Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm FULL


Edit: Phong Nguyệt
Sau khi công ty được ra thị trường, Văn Nhiên lập một hệ thống hoàn chỉnh trong công ty, vậy nên anh không cần phải thường xuyên tăng ca như trước, nếu không có gì quan trọng anh sẽ về nhà đúng giờ.

Phần lớn tiết dạy của Mạnh Miên Đông đều là hai tiết đầu buổi chiều, lên lớp xong, cậu sẽ đón Văn Nhiên tan tầm, lúc phải ở lại nghiên cứu phương pháp giảng dạy thì Văn Nhiên sẽ tới đón cậu tan tầm.

Mặc kệ là ai đón ai, họ cũng đều nắm tay nhau ra khỏi văn phòng.

Hai người luôn đeo nhẫn cưới, chưa từng tháo xuống, Văn Nhiên đổi nhẫn cưới sang tay phải, vậy thì lúc nắm tay sẽ có thể chạm đến nhẫn cưới trên ngón áp út của Mạnh Miên Đông.

Hai người cùng nhau chọn nhẫn cưới, là kiểu đơn giản nhất, bên trong có khắc tên viết tắt của đối phương.

Hôm nay là ngày nóng nhất hè, nhiệt độ lên tới 40 độ C.

Ba giờ chiều, ánh mặt trời chói chang đến mức muốn nung chảy mặt đất.

Mạnh Miên Đông tan tiết, đang ở trong văn phòng sửa sang giáo án, âm thanh gõ cửa đột nhiên vang lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn, bất ngờ thấy Văn Nhiên, đáy mắt lộ ra ý cười: "Hôm nay anh không bận hả, sao tan tầm sớm vậy?"
"Anh vừa mới kết thúc hạng mục quan trọng nhất." Văn Nhiên bước đến trước mặt Mạnh Miên Đông, nâng tay trái Mạnh Miên Đông, hôn hôn nhẫn cưới, cười nói, "Em có thể cùng anh đi tham quan thành quả của anh không?"
Bình thường Mạnh Miên Đông không hỏi chuyện công việc của Văn Nhiên, Văn Nhiên cũng chưa từng mời Mạnh Miên Đông tham quan thành quả của anh.


Mạnh Miên Đông giật mình, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ thành quả của anh có quan hệ với em?"
"Có quan hệ." Văn Nhiên không nói tiếp mà hỏi, "Giờ em tan tầm chưa?"
Mạnh Miên Đông gật đầu, đóng laptop, bỏ giáo án sang một bên rồi theo Văn Nhiên ra ngoài.

Cậu không ngờ Văn Nhiên dẫn cậu đến công ty y dược cậu làm lúc trước.

Cậu quay đầu, lớn gan suy đoán: "Không phải anh thu mua công ty này chứ?"
"Miên Đông của anh thông minh lắm." Văn Nhiên hừ, "Ai bảo bên trong có người bắt nạt Miên Đông của anh."
Mạnh Miên Đông thấp giọng hỏi: "Hình như công ty anh không có hạng mục y dược nhỉ, anh mua công ty này vì em không sợ lỗ vốn sao?"
"Lỗ vốn cũng không sao, anh có rất nhiều tiền." Văn Nhiên lại nghiêm túc nói, "Anh chuẩn bị làm một sàn giao dịch y dược trực tuyến nên dạo này đi thu mua công ty y dược."
Chưa nói xong, một người đàn ông trung niên hói đầu đi tới trước mặt Văn Nhiên, khom lưng, dõng dạt nói: "Xin chào Văn tiên sinh."
Văn Nhiên không để ý đến người đàn ông trung niên, nắm tay Mạnh Miên Đông lướt qua.

Người đàn ông trung niên đuổi theo, cung kính nói: "Để tôi dẫn đường cho Văn tiên sinh."
Văn Nhiên vẫn không để ý đến gã, Mạnh Miên Đông nhìn vẻ mặt Văn Nhiên, trong lòng có một suy đoán, bèn cẩn thận nhìn mặt người đàn ông trung niên.

Nhìn một hồi cậu mới rút ra kết luận người đàn ông trung niên trước mắt đúng là cấp trên đã chiếm thành quả nghiên cứu của cậu.

Cậu không nhớ mình rời khỏi đây bao lâu, ngẫm lại, cậu rời đi vào năm thứ tư ở chung với Văn Nhiên, ngay cả gương mặt của cấp trên cậu cũng không nhớ, nếu Văn Nhiên không cố tình lơ đi, có lẽ cậu sẽ không liên tưởng người đàn ông trung niên này với cấp trên của cậu, hơn nữa khi cậu rời đi, cấp trên chưa bị hói đầu.


Văn Nhiên nắm tay cậu đi tới phòng họp, trong phòng họp đã đầy người, vừa thấy Văn Nhiên liền đồng thanh: "Xin chào Văn tiên sinh."
Văn Nhiên ngồi ở giữa, không trò chuyện gì, trực tiếp nói: "Trong cuộc họp hôm nay, điều đầu tiên tôi muốn làm là cắt giảm và điều chỉnh nhân viên."
Những người tham gia cuộc họp thoáng căng thẳng.

Văn Nhiên không cho họ cơ hội thở, lập tức bảo thư ký thông báo danh sách khai trừ, giáng chức và thăng chức.

Mạnh Miên Đông ngồi bên cạnh Văn Nhiên, đảo qua từng người bị khai trừ và giáng chức.

Ngoại trừ cấp trên khó khăn lắm mới nhận ra, cậu không quen những người khác.

Đây là những người từng bắt nạt cậu? Hay thật sự là vì không có năng lực nên mới bị khai trừ và giáng chức?
Cậu đang tự hỏi thì nghe Văn Nhiên cất cao giọng: "Từ hôm nay trở đi, tôi là chủ tịch của công ty này, mong mọi người đồng tâm hiệp lực phát triển công ty."
Người đàn ông trung niên lần nào thấy Văn Nhiên cũng tìm đủ mọi cách vuốt mông ngựa, vả lại gã là nguyên lão trong công ty này, nghiên cứu không ít loại thuốc hiệu quả, được rất nhiều bệnh nhân ưu chuộng, hoàn toàn không có lý do khai trừ.

Gã đứng bật dậy, vọt tới trước mặt Văn Nhiên, chất vấn: "Văn tiên sinh, sao cậu lại khai trừ tôi?"
Văn Nhiên không trả lời vấn đề của gã mà hạnh phúc nói: "Giới thiệu với cựu quản đốc, đây là chồng tôi, Mạnh Miên Đông."
Hiển nhiên người đàn ông trung niên không nhận ra Mạnh Miên Đông, nghe thấy cái tên này mới vỡ lẽ, hóa ra Văn Nhiên thu mua công ty này là vì trả thù, không biết Mạnh Miên Đông dùng cách gì dụ dỗ Văn Nhiên, chẳng những có thể kết hôn với Văn Nhiên mà còn có thể đè Văn Nhiên ở dưới.

Gã khiếp sợ không thôi, gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: "Ra là Mạnh Miên Đông, đã lâu không gặp."
Dù sao cũng bị khai trừ rồi, gã không thèm kiêng dè mà vu hãm: "Cơ mà Văn Nhiên có biết chuyện cậu câu tam đáp tứ năm đó không nhỉ? Nếu không chỉ dựa vào một sinh viên mới tốt nghiệp tiến sĩ như cậu làm sao có thể được phụ trách hạng mục trung tâm?"

Gã quăng ánh mắt cho những người bị khai trừ khác, một người trong đó hùa theo: "Quản đốc nói đúng, Mạnh Miên Đông năm đó nổi tiếng là nhà vệ sinh công cộng, một mặt ở chung với bạn trai, một mặt đi thuê phòng với người đàn ông khác."
Mạnh Miên Đông chính tai nghe thấy mình bị vu hãm, không có cảm giác gì lớn, chỉ cảm thấy thú vị, không biết đối phương còn muốn tự biên tự diễn cái gì.

Văn Nhiên của cậu tuyệt đối sẽ không vì lời người ngoài mà hoài nghi cậu ngoại tình.

Quả nhiên, cậu nghe thấy Văn Nhiên đạm nhiên nói: "Tiếp tục bịa."
Người đàn ông trung niên chỉ đại vào một thanh niên nhìn qua có vẻ đáng tin: "Năm đó có phải cậu đi thuê phòng với Mạnh Miên Đông không?"
Mạnh Miên Đông nhìn theo ngón tay của người đàn ông trung niên, trầm tư hồi lâu mới nhớ người này đã từng theo đuổi cậu, hình như còn khoe khoang với người khác rằng từng lên giường với cậu.

Thanh niên nghiêm túc nói: "Đúng là tôi và Mạnh Miên Đông từng thuê phòng..."
Văn Nhiên ngắt lời: "Là khi nào, ngày mấy tháng mấy?"
Thanh niên bịa: "Giáng sinh năm năm trước."
Văn Nhiên cười nói: "Giáng sinh năm năm trước, hình như Mạnh Miên Đông và bạn trai cùng nhau trải qua."
Người đàn ông trung niên xen vào: "Cậu nghe Mạnh Miên Đông nói đúng không? Mạnh Miên Đông toàn nói dối, làm sao tin được?"
"Không phải tôi nghe Mạnh Miên Đông nói." Văn Nhiên thong thả xoay bút, "Bởi vì bạn trai Miên Đông lúc đó là tôi."
Năm đó Mạnh Miên Đông ở công ty không có ai để tâm sự, có người vô tình nghe cậu nhắc đến bạn trai nên mọi người mới biết cậu có bạn trai, còn tên gì, làm gì thì không ai biết.

Văn Nhiên nhìn người đàn ông trung niên như quả bóng xì hơi, không hài lòng, đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi đã triệu tập tất cả những người bị ông chiếm thành quả nghiên cứu, bọn họ sẽ cùng nhau tố ông lên tòa."
Rõ ràng người đàn ông vô cùng kinh hãi, lại ra vẻ trấn định biện giải: "Tôi chưa từng chiếm thành quả nghiên cứu của ai."
Văn Nhiên không muốn nhiều lời với người đàn ông trung niên, bảo thư ký gọi bảo vệ đuổi những người bị khai trừ ra ngoài.

Chờ phòng họp yên tĩnh, hội nghị mới chính thức bắt đầu.

Sau khi kết thúc, hai người đi ăn món Ý ở ngoài mới về nhà.


Về nhà, Mạnh Miên Đông nói: "Thật ra em chưa từng muốn trả thù họ, em cảm thấy mình quá ngây thơ, không đủ trưởng thành, em đã sớm quên mặt mũi họ, nhưng anh giúp em trả thù, em vui lắm."
Văn Nhiên thẳng thắn nói: "Anh cũng đã trả thù những kẻ từng bắt nạt em ở đại học."
Anh đã chuẩn bị ra tay từ bốn tháng trước, căn cứ vào trình độ bắt nạt Mạnh Miên mà ra trừng phạt tương ứng, lúc này Mạnh Miên Đông không gặp phải tình trạng bạo lực học đường nghiêm trọng, chẳng qua muốn anh buông tha họ thì anh làm không được.

Mạnh Miên Đông hiếm khi chú ý người khác, gương mặt của những người từng bắt nạt cậu ở đại học đã mơ hồ từ lâu.

Cậu nhón chân, ôm cổ Văn Nhiên: "Cảm ơn anh, lúc ấy em rất khó chịu, nhưng có anh ở bên em, em đã không sao từ lâu rồi."
"Miên Đông..." Văn Nhiên cởi giày Mạnh Miên Đông, để Mạnh Miên Đông giẫm lên chân anh, "Anh biết em đã không sao từ lâu, nhưng họ hại em bị trầm cảm, họ không thể trốn tránh trách nhiệm, anh không thể tha thứ cho họ."
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên dẫn vào trong, thở dài: "Bọn họ là nguyên nhân, có điều xét đến cùng là do em không đủ mạnh mẽ nên mới dễ dàng bị đánh bại."
Văn Nhiên để Mạnh Miên Đông ngồi xuống sofa, ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông, nói: "Cho dù em không đủ mạnh mẽ đi nữa thì họ cũng không có lý do bắt nạt em."
"Cảm ơn em luôn đứng về phía em." Mạnh Miên Đông chôn mặt vào lòng Văn Nhiên, "Lúc em mới phát hiện mình có khả năng bị trầm cảm, em lén đến bệnh viện kiểm tra, đứng trước em là hai mẹ con, cô bé khóc không ngừng, mẹ cô bé nói cô bé vô dụng, cái gì cũng không làm được, mắng cô bé là phế vật, lúc ấy em cảm thấy người mẹ đang nói em, bằng không vì sao những người bị chiếm thành quả nghiên cứu như em không bị gì, những người bị bạo lực học đường như em cũng không bị gì, chỉ có em bị trầm cảm."
"Năng lực chịu đựng của mỗi người không giống nhau, nhược điểm của mỗi người cũng không giống nhau, ví dụ như có người sẽ tự tử vì thi rớt, cũng có người luôn lạc quan trong gian nguy, lại ví như có người tự tử vì tình, cũng có người dù bị phản bội, vứt bỏ cũng không hề tự tử." Văn Nhiên ôn nhu nói, "Điều chúng ta phải làm là tiếp thu bản thân, không ngừng vươn lên."
Mạnh Miên Đông suy nghĩ một lát, đắc ý nói: "Nhược điểm của anh là em hả?"
Văn Nhiên trịnh trọng nói: "Đúng vậy, nhược điểm của anh là em, vậy nên em phải luôn thật khỏe mạnh."
Mạnh Miên Đông hứa hẹn: "Em sẽ luôn thật khỏe mạnh, vì em cũng vì anh."
"Miên Đông của anh ngoan lắm." Văn Nhiên vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng lại túm tay Mạnh Miên Đông đặt trên quần mình, "Nơi này cũng là nhược điểm của anh, Miên Đông muốn nếm thử không?"
"Muốn." Mạnh Miên Đông cúi đầu, bị Văn Nhiên xoa đầu, cười trêu: "Miên Đông của anh tiến bộ rồi."
Cậu trừng mắt nhìn Văn Nhiên một cái, ngồi trên eo Văn Nhiên, chủ động hôn anh.

Cậu vô dụng, yếu ớt, nhưng Văn Nhiên của cậu biến cậu trở nên tốt hơn, hiện tại cậu và Văn Nhiên đang làm tình, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này cả.
Hết chương 184.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận