Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm FULL


Edit: Phong Nguyệt
Văn Viêm nói sơ tình huống mấy tháng nay của công ty.

Trong lúc đó, hắn uống vài hớp nước, thi thoảng nhìn Mạnh Miên Đông ngồi bên cạnh.

Nói xong, hắn kề tai Văn Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Miên Đông đã khỏi chưa?"
"Miên Đông sắp khỏi rồi." Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu, rồi nhìn Văn Viêm, cười nói "Em làm tốt lắm, vất vả rồi, sau này anh sẽ chia sẻ áp lực với em."
Văn Viêm mong mỏi hỏi: "Em có thể nghỉ phép mấy ngày không? Lâu rồi em không được nghỉ, cả tết Âm Lịch cũng không được nghỉ."
Văn Nhiên áy náy đáp: "Bây giờ anh không thể tăng ca, một mình anh không thể xử lý nhiều việc thế này trong giờ hành chính..."
Văn Viêm nghe đến đây nhăn mặt, ngay sau đó hắn nghe thấy anh mình đại phát từ bi: "Anh chỉ có thể cho em nghỉ ba ngày."
Hắn vui đến mức nhảy dựng lên, chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống đất tạ chủ long ân giống trong phim nữa thôi.

"Em gửi tất cả tài liệu điện tử và tài liệu giấy cho anh." Văn Nhiên cười nói, "Sau đó em có thể nghỉ phép."
Hai mắt Văn Viêm sáng lên, quần thâm dưới mắt cũng bớt đen.

Văn Nhiên cảm thấy Văn Viêm như đang vẫy đuôi với anh, không khỏi bật cười.

Văn Viêm quay về văn phòng mình gửi tài liệu điện tử cho Văn Nhiên, lại mang một sấp tài liệu giấy đến.

Chất một sấp tài liệu lên bàn làm việc của Văn Nhiên xong, hắn đến trước mặt Mạnh Miên Đông nói: "Có phải quá trình trị liệu trầm cảm rất cực khổ không? Cảm ơn anh đã cố gắng nhiều như vậy."
Mạnh Miên Đông không giỏi giao tiếp, sau khi ở cùng Văn Nhiên, cậu đã thầm xem Văn Viêm là người nhà, chỉ là cậu rất ít khi trò chuyện với Văn Viêm.

Nghe Văn Viêm nói vậy, cậu giật mình, cười nói: "Anh không có cố gắng gì mấy, vì Văn Nhiên luôn ở bên cạnh anh nên anh mới kiên trì trị liệu."
Văn Nhiên đang đứng một bên nhìn, thấy Mạnh Miên Đông nở nụ cười, nhất thời cảm thấy trong miệng chua loét.


Mạnh Miên Đông không ngửi thấy mùi dấm của Văn Nhiên, tiếp tục nói: "A Viêm, em và anh của em đều ôn nhu như nhau."
Từ đó giờ chưa có ai nói mình ôn nhu, ngược lại anh hai nhà mình thường rất ôn nhu.

Văn Viêm không khỏi đắc ý, cười nói: "Anh biết nhìn người ghê."
Văn Nhiên phát hiện Miên Đông của anh và Văn Viêm có xu thế tiếp tục trò chuyện, không thể không nhắc nhở: "A Viêm, không phải em muốn nghỉ phép hả? Sao còn chưa đi?"
Văn Viêm nhớ đến figure gk* chưa kịp mở hộp ở nhà, lao nhanh như bay, trước khi biến khỏi tầm mắt Văn Nhiên còn không quên chiêm thêm một câu: "Tạm biệt, Miên Đông."
*Là dòng mô hình tự ráp và sơn theo ý mình.

Văn Nhiên buông tài liệu trong tay, nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Miên Đông, lại đây."
Mạnh Miên Đông không hiểu mô tê gì bước đến trước mặt Văn Nhiên, vừa định mở miệng thì bị Văn Nhiên ôm lấy.

Văn Nhiên cọ cằm lên eo Mạnh Miên Đông, cách lớp áo nhung, cắn Mạnh Miên Đông một cái.

Nếu đang ở nhà, Mạnh Miên Đông sẽ cho rằng đây là màn dạo đầu, nhưng hiện tại đang ở văn phòng, Văn Nhiên còn một đống việc phải làm, hiển nhiên không thể là ý này.

Cậu cúi đầu, chạm phải tầm mắt Văn Nhiên, hoang mang hỏi: "Sao vậy?"
Văn Nhiên không giấu giếm, thẳng thừng nói: "Anh ăn giấm."
"Ăn giấm? Ăn giấm của A Viêm?" Mạnh Miên Đông tò mò hỏi, "Sao anh lại ăn giấm của A Viêm?"
"Bởi vì em cười với thằng nhóc ấy." Văn Nhiên bất mãn nói, "Anh không thích em cười với người khác."
Mạnh Miên Đông buồn cười: "Em ấy đâu phải người khác, em ấy là em trai cùng cha cùng mẹ với anh mà."
Văn Nhiên phản bác: "Trừ anh ra đều là người khác."
Văn Nhiên vô cớ kiếm chuyện hệt như trẻ con, Mạnh Miên Đông chủ động ngồi lên đùi Văn Nhiên, liếm môi hỏi: "Muốn hôn không?"
Văn Nhiên không trả lời, trực tiếp hôn Mạnh Miên Đông.


Hai bên vách tường trong văn phòng của Văn Nhiên làm bằng thủy tinh, tuy có kéo mành nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên ngoài.

Mạnh Miên Đông mới đầu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng răng môi không tự chủ được mà càng lúc càng sa vào.

Cậu và Văn Nhiên của cậu đang hôn môi, cậu có thể cảm nhận được xao động và khoái cảm từ hôn môi, thật hạnh phúc.

Khoang miệng của cậu bị đầu lưỡi Văn Nhiên nhẹ nhàng ma sát, hơi tê ngứa.

Cậu bỗng nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng rên rĩ của mình, sợ người khác nghe thấy, cố gắng đè xuống.

Không lâu sau, cậu không rảnh quan tâm nữa.

Kết thúc nụ hôn, Văn Nhiên vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Mạnh Miên Đông vừa liếm vành tai Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông cật lực lấy lại lý trí, suy tư: "Nụ hôn rất thoải mái, có điều không bằng trước khi em bị bệnh."
"Em nhất định sẽ tốt lên." Văn Nhiên buông vành tai Mạnh Miên Đông ra, kiên định nói, "Anh nhất định sẽ làm Miên Đông của anh nếm được cảm giác dục tiên dục tử lần nữa."
Mạnh Miên Đông thẹn thùng nói: "Em rất mong chờ."
"Tất cả mong chờ em sẽ được thực hiện." Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông về sofa, lại nghiêm túc nói, "Anh phải làm việc đây, đợi tan tầm sẽ nhấm nháp Miên Đông của anh."
"Ừm, em sẽ để anh tỉ mỉ nhấm nháp." Mạnh Miên Đông bị chính lời nói của mình làm đỏ mặt, đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Lúc cậu quay lại, Văn Nhiên đã bắt đầu làm việc.

Cậu pha một ly cafe, đặt bên cạnh Văn Nhiên, rồi im lặng ngồi xuống sofa, lấy di động tìm việc.


Cậu bị cấp trên cướp thành quả nghiên cứu mới tức giận từ chức.

Lúc ấy cậu khờ dại cho rằng công việc không khó tìm, công ty y dược có rất nhiều, dựa vào thực lực của cậu sẽ dễ dàng tìm được việc.

Nào ngờ cậu liên tục tìm việc thất bại, đến khi có một người phỏng vấn biểu thị không bao giờ dùng một kẻ khốn nạn như cậu, cậu mới biết hóa ra sau khi cậu từ chức, trong giới đã đồn rằng cậu tiết lộ cơ mật công ty, thậm chí chủ động từ chức bị xuyên tạc thành bị đuổi.

Cậu vừa mới ra đời, chưa có thành tựu gì chứng minh giá trị của mình, các công ty y dược không cần thiết phải mạo hiểm.

Không tìm được công tác, cậu chọn về trường học bồi dưỡng, cái gọi là bồi dưỡng chính là chạy trốn, ỷ có Văn Nhiên làm chỗ dựa nên mới dám đưa ra quyết định vô trách nhiệm như vậy, trong khi tiền mua nhà còn chưa trả hết.

Hiện giờ cậu muốn cố gắng tìm việc, trở thành người hữu ích với Văn Nhiên, song đây không phải chuyện đơn giản, ngoại trừ y học, cậu không biết cái khác, cậu không có thể lực nên không thể làm công việc lao động tay chân.

Tìm mãi mà không thấy công việc nào thích hợp, cậu bỗng nghe thấy Văn Nhiên hỏi: "Miên Đông, em đang xem gì vậy?"
Văn Nhiên chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu tìm việc bây giờ, cậu đành nói dối: "Em đang xem tiểu thuyết."
Mạnh Miên Đông hoàn toàn không biết nói dối, Văn Nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: "Đừng gạt anh."
Mạnh Miên Đông cố vờ bình tĩnh: "Em không có lừa anh."
Văn Nhiên nhìn chằm chằm mắt Mạnh Miên Đông, lại nhìn chằm chằm tay Mạnh Miên Đông: "Đưa điện thoại cho anh xem."
Mạnh Miên Đông vô thức nắm chặt điện thoại, không nói gì.

Văn Nhiên dựa vào vẻ mặt của Mạnh Miên Đông đoán: "Em đang tìm việc?"
"Không phải." Mạnh Miên Đông phát hiện giọng mình như đang chột da.

Văn Nhiên thở dài, xoa đầu Mạnh Miên Đông, nói: "A Viêm kinh doanh rất tốt, công ty đã đi vào quỹ đạo, không phải em đã nghe A Viêm nói rồi sao? Sao em còn vội vã muốn tìm việc?"
Nếu đã bị Văn Nhiên đoán được, Mạnh Miên Đông dứt khoát nói: "Em không muốn trốn tránh nữa, con người là động vật có tập tính xã hội, em cần phải bước vào xã hội chứ không phải trốn bên trong tháp ngà của anh, hơn nữa gia đình là chuyện của hai người, em không thể đẩy hết áp lực kinh tế cho anh, em muốn trở thành người hữu ích của anh.

Văn Nhiên vui vẻ khi thấy sức sống trong mắt Mạnh Miên Đông, ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, khuyên nhủ: "Em nói không sai, là anh hiểu sai ý em, có điều Miên Đông, em đừng sốt ruột như vậy được không? Chắc em phải biết sự tồn tại của em đã rất hữu ích của anh rồi, Miên Đông..."
Anh tạm dừng một chút, mới nói: "Miên Đông, em đang trong giai đoạn trầm cảm nặng, anh đã nghĩ nếu em tự sát anh sẽ theo em, vậy nên coi như vì anh, đợi khi nào em khỏi hẳn rồi hãy suy xét tìm việc nhé?"
Mạnh Miên Đông biết Văn Nhiên rất có khả năng sẽ chết theo mình, nhưng khi nghe chính miệng Văn Nhiên nói, nước mắt cậu vẫn đua nhau rơi xuống.


Đây là lời bày tỏ chua xót nhất cũng là lời bày tỏ ngọt ngào nhất.

Văn Nhiên dạy cậu biết thế nào là yêu, cũng cho cậu rất rất nhiều tình yêu.

Trong biển người mênh mông, được Văn Nhiên nhất kiến chung tình là kỳ tích lớn nhất đời cậu.

Trầm cảm rất khó chữa khỏi, có thể không phát tác đã rất khó.

So ra việc chữa khỏi có xác suất rất nhỏ.

Cậu có thể gặp được kỳ tích lớn nhất, chắc chắn cũng gặp được kỳ tích nhỏ nhất nhỉ?
Cậu nghĩ như vậy, nhìn Văn Nhiên, hứa hẹn: "Được, em hứa với anh."
Văn Nhiên gật đầu, hôn lên mặt Mạnh Miên Đông: "Anh không cố ý làm em khóc, anh chỉ muốn em biết em quan trọng với anh nhường nào, quan trọng đến mức anh có thể vứt bỏ thế giới yêu quý này đi theo em."
Mạnh Miên Đông không được dỗ nín, trái lại còn khóc to hơn.

Lát sau, Mạnh Miên Đông nín khóc, cười cười, quấn lấy Văn Nhiên làm nũng: "Hôn em một chút trước khi đi ăn đi."
Văn Nhiên hào phóng hôn Mạnh Miên Đông, lúc buông ra, Mạnh Miên Đông đau khổ nói: "Nước mắt mặn quá."
Văn Nhiên chọt má Mạnh Miên Đông: "Rất ngọt, Miên Đông của anh chỗ nào cũng ngọt hết, nhất là..."
Anh cố ý không nói nữa mà nắm tay Mạnh Miên Đông nói: "Miên Đông rất rất ngọt, chúng ta đi ăn cơm trưa đi."
Tay Mạnh Miên Đông rất nóng, trên mặt càng nóng hơn, Văn Nhiên cười trêu: "Miên Đông của anh đang nghĩ gì đó? Đang nghĩ chỗ nào ngọt sao?"
"Lưu manh." Mạnh Miên Đông xụ mặt, "Đi ăn trưa đi."
Tuy Mạnh Miên Đông xụ mặt, ánh mắt cực kỳ dụ người.

Văn Nhiên nắm tay Mạnh Miên Đông bước tới cửa, không đi ra ngoài mà khóa cửa lại, sau đó anh sờ eo Mạnh Miên Đông, nói: "Để anh ăn Miên Đông của anh trước rồi ăn trưa sau."
Không chờ Mạnh Miên Đông kháng nghị, anh khẽ cười nói: "Miên Đông của anh khen anh lưu manh, nếu anh không lưu manh một chút thì thật quá có lỗi."
Tác giả có lời muốn nói: Sắp kết thúc.
Hết chương 181.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận