Tôi là Tống Gia Hòa.
Hồi cấp 3, tôi đã thích một người con gái.
Em ấy rất ngoan, em ấy còn hay chơi game với tôi nữa, tôi nói gì em ấy cũng nghe thật kỹ.
Em ấy có tính tình rất tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng.
Lâu dần, tôi hơi hơi muốn gặp em ấy rồi đấy.
Tôi đã tính sau khi thi đại học sẽ gặp mặt rồi tỏ tình với em ấy.
Thế mà, em ấy lại xóa kết bạn với tôi mất rồi.
Tôi không thể hiểu nổi, không biết mình đã nói sai gì hay đã làm sai điều gì.
Sau khi suy sụp cả tuần liền, tôi cố can đảm add em ấy lần nữa, nhưng em ấy lại chẳng đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi.
Quả nhiên, bạn tôi đã nói đúng, chuyện yêu đương qua mạng chẳng đáng tin tí nào!
Tôi đã chán nản như thế cả một năm, cũng chẳng phấn chấn lên nổi suốt một thời gian rất dài.
Lúc lên đại học, ngày đầu tiên vào ký túc xá, tôi đã phát hiện ra, tôi có một cảm giác quen thuộc khó hiểu với bạn trai ở giường đối diện.
Cậu ấy là Trần Cảnh, tính tình ấm áp, trông cũng rất xinh trai.
Ừm, thật sự rất xinh trai.
Một bạn trai mà trông còn xinh hơn cả mấy bạn con gái, làm cho tôi không nhịn được, cứ phải nhìn cậu ấy nhiều hơn vài lần.
Gần đây, cậu ấy đối xử rất tốt với tôi, còn biết rất rõ về sở thích của tôi.
Bạn cùng phòng đều như thế này hả?
Mãi cho tới buổi tối hôm đó, lúc tôi xem điện thoại của cậu ấy thì tôi mới biết rằng, hóa ra cậu ấy chính là cái người được gọi là ‘mối tình đầu’ của tôi đó!
Má ló.
Tôi sững sờ tại chỗ, tâm trạng bùng nổ.
Vậy mà cậu ấy lại lừa dối tôi lâu như thế, chắc chắn cậu ấy đã biết tôi là ai từ sớm rồi, nhưng cậu ấy lại không chịu nói thật với tôi.
Cái tên lừa đảo này!
Tôi tức giận mắng cho cậu ấy một trận.
Lúc sau, khi đã bình tĩnh lại, tự dưng tôi lại thấy mừng thầm trong lòng.
Có một suy nghĩ cứ nhảy ra trong đầu tôi ------------------- Nếu người yêu qua mạng của tôi thật sự là Trần Cảnh thì hình như cũng không có gì không tốt.
Chỉ khác mỗi giới tính mà thôi.
Hơn nữa, khi đó là tự tôi nghĩ cậu ấy là con gái, tôi cũng chưa hề hỏi cậu ấy câu nào, mà cậu ấy cũng chẳng phản bác câu nào.
Khi phát hiện mình lại đang tự bào chữa cho tên lừa đảo đó, tôi chán nản ôm mặt.
Dần dần, tôi không kiềm chế được, cứ luôn theo dõi cậu ấy.
Gần đây cậu ấy cứ trốn tránh tôi, còn rất thân thiết với đàn chị làm Trưởng câu lạc bộ kia nữa.
Lúc tôi thấy cậu ấy mặc đồ nữ, phản ứng đầu tiên của tôi chính là kinh ngạc.
Lúc trước, tôi đã ảo tưởng rằng người yêu qua mạng của tôi sẽ trông như thế này đó!
Cậu ấy rất thu hút, thu hút cả nam lẫn nữ, làm lòng tôi thấy hụt hẫng.
Rõ ràng là tôi muốn nói chuyện đàng hoàng nhưng khi mở miệng lại không kiềm chế được, nói lời mỉa mai cậu ấy, nói xong tôi lại thấy ân hận.
Tôi hết cứu thật rồi!
Lúc đi chơi vào ngày Lễ Quốc khánh, Trần Cảnh không đến nên tôi có hơi mất tập trung.
Cuối cùng, chúng tôi lại chạm mặt nhau ở suối nước nóng.
Thế mà cậu ấy lại đi cùng đàn chị kia, khó chịu thật sự.
Trần Cảnh mặc bộ quần áo mát mẻ của suối nước nóng, khi nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp của cậu ấy, cùng với đôi chân vừa đều vừa trắng, tôi cảm thấy yết hầu khô khốc.
Cậu ấy còn không biết sống ch.ết, đụng vào ngực tôi, xém chút nữa là tôi đã không kìm được rồi!
Lúc ăn cơm tối, mọi người cùng chơi trò chơi, cậu ấy uống đến mức mặt đỏ bừng lên, còn cứ nói nói cười cười với bạn trai bên cạnh nữa chứ.
Thật sự là ngốc muốn ch.ết mà!
Tôi cầm chặt đôi đũa, dứt khoát chủ động mắc lỗi, lén chịu phạt thay cậu ấy.
Cậu ấy uống nhiều quá rồi nên tôi đã đưa cậu ấy về phòng nghỉ.
Ánh mặt cậu ấy nhìn tôi cứ kiểu lảng lảng tránh tránh, sắc mặt cũng không được bình thường.
Tôi đùa với cậu ấy vài câu, thế mà cậu ấy nói thẳng luôn là cậu sẽ không thích tôi.
!!!
Trong lòng tôi nghẹn tưởng ch.ết, rất muốn đánh người luôn.
Hình như Trần Cảnh khó chịu, ngủ không yên, cứ lăn qua lộn lại mãi.
Tôi dậy đi mua thuốc giải rượu cho cậu ấy, lúc về lại thấy đàn chị kia đến tìm cậu ấy.
Mối quan hệ của bọn họ đúng là không bình thường!
Tôi oán giận nghĩ, cảm thấy không thể cứ để như này mãi được.
Tôi cẩn thận suy xét trong vài ngày, phải nghĩ cách để có được cậu ấy.
Kết thúc kỳ nghỉ, tôi tính nói chuyện đàng hoàng với Trần Cảnh.
Vừa về đến ký tức đã thấy cậu ấy muốn chuyển phòng ký túc mà chẳng nói một lời.
Tôi gấp gáp kéo lấy cậu ấy, không cho cậu ấy đi.
Cậu ấy cũng bị tôi ép đến quýnh cả lên, thế mà lại thổ lộ lòng mình trước.
Tim tôi đập rất nhanh, không nghĩ là mọi việc lại diễn ra như thế này, vội vàng tranh thủ thời cơ xác nhận mối quan hệ với cậu ấy.
Tôi đã có được Trần Cảnh bằng cái cách ‘không hiểu kiểu gì’ như thế đó.
Cậu ấy vừa ngoan vừa mềm mại.
Tôi đã xin lỗi vì những câu mỉa mai của tôi lúc trước.
Yêu đương qua mạng đã thành sự thật rồi nè!
Tôi vui tới mức nửa đêm cũng có thể cười tới mức tỉnh cả ngủ.
Quả thật, càng nhìn càng ưng vợ mà, nhưng mà không chỉ mỗi mình tôi tia cậu ấy thôi đâu.
Không được rồi, phải nghĩ cách come out thôi, tôi phải chặt đứt hết nhớ nhung của người khác thôi.
Trần Cảnh chỉ có thể là của tôi.
<Hoàn toàn văn>