Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo


Anh vuốt ngang màn hình điện thoại, ô nhập liệu và 26 phím bấm hiện ra, không chỉ có khóa màn hình, mà còn có khóa nhập liệu hiếm thấy.

Đợi hồi lâu không thấy Vưu Tiểu Mễ trả lời, Cố Vân Thâm ngẩng đầu nhìn về phía cô.Vưu Tiểu Mễ có hơi lúng túng.

Cô nhìn chằm chằm đôi chân nhỏ xíu trần truồng của mình, lặng lẽ nghiêng người, mới nhỏ giọng nói: "gys"Từ khi cô nhỏ đi, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều."Cái gì?" - Cố Vân Thâm không nghe rõ.Gò má Vưu Tiểu Mễ hơi ửng đỏ, lớn tiếng nói lại một lần: "G - Y - S"Tên anh đó, ngốc thật.Ngón tay Cố Vân Thâm hơi khựng lại trước bàn phím, rồi mới mở khóa.Màn hình sau khi mở khóa là cảnh hoàng hôn, trên sân thể dục, và bóng lưng của một nam sinh.

Có điều bóng lưng của nam sinh này hơi quen mắt.

Tầm mắt Cố Vân Thâm dừng lại trong chốc lát, chắc chắn đây là bóng lưng của anh.


Anh nhìn Vưu Tiểu Mễ một cái, Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm.

Anh thu tầm mắt về, tìm thấy Trần An An trong danh bạ, sau khi gọi vào dãy số thì mở loa ngoài, để điện thoại lên bàn, rồi rút một tờ khăn giấy đặt lên loa điện thoại.Vưu Tiểu Mễ ngước gương mặt nhỏ tròn, mờ mịt nhìn Cố Vân Thâm.Làm gì thế nhỉ?"Tiểu Mễ!" - Điện thoại nối máy, Trần An An ở đầu bên kia điện thoại kích động thét lên một tiếng.Cách một lớp khăn giấy, giọng của Trần An An hơi ồm, nhưng vẫn rất lớn tiếng.

Vưu Tiểu Mễ xoa lỗ tai mình một cái."An An, tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp.""Cái gì? Cậu nói lớn một chút có được không? Không nghe thấy.

Làm kẻ gian gì chứ ?"Vưu Tiểu Mễ nằm xuống, gằn giọng nói to với chiếc loa: "An An, chỗ lúc trước mà tớ tìm để đi làm thêm bây giờ tớ không đi được, chẳng phải cậu vẫn chưa tìm được việc làm sao? Cậu đi đi.

Ông chủ ở đó rất tốt bụng.""Trời ạ! Tiểu Mễ, tớ yêu cậu chết đi được! Hôm nay tớ vẫn không tìm được việc để làm hè.

Đợi đã...!Cậu không ở lại đây nữa hả?""Ừm, không đi được..." - Vưu Tiểu Mễ nói qua loa."Sao vậy? Này này này, chẳng lẽ là vì yêu đương ư? Trời ơi! Hôm nay Cố Vân Thâm tới lấy vali cho cậu...!Tiểu Mễ, chẳng lẽ nhanh như vậy mà cậu đã ở chung với Cố Vân Thâm rồi sao? Ôi mẹ ơi, tiến triển nhanh quá! Cậu là tay lái lão làng đấy à! Đợi xíu...!Cậu để tớ bình tĩnh một chút...""Không không không không...!Không phải...!Cậu nghĩ đi đâu đó!""Chẳng lẽ bây giờ cậu không ở chung với Cố Vân Thâm?""..." - Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, vốn không dám ngẩng đầu nhìn Cố Vân Thâm ngồi ở bên cạnh."Tiểu Mễ, mình cũng nhắc nhở cậu..." - Trần An An dừng lại một chút, "Phải biết tính toán đấy nhé, mình sẽ không nói mấy câu như tự yêu lấy bản thân, cậu xem rồi làm đi.

Dù sao có thể ngủ với Cố Vân Thâm thì cũng chẳng thua thiệt, nhưng mà tớ nhắc cậu trước, chú ý một chút, đừng có mà kêu tên anh ấy vào lúc nửa đêm.

Cũng đừng ngốc nghếch ôm gấu bông rồi kêu “Vân Thâm”.


Phải kín đáo một chút.

Nếu không được thì lên Baidu tìm bách khoa toàn thư tình yêu, kỹ năng yêu đương gì đó...""Trần An An!" - Vưu Tiểu Mễ cắn răng, khuôn mặt nhỏ bé tròn trịa gần như dán vào trên màn hình điện thoại."Được được được, tớ không nói nữa.

Tư Nhữ kêu tớ đi ăn cơm, cúp trước nhé! Tít… "Nghe trong điện thoại vang lên tiếng tít tít, Vưu Tiểu Mễ chôn đầu trên điện thoại một lúc lâu cũng không dám ngẩng lên.

Màn hình lạnh như băng, nhưng gương mặt Vưu Tiểu Mễ lại nóng hừng hực.

Màn hình điện thoại dần tối lại rồi biến thành màu đen, nó giống như một tấm gương phản chiếu dáng vẻ Vưu Tiểu Mễ lúng túng chu mông nằm trên màn hình điện thoại.

Trên mặt kính ánh ra sắc mặt đỏ ửng một cách khoa trương của mình, Vưu Tiểu Mễ nhìn chính mình ở trong gương rồi làm mặt quỷ.

Không sao, cô đã nhỏ như vậy rồi, mặt cũng nhỏ đi, chắc chắn Cố Vân Thâm sẽ không nhìn thấy mặt cô!"A a..." - Vưu Tiểu Mễ nghiêm trang đứng lên, "Cảm ơn đàn anh đã giúp đỡ, ừm!"Cô nhoẻn miệng cười ngây ngô, lui từng bước một về phía sau."Coi chừng!"Vưu Tiểu Mễ đụng vào một chồng sách, sách vỡ đung đưa, chiếc ly thủy tinh phía trên cùng nghiêng ngã đổ xuống.


Cố Vân Thâm vội vươn tay đỡ, nhưng nước trong ly vẫn sánh ra một phần ba, tưới vào người Vưu Tiểu Mễ.Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, nhìn khăn giấy trên người nhanh chóng bị thấm ướt, dính vào người, giống như bùn nhão.

Dính không phải là điểm chính, điểm chính là cô bước một bước về phía trước, khăn giấy trên đùi rã ra, giống như bị tét.

Chân sau cương ngay tại chỗ, không dám cử động thêm chút nào nữa.

Lòng Vưu Tiểu Mễ đầy tâm sự không ngừng thở dài, từ từ che mặt mình.Thật là một ngày bừa bộn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận