"Đàn ông các anh nói chung ai cũng hi vọng có thể cưới được một cô vợ như vậy đi!" Phương Tử Ninh tiếp tục nói. Bởi vì phụ nữ thường coi người chồng ví như cuộc sống của mình. Họ tôn sùng chồng như thần thánh. Khi chồng nói một, họ tuyệt đối không dám nói hai.
Nhưng nếu là cô, cô sẽ không được như thế.
Lâm Hạo Vũ uống một hớp rượu sake, không trả lời.
Hắn hoàn toàn không đồng ý quan điểm của cô. Người vợ phải tùy lúc, tùy thời mà dịu dàng, chứ cưới một người giống như con búp bê vải, không có ý tưởng, không có quan điểm riêng, chỉ biết một mực ngoan ngoãn, đó mới là nỗi buồn của đàn ông.
Khi Lâm Hạo Vũ im lặng, cô cảm thấy mọi việc có lẽ đều ổn, nên tiếp tục uống ly rượu của mình.
"Sau khi uống rượu này, sao cả người tôi có cảm giác lâng lâng?" Uống hai ly rượu vào bụng, Phương Tử Ninh đã say.
"Cô say." Lâm Hạo Vũ nhẹ nhàng đoạt lấy ly rượu trong tay cô, nhỏ giọng nói.
Mới vừa rồi hắn đang tập trung suy nghĩ, không để ý đến cô, không nghĩ tới cô cứ như vậy mà uống say.
Lúc này, nhìn hai gò má cô ửng đỏ, đôi mắt như sương mù, tràn đầy tình cảm. Khiến hắn không khỏi muốn ôm cô vào lòng, độc hưởng dáng vẻ yêu kiều của cô.
"Tôi rất tỉnh táo, nếu không anh có thể kiểm tra." Người say rượu có đánh chết cũng không thừa nhận mình say.
"Đúng, cô không say, là tôi say! Thôi, chúng ta đi về." Cùng với người say tranh chấp, chẳng có ích lợi gì.
Lâm Hạo Vũ gọi phục vụ tính tiền, chuẩn bị rời đi,
"Người Nhật Bản thật là keo kiệt, rõ ràng có rất nhiều tiền, nhưng ngay cả cái ghế cũng không có." Phương Tử Ninh muốn đứng lên, nhưng đôi chân tê dại không đứng nổi, không nhịn được oán trách nói.
"Tôi đỡ cô." Lâm Hạo Vũ đỡ Phương Tử Ninh đang choáng váng đầu óc, rời khỏi nhà hàng.
Trở lại khách sạn, đi thông qua đại sảnh, Lâm Hạo Vũ hướng bàn tiếp tân nói: "Phiền lòng cho tôi xin một ly trà giải rượu, đưa đến phòng số 05."
Nói xong, hắn dìu Phương Tử Ninh về phòng cô, đưa cô đang luôn miệng kêu la cạn ly, đặt trên giường.
"Hạo Vũ, chúng ta uống một ly nữa." Phương Tử Ninh từ trên giường đứng lên đi về phía Lâm Hạo Vũ nói.
Leng keng ──
Chuông cửa phòng khách vang lên, phục vụ đưa trà giải rượu lên.
Lâm Hạo Vũ đi đến mở cửa, cầm ly trà giải rượu đi vào.
"Được, đây là của cô." Lâm Hạo Vũ đưa trà cho Phương Tử Ninh nói.
"Nâng ly mời trăng sáng." Phương Tử Ninh giơ ly trà lên, hơi ngửa mặt, uống vào. Nếu cô nhớ không lầm, rượu phải có vị cay, chứ không phải đắng như thế này. Phương Tử Ninh hơi nhíu mày, "hương vị của rượu này có gì đó khác lạ."
"Được rồi, mời trăng xong cũng nên đi ngủ thôi." Lâm Hạo Vũ bị nét mặt của cô chọc cười, cầm lấy cái ly trên tay cô nói.
"Đúng vậy, nên đi ngủ rồi." Phương Tử Ninh ngoan ngoãn nằm xuống.
"Cô muốn ngủ trên sàn nhà?" Lâm Hạo Vũ đem cái ly đặt trên bàn, xoay người lại, đã thấy Phương Tử Ninh nằm trên đất.
"A. . . . . . A. . . . . . Tôi quên." Phương Tử Ninh đứng dậy nhìn xung quanh, sau đó lảo đảo đi về phía giường.
Phương Tử Ninh muốn tránh những vật dụng trong nhà, nhưng dường như chúng cố tình chống lại cô, cô đi bên kia, nó cũng sang bên kia cản trở đường đi của cô.
"Cẩn thận." Lâm Hạo Vũ kịp thời đỡ lấy cô, trước khi Phương Tử Ninh cùng cái ghế tiếp xúc thân mật. "Có chuyện gì mà gọi tôi?"
Đặt Phương Tử Ninh ở trên giường, Lâm Hạo Vũ chuẩn bị trở về phòng của mình.
Bịch. . . . . .
Lâm Hạo Vũ vừa mới đụng tay vào cánh cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng động.
Theo phản xạ, hắn quay đầu lại nhìn, thấy Phương Tử Ninh đã nằm trên mặt đất rồi.
"Ai. . . . . . Đau. . . . . ."
"Đau ở chỗ nào? Để tôi kiểm tra xem." Lâm Hạo Vũ chạy tới, ẵm người ngã trên mặt đất lên giường.
"Nơi này đau." Phương Tử Ninh chỉ chỉ vào bộ ngực bằng phẳng của mình. Ah, vì cú ngã này, bộ ngực cơ bản đã dẹp lép của cô, lần này thật sự đã biến thành đồng bằng rồi.
Lâm Hạo Vũ nhìn theo hướng tay cô chỉ. Kiểm tra thế nào đây? Lâm Hạo Vũ cười khổ.
"Anh ôm tôi ngủ được không?" Không muốn bị rơi khỏi giường lần nữa, Phương Tử Ninh giật ống tay áo Lâm Hạo Vũ yêu cầu.
Lâm Hạo Vũ kinh ngạc nhìn Phương Tử Ninh.
Cô thật không hiểu, hay căn bản không coi hắn là đàn ông?
"Tôi là đàn ông." Lâm Hạo Vũ nghiêm túc nói với người đang nằm trên giường không biết trời cao đất rộng là gì kia.
"Tôi biết." Người này thiệt là, ai lại không biết hắn, Lâm Hạo Vũ, là đàn ông, có cần tuyên bố lớn tiếng như thế không?
Phương Tử Ninh bực mình xoay người, tiếp theo lại bịch một tiếng …
"Á. . ." Không nghĩ tới vừa xoay người một cái, lại tiếp tục rơi xuống sàn nhà.
Đều do Lâm Hạo Vũ, tại sao lại đặt cô trên giường!
Lâm Hạo Vũ ngồi xuống, muốn đỡ Phương Tử Ninh đang nằm trên mặt đất lên, lại thấy nước mắt cô đang lưng tròng.
"Đau lắm phải không?" Lâm Hạo Vũ đau lòng hỏi.
Phương Tử Ninh rưng rưng nước mắt, lắc đầu.
Nhìn những giọt lệ quanh đôi mắt của cô, Lâm Hạo Vũ không đành lòng, buộc phải ôm cô lên giường, bản thân hắn cũng nằm xuống.
Vì những rung động của trái tim, hắn quyết định đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng hắn lường trước được, trải qua đêm này sẽ rất gian nan.
Đối mặt với cô gái mình yêu mến, muốn hắn ôm trong lòng mà vẫn không loạn? Thật là không nhân đạo!
"Ah! Anh đồng ý?" Phương Tử Ninh hài lòng ôm Lâm Hạo Vũ, yên tâm đi vào giấc ngủ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đêm, trên thực tế, cũng không khó trải qua như Lâm Hạo Vũ tưởng tượng.
Nhìn Phương Tử Ninh yên tĩnh ngủ, Lâm Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, bất giác trong lòng cũng dâng lên sự thỏa mãn.
Trời cao thật biết trêu đùa, khi hắn không ngờ tới, hai mươi tám năm sau, lại ban cho hắn một cô bé không hiểu biết gì về tình cảm! Nhưng hắn vẫn muốn cảm tạ trời xanh để cho hắn gặp cô, bởi vì cô cho hắn biết, thì ra mình cũng có một trái tim rực lửa, cũng biết yêu và khát vọng được yêu. . . . . .
"Hạo Vũ. . . . . . Hoa Anh Đào. . . . . ." Phương Tử Ninh lẩm bẩm.
Lâm Hạo Vũ nghe thấy cô gọi, muốn mở miệng trả lời, lại thấy cô trở mình tiếp tục ngủ.
Trong mộng của cô có hắn hay không? Đang suy nghĩ, chân của cô đã gác lên người, đè vào bộ phận quan trọng của hắn.
Thượng Đế ơi! Cảm tạ Người quá sớm là một sai lầm của tôi!
Lâm Hạo Vũ kêu khóc trong lòng, cẩn thận nhấc chân của cô ra, nhưng lại khiến Phương Tử Ninh bất mãn, cô trở mình, cả cơ thể đè lên người Lâm Hạo Vũ.
Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng những đường cong tinh tế trên người cô, làn da mỏng manh và khuôn mặt cô đang áp vào hõm cổ hắn, hơi thở cô thơm mát như hoa lan.
Đỡ cô nằm xuống, Lâm Hạo Vũ ra khỏi giường, hít thở đều để làm dịu cơ thể đang khô nóng của mình.
Cô lúc nào cũng có thể dễ dàng khơi dậy nhiệt tình của hắn!
Lâm Hạo Vũ vừa chuẩn bị quay lại giường, đã nghe bịch một tiếng, lịch sử một lần nữa lại tái diễn.
"Ai. . . . . . Đau. . . . . ."
"Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ kinh hãi, lập tức chạy tới.
Chứng kiến người nằm trên đất vẫn đang chìm vào giấc ngủ, sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra chứ? Trái tim Lâm Hạo Vũ đang treo lơ lửng cũng tạm thời trở về vị trí cũ.
Ai, tại sao không ngăn cản cô uống rượu, hiện tại là cô ngã, nhưng nỗi đau lại ở trong tim hắn.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô, hai người nằm lại trên giường.
Ôm cô trong lòng thật ấm áp, đó là một loại cảm giác yên tâm hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Nhìn cô đã "Biết thân biết phận", ánh mắt của hắn thật lâu không thể rời đi.
Cuối cùng hắn chống không lại cơn buồn ngủ xâm nhập, ngủ thật say, có điều, khi đang ngủ, đôi tay của hắn vẫn không quên ôm cô thật chặt, không để cho cô bị thương tổn nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Ôi, Đau đầu quá! Đây là cảm nhận đầu tiên của Phương Tử Ninh sau khi tỉnh dậy. Cảm nhận thứ hai là chiếc giường này thật thoải mái. . . . . . Đợi chút, sao kỳ vậy? Cô phát hiện, cái gối của cô đang chuyển động.
"Ắc!"
Phản ứng chậm chạp, cuối cùng cô cũng phát giác, đầu mình kê lên không phải gối, mà là…….lồng ngực Lâm Hạo Vũ, nhận thức này làm cô thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì, cô hoàn toàn yên tâm về hắn.
"Chào buổi sáng." Lâm Hạo Vũ bị tiếng la của cô làm thức giấc.
Nheo cặp mắt bởi chưa thích ứng với ánh sáng, mái tóc rối bời cùng chất giọng trầm thấp vào buổi sáng, thoạt nhìn, anh ta có vẻ đẹp huyền ảo như từ trong địa ngục bước ra.
Trong sách không phải đều nói, một người đàn ông cùng một phụ nữ bị nhốt trong một phòng thì nhất định sẽ như củi khô gặp lửa bốc cháy phừng phừng sao? Tại sao hiện tại cô không hề có tổn thất? Phương tử Ninh nhìn trên người mình mặc dù quần áo nhăn nhúm như cải bắp nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này.
Ắc? Nhưng cô là một cô gái trong sạch, tại sao có thể nghĩ những thứ này!
Có điều nhắc tới cũng đúng, với vóc dáng của mình, làm sao có thể khiến Lâm Hạo Vũ nổi lên thú tính được ? Phương tử Ninh chán nản cúi đầu, nhìn bộ ngực ngực bằng phẳng của mình.
"Có thể cho tôi biết cô đang suy nghĩ gì?" Lâm Hạo Vũ nhẹ nhàng hỏi Phương Tử Ninh.
"Tôi không sao."
"Hôm nay, chúng ta sẽ đi tham quan suối nước nóng." Lâm Hạo Vũ hy vọng cách này sẽ làm cô vui vẻ, bởi vì khi cô không vui, hắn cũng chẳng vui vẻ gì.
"Tốt!" Rất nhanh, Phương Tử Ninh đã vứt bỏ những buồn phiền.
Tất cả đều thuận theo tự nhiên là tốt rồi, buồn phiền cũng vô ích, bận tâm làm gì?
Lâm Hạo Vũ nhìn vẻ mặt Phương Tử Ninh hưng phấn không thôi, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.