoải mái.

Vì thế anh ôm Mạnh Miên Đông về phòng ngủ.

Cơ thể nhấp nhô khiến Mạnh Miên Đông sinh ra ảo giác bị chém thành hai nửa, không đau, rất sướng là đằng khác.

Sau khi bị thả lên giường, cậu không thèm che giấu cảm giác của mình, dẫn tới Văn Nhiên trêu: "Sướng vậy à?"
"Rất sướng, vì đối tượng là anh." Mạnh Miên Đông biết nếu bệnh của mình chuyển biến xấu sẽ có khả năng tự sát, nhưng cậu sẽ không rời bỏ Văn Nhiên, Văn Nhiên yêu cậu thế này, nếu cậu rời bỏ Văn Nhiên, Văn Nhiên sẽ thế nào?
Cậu duỗi tay sờ mặt Văn Nhiên: "Em sẽ cố gắng hồi phục, không làm anh lo lắng nữa."
"Lo lắng cho em là quyền lợi của người yêu em, có là em thì cũng không được tước quyền lợi của anh." Văn Nhiên hôn lên trán Mạnh Miên Đông một cái, "Nhanh khỏe lại nhé, Miên Đông của anh."
"Ừm." Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn đáp ứng, không lâu sau lại không còn khả năng tự hỏi nữa, giao phó toàn bộ thân thể và ý thức cho Văn Nhiên.

Khi cảm giác trống rỗng lần nữa xuất hiện, cậu mệt mỏi rúc vào người Văn Nhiên, làm nũng: "Ôm em thêm tí nữa."
Văn Nhiên sờ bụng Mạnh Miên Đông, hỏi: "Không đói?"
"Không đói." Mạnh Miên Đông lắc đầu, nào ngờ cái bụng lại phản bội cậu.


Văn Nhiên chọt bụng cậu: "Miên Đông, bụng em nói nó đói kìa."
Mạnh Miên Đông thẹn quá hóa giận: "Mặc kệ nó."
Cái bụng như nghe thấy lời cậu, kháng nghị kêu thêm một tiếng.

Văn Nhiên mỉm cười: "Miên Đông, em ăn trưa lúc mấy giờ?"
Mạnh Miên Đông nhớ lại: "Hình như hơn mười hai giờ."
Văn Nhiên nhìn đồng hồ, bây giờ là 9 giờ 35 phút, bản thân mình cũng đói bụng, bèn nói: "Anh nằm với em 25 phút nữa, 10 giờ anh ôm em đi tắm rửa rồi nấu cơm nhé."
Mạnh Miên Đông bĩu môi: "Không được, không được, không được."
Văn Nhiên hỏi: "Trên người dính nhớp không thấy khó chịu sao?"
"Không khó chịu." Mạnh Miên Đông ngây thơ đáp, "Bởi vì đó là chứng cứ chứng minh hai chúng ta vừa làm tình."
"Miên Đông nói ngọt làm anh cảm động lắm." Văn Nhiên nói xong, bị Mạnh Miên Đông trừng mắt chất vấn: "Chẳng lẽ em không nói ngọt thì anh không cảm động?"
"Dẫu Miên Đông của anh không làm gì thì anh cũng cảm động." Văn Nhiên thâm tình nói, "Anh vừa gặp đã yêu em, ngày đó, em chỉ băng qua đường cái, không chú ý đến anh, nhưng anh đã nhận định rằng em là người duy nhất anh muốn chung sống cả đời, mặc dù trước kia anh chưa từng thích người nào, mặc dù anh không biết cảm giác thích một người là gì, mặc dù anh chưa từng nghĩ đến mình là đồng tính luyến ái."
Mạnh Miên Đông đắc ý nói: "Em là độc nhất vô nhị của anh."
Văn Nhiên như thấy một bé mèo kiêu ngạo đang phe phẩy đuôi.

Anh bị so sánh của mình làm buồn cười, đáp: "Đúng vậy, em là độc nhất vô nhị của anh."
Mạnh Miên Đông vô cùng hài lòng với đáp án của Văn Nhiên, tiếp đó tò mò hỏi: "Anh cười cái gì?"
Văn Nhiên đáp: "Anh thấy em giống một bé mèo kiêu ngạo đang phe phẩy đuôi."
Mạnh Miên Đông lập tức mút ngực trái của Văn Nhiên, thấy Văn Nhiên kêu đau mới hung tợn nói: "Ai kêu anh so sánh em với mèo."
Văn Nhiên vốn không đau, anh chỉ giả vờ mà thôi, nghe Mạnh Miên Đông nói vậy, kề vào tai cậu: "Bé mèo của anh, anh không có sữa cho em uống."
Văn Nhiên thật không biết xấu hổ, Mạnh Miên Đông không biết ứng đối thế nào, dứt khoát xoay lưng lại.

Vừa xoay lưng, vô số nụ hôn trút xuống sau cổ cậu.

Đương lúc cậu sa vào, lại bỗng nghe Văn Nhiên nói: "10 giờ rồi, anh ôm em đi tắm rửa."

Cậu chưa kịp phản kháng đã bị Văn Nhiên ôm tới phòng tắm..

Văn Nhiên rửa ráy cho Mạnh Miên Đông, xả nước lạnh trong bồn ra, chờ nước đủ nóng, ôm Mạnh Miên Đông vào bồn, thả bông tắm vào.

Bông tắm gặp nước nhanh chóng nở ra, biến mặt nước thành một mảnh trời lấp lánh.

Văn Nhiên tắm nhanh, hôn lên mi tâm Mạnh Miên Đông một cái, nói: "Em ngoan ngoãn tắm nhé, anh đi nấu cơm."
Mạnh Miên Đông bất mãn níu ngón tay út Văn Nhiên, cắn một cái.

Văn Nhiên không nhịn được trêu: "Bé mèo của anh răng dài rồi."
"Em không phải bé mèo..." Trong tiếng kháng nghị của Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên ra khỏi phòng tắm, tới phòng bếp.

Hiện tại Mạnh Miên Đông cần bổ sung đường và protein, cố gắng tránh những món giàu chất béo.

Văn Nhiên tính làm salad cá hồi xông khói, tôm chiên trứng, súp đậu phụ, cơm gà nấm hương và xắt một tô trái cây.

Anh sợ Mạnh Miên Đông ngâm lâu quá sẽ choáng, xắt trái cây và làm salad cá hồi xông khói, tôm chiên trứng xong liền vào phòng tắm ôm Mạnh Miên Đông ra, lau khô rồi mặc quần áo cho cậu, kế đó ôm cậu tới sofa.

Anh đang định làm súp đậu phụ, chợt nghe Mạnh Miên Đông hỏi: "Văn Nhiên, đồ ngủ con gấu của em đâu?"
Lần trước Mạnh Miên Đông mặc đồ ngủ con gấu tự sát, đối với Văn Nhiên, sự tồn tại của nó không ngừng nhắc nhở anh từng lơ là đến nỗi mất đi Mạnh Miên Đông, vậy nên chuyện đầu tiên sau khi trở lại thế giới thật là vứt nó đi.

Văn Nhiên không thể nói sự thật cho Mạnh Miên Đông, đành nói dối: "Anh cũng không biết ở đâu nữa."
"Em rất thích bộ con gấu này, tuy anh hay trêu em mặc vào giống như gấu con ngủ đông." Mạnh Miên Đông làm nũng, "Anh mua bộ khác cho em được không?"
Văn Nhiên khống chế cảm xúc của mình, qua loa nói: "Ừm."
Mạnh Miên Đông cảm thấy Văn Nhiên có lệ, ấm ức hỏi: "Có phải anh không thích em mặc nó không? Vậy anh mua cho em làm gì?"
"Anh..." Văn Nhiên nghẹn lời, không biết đáp thế nào.

Thân thể Văn Nhiên vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, không nói gì.

Lẽ ra mình không nên hỏi vấn đề này, rõ ràng đã chạm vào nỗi đau của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông không hiểu vì sao đồ ngủ con gấu lại làm Văn Nhiên đau lòng, nhưng cậu biết mình không thể hỏi nữa, bèn trở tay ôm Văn Nhiên.

Lát sau Văn Nhiên buông Mạnh Miên Đông ra, anh đã trở về dáng vẻ ngày thường, không có chút hoảng loạn nào.


"Anh đi làm một chén súp đậu phụ, chờ cơm gà nấm hương chín chúng ta có thể ăn rồi." Văn Nhiên bưng trái cây lên bàn trà rồi về phòng bếp.

Anh dùng nước lạnh rửa mặt, hít một hơi thật sâu mới hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.

Súp đậu phụ nhanh chóng chín, không lâu sau, cơm gà nấm hương cũng chín.

Anh bày các món ăn lên bàn ăn, ôm Mạnh Miên Đông từ sofa đến bàn ăn.

Mạnh Miên Đông không hỏi lại chuyện vừa nãy, anh thoáng thả lỏng, hỏi: "Bắt đầu từ ngày mai, em đến công ty với anh nhé? Một mình em ở nhà, anh không yên tâm."
Mạnh Miên Đông do dự hỏi: "Có thể ư?"
"Đương nhiên có thể." Văn Nhiên cười nói, "Anh hi vọng em có thể đồng ý với anh."
Mạnh Miên Đông gật đầu: "Em đồng ý với anh."
"Vậy thì tốt." Cảm xúc của Mạnh Miên Đông không ổn định, tuy chưa đến mức tự sát, song lỡ chẳng may có gì bất trắc thì phải làm sao?
Văn Nhiên càng nghĩ càng sợ, không có tâm trạng ăn cơm, cứ nhìn Mạnh Miên Đông chằm chằm.

Mạnh Miên Đông gõ tay cầm đũa của Văn Nhiên, hỏi: "Anh không ăn cơm hả?"
Lúc này Văn Nhiên mới bắt đầu ăn cơm.

Lúc ăn xong đã 0 giờ.

Mạnh Miên Đông đi dọn dẹp, Văn Nhiên mở laptop tiếp tục làm việc.

Mạnh Miên Đông dọn dẹp xong, Văn Nhiên đặt laptop lên tủ đầu giường.

Anh vừa làm việc vừa thỉnh thoảng quan sát Mạnh Miên Đông.

Một đêm này, có lẽ ngủ quá trễ, cộng thêm làm hai lần, Mạnh Miên Đông không tỉnh sớm, thuận lợi ngủ đến sáng.
Hết chương 176
Ngày nào tui cũng tự nhủ phải check lại mấy chương trước mà chẳng đâu ra đâu, giờ còn chưa xong tg thứ 1 nữa các vị ạ TVT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận