Vưu Tiểu Mễ sợ hãi đứng trên bồn cầu lạnh ngắt với đôi chân trần nhỏ bé, cảm giác lành lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.
Bồn cầu rất trơn, chỉ cần cô hơi sơ ý một chút là có thể té xuống.
Cố Vân Thâm đứng bên cạnh nhìn có chút lo lắng: “Em… em có thể làm được không?”“Em làm được mà, em… a…”Chết rồi, chết rồi, chết rồi…… Nhất thời, Vưu Tiểu Mễ chỉ có suy nghĩ này trong đầu.Cảm giác như thế nào khi ngã vào bồn cầu trước mặt người mình thích? Vưu Tiểu Mễ cảm thấy cô sẽ biết được đáp án ngay thôi.
Cô nhắm mắt lại vì xấu hổ, nhưng cô không rơi vào trong bồn cầu như trong tưởng tượng mà là rơi vào lòng bàn tay của Cố Vân Thâm.Vưu Tiểu Mễ mở mắt ra, nhìn Cố Vân Thâm trước mặt, chán nản mà cụp mắt xuống: “Phiền đàn anh quá, em làm được mà, anh thả em xuống đi.
Em thử lại lần…”Tuy nhiên, Cố Vân Thâm đã ôm cô ra khỏi nhà vệ sinh.Lòng bàn tay của anh hơi nóng, cách một lớp khăn lụa vuông khẽ lau khắp người Vưu Tiểu Mễ, làm cho Vưu Tiểu Mễ càng cảm thấy muốn đi vệ sinh…“Đàn anh?” - Vưu Tiểu Mễ cố gắng rút cánh tay của mình ra khỏi lòng bàn tay của Cố Vân Thâm, vỗ mạnh vào ngón trỏ của anh: “Đàn anh, anh tính đưa em đi đâu vậy?”Cố Vân Thâm đưa Vưu Tiểu Mễ đi xuống lầu một, đi qua căn phòng khách rộng rãi, mở cánh cửa kính chạm đất ra, một vườn hoa xanh um tươi tốt ở sân sau xuất hiện trong tầm mắt.“Gâu…”Vưu Tiểu Mễ giật mình, vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng.
Hóa ra đó là một chú chó Golden (chó săn lông vàng) lớn nằm trên bậc thềm, nhìn Cố Vân Thâm.
May là Vưu Tiểu Mễ đang nằm trong lòng bàn tay Cố Vân Thâm, từ trên cao nhìn xuống mới có thể nhận ra đó là một con Golden.
Vưu Tiểu Mễ trộm nghĩ, nếu như cô đang đứng trên mặt đất, đột nhiên nhìn thấy con chó Golden này thì có khi cô coi nó là thú dữ mất?Như chợt nhớ ra điều gì, Vưu Tiểu Mễ lo lắng nhìn ngó xung quanh.
Nó thực sự là một chú chó Golden lớn được nuôi thả, không bị xích.
Vưu Tiểu Mễ nghĩ lại thì thấy cũng phải, nếu là chó cô nuôi trong nhà thì chắc cô cũng sẽ không xích nó lại.Vưu Tiểu Mễ nhìn chú chó Golden chăm chú, chú chó cũng nhìn thấy cô.
Nó lè lưỡi và nhìn chằm chằm vào cô làm Vưu Tiểu Mễ hoang mang tới mức nổi da gà.
Trong lúc Vưu Tiểu Mễ đang suy nghĩ xem cô phải làm gì để cùng chung sống hòa bình với chú chó Golden thì Cố Vân Thâm đã thả cô xuống.Vưu Tiểu Mễ nhìn lớp đất đặc biệt dưới chân mình, cô thấy quen quen nhưng lại không nhớ ra nó là gì.
Cô xoay đầu nhìn một vòng xung quanh, phát hiện cô bị Cố Vân Thâm thả ở trong một căn nhà nhỏ kỳ lạ.“Miaooooo…”Một chú mèo béo màu vàng quýt nằm ở bên ngoài “ngôi nhà nhỏ”, kêu lên một tiếng meo không quá thân thiện với Vưu Tiểu Mễ.Vưu Tiểu Mễ cúi đầu nhìn xuống “lớp đất” đặc biệt dưới chân, cuối cùng cô cũng muộn màng nhận ra là gì.Cát vệ sinh của mèo.Hai má Vưu Tiểu Mễ lại bắt đầu ửng hồng.“Ừ, tôi cảm thấy nơi này có vẻ thích hợp với em hơn là nhà vệ sinh” - Cố Vân Thâm quay đầu né đi ánh mắt của Vưu Tiểu Mễ, thuận tay sờ đầu chú chó Golden.Bầu không khí hơi lúng túng.“Nhị Mao!” - Cố Vân Thâm kêu con mèo màu vàng quýt.
Mèo màu vàng quýt lưu luyến nhìn về chậu cát của mình, chậm rãi bò dậy, đi tới trước mặt Cố Vân Thâm nằm xuống, hướng bụng lên trời kêu meo meo mấy tiếng.“Đừng làm nũng” - Cố Vân Thâm cười một cái, chân dài đi vòng qua nó, tiếp tục bước về phía trước.
Mèo vàng quýt đứng dậy, khẽ meo meo hai tiếng rồi đi theo sau.
Chú chó Golden cũng nhảy lên rồi bám đuôi Cố Vân Thâm.
Một mèo một chó, một trái một phải, tò tò sau anh.*****Cố Vân Thâm trở lại phòng khách, vừa định đi lên lầu thì vô tình nhìn thấy chiếc balo hôm qua anh mang về.
Hình như anh đã quên mất chuyện gì đó rồi thì phải.Cố Vân Thâm đứng im tại chỗ, nhìn chiếc balo treo trên giá.
Chú chó Golden ngồi xuống phía sau anh, còn Nhị Mao thì đi vòng quanh rồi nằm sấp trước chân Cố Vân Thâm.
Khi Cố Vân Thâm nhấc chân lên để đi về phía trước, suýt chút nữa dẫm phải nó.“Nhị Mao!” - Cố Vân Thâm liếc nó một cái, trách mắng.
Mèo béo lập tức nheo nheo mắt và rụt đầu lại.
Cố Vân Thâm bước ngang qua nó, cầm lấy hai dây đeo của balo và đi vào nhà vệ sinh ở lầu một.Anh kéo khóa ba lô ra, một mảng màu hồng hiện ra trước mắt anh.
Cố Vân Thâm lấy chiếc váy liền thân hồng nhạt hôm qua của Vưu Tiểu Mễ ra, bỏ vào máy giặt.
Do dự hồi lâu, anh mới lấy ra chiếc quần nhỏ màu hồng nằm lặng lẽ trong balo ném vào máy giặt.
Máy giặt bắt đầu khởi động, Cố Vân Thâm nhẹ nhàng thở ra một hơi.Anh luôn cảm thấy như này không phải là cách.
Anh cúi đầu, sờ sờ đầu của chú chó Golden, thở dài.*****Mùi của cát mèo thật sự không dễ ngửi chút nào.
Nhưng thân là người đang trong chậu cát của mèo thì không thể không cúi đầu à.Vưu Tiểu Mễ chán nản giải quyết xong nhu cầu rồi leo ra khỏi chậu cát mèo.
Cô đứng trên bậc thang phía sau vườn hoa, tò mò quan sát vườn hoa.
Vườn hoa sau nhà Cố Vân Thâm rất lớn, cây cỏ hoa lá trong vườn xanh um tươi tốt.
Những bông hoa bình thường bây giờ lại trở nên cực kỳ to lớn, đung đưa trong gió giống như bông hoa ăn thịt người vậy.
Một chiếc lá rơi xuống bên chân Vưu Tiểu Mễ, cô ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng một hồi mới nhận ra đó là một chiếc lá hoa hồng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tường hoa.
Đứng từ xa nhìn, những bông hoa hồng tùy ý mọc đầy che phủ cả một bức tường.Bỗng một con kiến nhìn như một chú heo sữa bò ra từ trong bụi cỏ, Vưu Tiểu Mễ kêu lên một tiếng rồi vội vàng lùi về sau hai bước.
Vườn hoa này có đẹp đến mấy đi nữa cũng không thể coi là an toàn với Vưu Tiểu Mễ cho lắm.
Cô không nhìn ngắm nữa mà chạy lon ton về phía phòng khách.
Cánh cửa kính sát đất mở ra, Vưu Tiểu Mễ bước vào phòng khách..