Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện nhanh chóng khiến Thịnh Hạ tỉnh táo lại, cô mở mắt thấy mình nằm trong phòng bệnh riêng, trước khi ngất đi cô nhớ có người đang gọi điện, bộ dạng không giống người đưa cô đến bệnh viện, nếu không phải người gây tai nạn đưa cô đi thì chắc là một người qua đường tốt bụng nào đó, nhưng rồi ai sẽ trả tiền thuốc men đây?
Thịnh Hạ lo lắng không yên, cô bây giờ cực kỳ túng thiếu, ở loại phòng bệnh sang trọng này thì chẳng khác nào tự sát, dù sao cô chỉ bị trầy xước nhẹ chứ không có vấn đề gì lớn, thà trốn đi còn hơn, dù gì đi nữa hôm nay cô vẫn còn chuyện rất quan trọng, không thể chậm trễ được.
Thịnh Hạ quyết định lặng lẽ rút kim truyền dịch, kéo cửa sổ tầng một nhảy ra ngoài.
Lúc này hành lang đã chật kín phóng viên, Trương Duệ bị ép phải tiếp nhận phỏng vấn, đành miễn cưỡng diễn theo kịch bản của công ty, cho đến khi anh thấy Tiểu Chu vội vã thì thầm vài câu với Băng Hiểu Nhu, sắc mặt hai người càng lúc càng tái mét, anh mới biết có vẻ mọi chuyện không diễn ra theo kịch bản của họ...
Trương Duệ cảm thấy hơi bất ngờ, tuy sự việc đã đảo ngược thành bị động, nhưng ít nhất cô gái kia không sao cũng khiến anh bớt lo lắng một chút. Nhớ lại vụ tai nạn thảm khốc cách đây nhiều năm, so với hôm nay thì cô gái kia nên gọi là may mắn hay xui xẻo đây...
"Có vẻ không còn việc gì của tôi nữa, phần còn lại giao cho cô."
Trương Duệ vẫn thong dong, lại đẩy hết rắc rối cho người quản lý, Băng Hiểu Nhu đột nhiên cảm thấy đề xuất của mình với công ty thật giống như bê đá nện chân mình, không những không có lợi mà còn trở thành người hầu hạ vất vả.
"Tiểu Chu mau theo sát, lúc này phải canh chừng người kỹ càng, đừng để xảy ra sai sót!" Băng Hiểu Nhu tốn nhiều tâm sức mới trở thành người quản lý của Trương Duệ, trước khi chưa vớt được lợi ích tương xứng cô ta nhất định phải bám sát anh.
"Công ty đã hủy hết lịch trình của anh Duệ những ngày tới, thật ra dù anh ấy muốn đi đâu chúng ta cũng khó mà can thiệp được, hơn nữa anh Duệ ghét người khác xen vào chuyện riêng tư lắm." Tiểu Chu cố ý nhắc nhở.
Thực ra Tiểu Chu cũng đoán được Trương Duệ đi đâu, chỉ là anh ta hiểu rõ hơn Băng Hiểu Nhu về vị trí của mình, biết nên nói gì và không nên nói gì, cả công ty đều biết Trương Duệ là nhị công tử của tập đoàn Hưng Hải, thời gian riêng tư muốn đi đâu làm gì thì ngay cả sếp lớn cũng khó có thể can thiệp huống hồ là bọn họ?
Chỉ là Băng Hiểu Nhu mới vào làm được một tháng, có lẽ còn chưa thân thế thực sự của Trương Duệ.
Tiểu Chu liếm mép, soạn tin nhắn gửi cho Trương Duệ.
Tiểu Nam Trang nằm ngoại ô thành phố là quán trà mà Trương Duệ thường lui tới, lý do rất đơn giản, vì áp dụng chế độ hội viên VIP nghiêm ngặt, nên rất nhiều ngôi sao hoặc giám đốc doanh nghiệp rất thích đến đây bàn chuyện, thư giãn.
Trương Duệ dừng xe, nhìn điện thoại thấy tin nhắn của Tiểu Chu, anh ta nói điện thoại và chìa khóa bỏ quên trong phòng bệnh đều là của cô gái kia, anh ta đang tạm giữ lại, chưa nói với Băng Hiểu Nhu.
Trương Duệ trả lời OK, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thịnh Hạ đi lom khom, lén lút quan sát động tĩnh của bảo vệ, cô đã bị cánh cổng VIP này chặn đường ba lần rồi, tức chết đi được, là cô Tống kia hẹn cô ở đây mà không nói về vấn đề cổng phải mở bằng thẻ từ, hơn nữa bọn họ còn yêu cầu đầy đủ họ tên, nhưng cô cũng không biết họ tên đầy đủ của cô Tống kia!
Giờ thì xong rồi, vội vã chạy từ bệnh viện đến, quên cả điện thoại và chìa khóa trong phòng, không về nhà được cũng không kịp thay đồ, ngay cả tiền taxi cũng phải xin từ người qua đường, có lẽ trên đời không ai xui xẻo bằng cô, đây chính là phúc bất trùng lai, lúc này cô vẫn còn không biết thảm họa của mình bây giờ đã bị hiểu lầm thành mưu mô.
Trương Duệ càng ngạc nhiên hơn khi gặp lại cô gái đã trốn khỏi bệnh viện, thấy bộ dạng lén lút của cô, thật khiến người ta khó tránh suy nghĩ sự việc sáng nay là do sắp đặt, nhưng giờ cô không vào được cổng thì sao?
Anh lấy tạm một thẻ VIP vàng ném sang, trúng đầu cô gái.
Thịnh Hạ đang tập trung quan sát lỗ hổng bảo vệ, đột nhiên đầu đau nhói, vô thức ngó xung quanh nhưng không thấy gì bất thường, cúi xuống liền thấy dưới chân xuất hiện một tấm thẻ vàng lấp lánh.
Ôi! May mắn từ trên trời rơi xuống.
Thịnh Hạ không suy nghĩ nhiều, nhặt thẻ rồi phi thẳng tới quầy tiếp tân.
"Thấy chưa, tôi có thẻ chỉ là vội quá nên làm rơi ở ngoài thôi!" Cô chìa thẻ vàng trên tay nhưng lại bỏ qua tên người ở mặt sau.
Trong ánh mắt choáng váng của tiếp tân, Thịnh Hạ cầm thẻ VIP in tên Trương Duệ một cách oai phong bước thẳng vào trong, còn vứt lại cho cô ta một nụ cười bí ẩn.
Còn chưa kịp phản ứng, Trương Duệ cũng đã nhanh chóng theo sau bước vào.
"Ôi chao! Các cô có thấy không? Là Trương Duệ đấy! Anh ấy cùng cô gái lúc nãy đi lên phòng!"
"Không lẽ đó mới là bạn gái thật sự của Thái tử Trương Duệ sao?"
Một lúc sau, kể cả bảo vệ… mọi người trong sảnh đều sôi sục lên.