Phòng khách lớn sạch sẽ như thế gần như là lạnh lẽo, đồ dùng màu đen, đèn treo màu bạc, gạch lạnh như băng màu trắng bạc, Nhân Nhân núp ở trên ghế sa lon dài màu đen, cảm giác lạnh, nơi này giống như một vùng thế giới quên lãng.
Cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, còn có tiếng gõ bàn phím lách cách.
Đầu kia, trước bàn dài màu bạc, Cảnh Chi Giới đeo kính gọng vàng, đang chuyên chú cứu vớt tài liệu bị khóa của cô.
Kim ngắn đồng hồ chỉ đến số mười một.
Ánh trăng như nước chiếu ra ban công, cuối cùng anh cũng đứng dậy, cầm lấy máy vi tính, sải bước tới đây.
“Được rồi” Đặt máy vi tính lên trên mặt bàn lạnh giá.
Nhân Nhân mỉm cười. “Thật tốt quá, cám ơn!” Giữa bọn họ xuất hiện khoảng lặng yên ngắn ngủi, không khí có chút lúng túng.
“Vậy… Em đi” Cô nói. Thật sự quá muộn, sau khi đóng chương trình, Nhân Nhân cầm lấy máy vi tính, song một bàn tay lại đè cô lại.
“Đừng nóng vội, em đói bụng không?” Anh khom người, lặng lẽ nói ở bên tai cô. “Tôi nấu mì cho em ăn”
~~***
~~Anh xử lý thức ăn gọn gàng nhanh chóng, phòng bếp của anh chỉnh tề đơn giản đến không có quá nhiều vật hỗn tạp, sạch sẽ gần như lạnh lẽo, mỗi dạng đồ cũng quy củ đặt ở vị trí nên đặt, ngay cả thìa và đũa cũng hoàn toàn phân loại. Cô cảm giác anh là người đàn ông làm việc cũng không phạm sai lầm, cũng không thất bại, cũng không dài dòng.
Nhân Nhân tựa vào bên cạnh cửa nhìn anh xắt cà chua, chất lỏng màu đỏ bắn lên cái dao trong tay anh.
Nhân Nhân đi tới. “Có muốn em giúp anh hay không?”
Anh xoay người hỏi cô: “Nếm một chút xem trái cà chua có ngọt hay không?” Anh đút một miếng cà chua, cô tức thì há mồm cắn, đầu lưỡi nếm đến vị ngọt, đồng thời cảm thấy lòng đang bị thất thủ.
“Ngọt sao?” Anh lộ ra nụ cười đẹp mắt. Tầm mắt của anh biếng nhác nhưng ẩn chứa nguy hiểm nào đó, cô cảm giác được đáy mắt anh có dục vọng, như báo đen muốn săn thú. Cô không thể phóng điện chết anh, anh lại có năng lực làm cô ý loạn tình mê.
Nhân Nhân cảm giác đầu gối như nhũn ra. “Ừ…” Theo bản năng liếm đi chất lỏng trên khóe miệng, ánh mắt anh trầm xuống, bỗng nhiên ôm cổ cô hôn môi cô.
Mì dưới đáy nồi đang sôi trào, Cảnh Chi Giới đột nhiên ôm Nhân Nhân tới đặt trên bàn, cánh tay cường tráng vững vàng có lực, làm hô hấp của cô cứng lại.
Eo của cô mềm mại làm anh tưởng như mình đang nắm một sợi bông, anh cảm giác dục vọng ở trong mạch máu tăng trào, cô rất xinh đẹp, anh cảm giác đói bụng, ánh mắt nóng bỏng của anh, tựa như bàn là ủi cháy cô.
“Em là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi thấy” Anh liếm hôn rồi cắn vành tai cô, hai tay Nhân Nhân đè lên lồng ngực anh, lòng bàn tay cảm giác được lồng ngực anh nóng mà săn chắc. “Em khả ái làm cho tôi kích động…” Giọng nói dã tính lại tràn đầy từ tính.
Nhân Nhân bắt đầu mãnh liệt đọc A Di Đà Phật. “Đừng… Dựa gần em như vậy…” Ngoài miệng nói như vậy, tay nhỏ bé nhưng rời đi không được khỏi lồng ngực anh.
Đầu lưỡi ấm áp của anh liếm hôn, cũng thăm dò đôi môi mềm mại của cô. “Nếm em thật ngon miệng”
Kỷ xảo hấp dẫn người khác của anh thật đáng chết, Nhân Nhân mím miệng ngăn cản anh hôn thân mật. Chóp mũi cao ngạo của anh cùng với chóp mũi đáng yêu của cô cọ sát lẫn nhau, anh nhìn chăm chú vào mắt cô. “Đêm nay không cần đi về, được chứ?” Anh nói. “Tôi nghĩ muốn em…” Trực tiếp lớn mật, không chút nào giấu diếm dục vọng của mình.
Anh lui một bước quan sát cô, ánh mắt lưu luyến ở đường cong phập phồng trên người cô. “Em thật xinh đẹp” Áo sơ mi rối loạn lộ ra ngực tuyết trắng xinh đẹp của cô.
Hai gò má Nhân Nhân đỏ tươi, ánh mắt trách cứ mà trừng mắt với anh. “Anh cũng lừa gạt các cô gái như vậy sao?” Trực tiếp lớn mật như thế.
“Đều là người trưởng thành, đây là chuyện lưỡng tình tương duyệt [1]” Anh cười. “Em muốn tôi dừng sao?” Ánh mắt anh thâm sâu nhìn cô. “Em nói không, tôi lập tức ngừng lại” Anh bỗng nhiên vô cùng tôn trọng cô, nhưng hai bàn tay ấm áp còn bao phủ lấy eo cô.
Nhân Nhân thấp thỏm, muốn nói không, há miệng, không còn kịp lên tiếng nữa, anh đã cúi đầu cậy mạnh mà chặn môi cô, hôn đến cô không thể hô hấp. Đầu lưỡi cực nóng của anh vuốt ve đầu lưỡi ấm áp trong miệng cô, sức nóng trên người anh tản ra trong miệng cô, đem cô bao phủ.
Lý trí ở trong đầu cô cảnh giác mà gọi — Từ chối anh ta! Từ chối an
h ta!
Đầu lưỡi của anh truy đuổi đầu lưỡi ấm áp của cô, cùng cô dây dưa, Nhân Nhân run rẩy.
Kháng cự anh ta! Kháng cự anh ta!
Anh bắt đầu mút hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong miệng cô, anh hôn sâu cô, Nhân Nhân tức giận, lui người. Anh không buông tha cho cô, đè cổ cô lại hôn càng sâu hơn, đầu lưỡi của anh xâm nhập chạm vào đầu lưỡi cô, dưới cổ họng vang lên tiếng nói thấp trầm mà nguyên thủy.
Thân thể Nhân Nhân nóng quá, người đàn ông này có bản lĩnh ở trong thời gian nhanh nhất đem cô thiêu đốt, làm cô vứt bỏ vũ khí đầu hàng. Anh đưa tay ra nắm chặt gáy cô, kéo cô dựa sát vào trên người anh. Miệng của anh lại lần nữa bao phủ cô, cô rên rỉ, trời ơi! Tính cách của anh thích gọn gàng tốt đẹp, đầu lưỡi của anh trêu chọc ma sát cô, anh dùng nụ hôn cuồng dã kích tình hòa tan ý chí của cô… Nụ hôn này tựa như formalin sao? Anh là phải cứu cô hay là muốn giết cô?
Nhân Nhân cảm giác mình đang mất tốc độ, sau khi gặp Cảnh Chi Giới bước đi của cô rối loạn, đôi bàn tay vững chắc của anh nắm chắc cô, mà cô lại cảm giác mình đang mất tốc độ rơi xuống.
Anh tắt bếp, ngọn lửa dục vọng lại cháy càng nồng nhiệt hơn.
Dục vọng mãnh liệt nhanh như tia chớp tóe ra tia lửa, tay ấm áp, hô hấp dồn dập, tìm kiếm nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của đối phương, nhưng hôn vẫn không đủ, Cảnh Chi Giới chợt ôm lấy cả người Nhân Nhân.
Chợt bị nhấc lên cao, Nhân Nhân kinh hô, vội vòng qua cổ anh.
Anh bật cười, hôn cằm trắng mịn của cô, sải bước ôm cô vào phòng ngủ.
Anh ném Nhân Nhân lên giường, cô vội vàng ngồi thẳng người, ánh mắt hoảng hốt mê loạn, tim đập vừa nhanh vừa sợ hãi. Cô biết, cô nên đi về, bây giờ dừng hết thảy cũng vẫn còn kịp. Cô là xử nữ, lần đầu tiên của cô sao có thể cứ như vậy ột người đàn ông biết không sâu sắc chứ? Kế hoạch của cô ít nhất phải gặp gỡ nửa năm. Kế hoạch của cô ít nhất bọn họ trước tiên phải hẹn hò rất nhiều lần, các bước của cô không phải tới như vậy!
Giữa sự mờ mịt, cô thấy anh đang kéo caravat ném xuống đất, anh bước đi tới giống như một dã thú vận sức chờ phát động, cô cảm thấy vừa nguy hiểm vừa kích thích. Mặt hồng tai đỏ, chân tay có chút luống cuống.
“Đợi một chút…” Cô khẩn trương, điều này không đúng, quá là nhanh! Không phải như thế, kế hoạch của cô không phải như thế! Kế hoạch của cô phải.. Cảnh Chi Giới khom người, hai bàn tay đặt lên bắp đùi cô, kế hoạch bắt đầu sinh ra biến hóa. “Quá… Quá là nhanh…” Cô nói đến ý chí không kiên định.
Tiếng nói khàn khàn của anh ở bên tai cô thôi miên. “Quá nhanh? Không, em hại tôi dục vọng dâng cao. Em mê người như vậy, tôi chỉ muốn lập tức đoạt lấy em” Ven theo đường cong bắp đùi mềm mại nhẵn bóng đi lên, bàn tay thô ráp của anh thăm dò vào trong váy cô.
Nhân Nhân hít lấy không khí, lý trí của cô biến thành mơ hồ thở dốc. Quá… Quá nhanh… Nhưng mà… Quá… Quá hưng phấn! Bàn tay to của anh như lửa nóng đốt cháy da thịt cô, đầu ngón tay anh thăm dò cô. Lúc này lửa cháy dục vọng đã lan ra đồng cỏ, lúc này đã bị kích thích nguyên thủy như bài sơn đảo hải, huyết mạch cô lao vùn vụt, cô vô lực chống đỡ.
Thân thể cường kiện của anh bao phủ cô, tay của anh làm loạn trong váy cô, đầu ngón tay của anh giảo hoạt thăm dò quần lót Lace của cô, hại cô cắn môi tâm hoảng ý loạn. Thân thể của anh rất nóng, nhiệt độ trên người anh xuyên thấu qua áo sơ mi cô, dục vọng cao nhọn bộc phát của anh ma sát bắp đùi cô như muốn xé rách cô. Lý trí của cô rất sợ, thân thể của cô lại phấn khích đến tột cùng, giống như đang đợi anh đến khai phá…
Nhân Nhân đỏ mặt tai hồng, cả người Nhân Nhân run rẩy. Trong óc lóe lên đều là những câu hỏi, ngăn cản hay tiếp tục? Rụt rè hay đắm chìm? Kiên trì hay nhận thua? Dối trá hay thẳng thắn? Cô thật thích kích thích vuốt ve như thế.
Nhân Nhân có ý đồ đẩy anh ra, hai tay bị anh giữ trên đỉnh đầu, nụ hôn của anh đồng thời như dấu chữ V dẫn đến mảnh da thịt tuyết trắng. Anh cởi áo sơ mi của cô, mặt vùi sâu ngực cô. Đồng thời tay trái thăm dò vào trong áo sơ mi, kéo áo ngực ra, miệng của anh ngậm nụ hoa phấn hồng của cô, câu hỏi trong đầu Nhân Nhân lập tức không chịu thua kém mà biến thành dấu chấm than.
Anh hành động quyết đoán nhanh chóng, một tay khác hơi thô lỗ giật quần lót cô xuống, anh đưa dục vọng nhiệt năng của mình vào giữa hai chân cô, Nhân Nhân cảm giác đó giống như một thứ rất nóng đặt lên nơi riêng tư của mình, nó nguy hiểm tích trữ tràn đầy lực lượng bộc phát, cường ngạnh bá đạo lại dã man. Cô có chút sợ, nhưng lại hiếu kỳ hưng phấn không bỏ được kháng cự. Mỗi một cái vuốt ve của anh cũng chuẩn xác đánh trúng chỗ mẫn cảm nhất của Nhân Nhân, phân thân của anh lộ ra ma chưởng ở nơi cấm địa mềm mại của xử nữ. Nhân Nhân vô lực chống đỡ, bị kích thích vuốt ve liên tiếp đánh bại. Mà khi đỉnh cao lửa nóng của anh đã tiến vào phòng tuyến cuối cùng của cô, cảm giác chật hẹp kéo căng cuối cùng tức thì biến ý thức Nhân Nhân trở thành phế thải. Ông trời! Anh đang chuẩn bị tiến vào…
“Chờ ~~” Cô kinh hô, nghĩ ngăn cản nhưng không còn kịp nữa, một đỉnh thô bạo nhập vào, cô đồng thời kêu đau, Cảnh Chi Giới khiếp sợ mà dừng lại thế công.
Đáng chết! Anh yên lặng bất động, anh phát hiện có cái gì không đúng, anh cảm giác được cô run rẩy, nơi chật hẹp tắc nghẽn của cô bao phủ thứ cứng rắn của anh, cô chật hẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Thoáng chốc anh hiểu được, sắc mặt anh run sợ, căng thẳng thân thể, cô là xử nữ!?
“Em?” Dục vọng kích động bọ nơi chật hẹp bao phủ, anh thống khổ mà rút ra, bàn tay lớn đè chặt bả vai cô, anh cẩn thận chậm chạp rút lui ra khỏi thân thể cô. Cũng chưa toàn bộ tiến vào cô, nhưng chết tiệt, anh biết mình đã làm cô không còn là xử nữ!
Khởi động thân người, Cảnh Chi Giới cúi đầu ngắm cô, mắt của anh sắc bén không còn nóng bỏng nữa, ánh mắt anh nhìn cô không hề ôn nhu nữa, bỗng nhiên có một trận khó chịu trầm mặc, ánh mắt anh quan sát cô lạnh lùng xa cách, dục vọng dâng cao của anh ở trong nháy mắt đã được bình ổn lại.
Ánh mắt đen láy của anh trở nên dị thường nghiêm túc. Đáng chết! Anh cũng không chạm vào xử nữ. Cô thời thượng, cô thông minh, cô thoạt nhìn rất hoạt bát hướng ngoại, cho nên anh cho là… Cảnh Chi Giới kinh ngạc khiếp sợ, nhưng hơn nữa là ảo não. Anh chán ghét trách nhiệm trói buộc, tình cảm ràng buộc, nhưng bây giờ, một người phụ nữ đem đêm đầu trân quý nhất cho anh, anh hẳn là cảm thấy vinh hạnh chứ? Không, anh cảm thấy tức giận, ảo não, còn có cảm xúc rất kỳ quái rất phức tạp đánh sâu vào anh.
“Em vẫn còn… Tôi tưởng rằng…” Nhìn chăm chú khuôn mặt ửng hồng của Nhân Nhân, đây rõ ràng là gương mặt xinh đẹp, hai mắt to hắc bạch phân minh của cô hồn nhiên nhiệt tình đang nhìn lại anh.
“Điều này thật kỳ quái sao?” Nhân Nhân xê dịch thân thể, ôm chăn vây quanh ngực. Mới vừa nãy đau quá, hiện tại anh rút ra, cô ngược lại thở phào nhẹ nhõm; nhưng có một chút trống rỗng, chua xót, giống như khát vọng lấy cái gì đó nhưng không còn kịp nữa.
Mặt cô phiếm hồng, nhìn ánh mắt đen láy của anh thẳng thắn nói: “Em một mực đợi chờ một người đặc biệt, có rất nhiều người theo đuổi em, nhưng em vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, cho đến khi em gặp anh…” Cô hiếm khi thẳng thắn như thế.
Cô nói xong rất thản nhiên, anh lại nghe được rất bất an. Đáng chết, anh biết, cô yêu anh! Cô giao ra tình cảm chân thật, anh lại chỉ muốn một đêm tình.
Cảnh Chi Giới tung mình rời khỏi cô, bật đèn bàn, ánh sáng bất ngờ tới chiếu vào khiến Nhân Nhân nheo mắt lại, đồng thời giọng nói của anh làm đau nhói trái tim cô.
Anh nói thẳng một câu: “Đã muộn, tôi đưa em về nhà” Anh không muốn nghe những lời tỏ tình ngu xuẩn kia. Anh biết anh phải tàn khốc, anh không phải là người kia mà cô mong đợi. Cô không thể yêu sai đối tượng.
Nhân Nhân ngạc nhiên, ngồi dậy. “Đợi một chút” Cô không thể tin được hỏi: “Anh là nói… Em là xử nữ, cho nên…” Cho nên anh mất hứng, cho nên muốn đưa cô đi? Cho nên anh không nên tiếp tục? Cô khiếp sợ mà thở hốc vì kinh ngạc.
“Nhân Nhân, tôi chỉ lên giường cùng với người phụ nữ không phiền toái. Nói như vậy em hiểu không?” Anh thử nói cho cô hiểu. “Đó là một chuyện ngoài ý muốn, tôi không nên chạm vào em” Giọng anh ảo não, nghe rất hối hận.
Sự hối hận và ảo não của anh làm cô kinh ngạc khiếp sợ đến khó chịu, biểu tình trên mặt cô rất phức tạp.
“Chẳng lẽ anh không là bởi vì yêu thích em mới…” Mới hôn cô, mới ôm cô, chẳng lẽ những thứ ôm và hôn này cũng không liên quan đến tình cảm!?
Đoạn đối thoại kế tiếp quả thực tức chết Nhân Nhân.
“Lần đầu tiên của em không nên cho tôi” Cô đáng giá có một người đàn ông tốt hơn. “Tôi rất xin lỗi. Tôi muốn chỉ là một đêm tình mà thôi, nhưng hiển nhiên em không là loại phụ nữ đó”
“Có ý gì?” Mặt cô nghiêm lại, lưng tê lạnh. Nghe một chút đoạn đối thoại này, Nhân Nhân không rét mà run, cô nhưng lại cùng một người đàn ông vô tình máu lạnh như thế lên giường!
“Thật ra thì…” Giọng nói của anh lạnh như đao. “Đêm nay tôi chỉ muốn làm tình cùng một người phụ nữ không phiền toái” Anh cô quạnh, anh tìm không được người phụ nữ không phiền toái theo, anh không nên cảm thấy đau lòng, chẳng qua là chết tiệt anh tìm nhầm người. Ở bề ngoài thời thượng, Úy Nhân Nhân thì ra là chỉ là một phụ nữ đơn thuần. Nếu như mới vừa rồi cô có một chút do dự, nếu như cô có thật nhiều khẩn trương hoặc giãy dụa, anh có thể phát giác. Nhưng đáng chết, cô tại sao tín nhiệm mà để cho anh tiến vào thân thể cô như vậy!?
“Anh là nói…” Nhân Nhân cắn răng. “Đối với anh mà nói hôn và làm tình không liên quan đến tình cảm, chẳng qua là trút ra dục vọng?” Đối lời nói thật của anh cô là ai căn bản không sao cả, là thế này phải không? Mà cô nhưng là bởi vì cảm giác anh cùng người khác bất đồng, cảm giác anh và người đàn ông khác không giống nhau, cảm giác khi anh nhìn chăm chú cùng hôn xuống, tần số tim đập của cô quá nhanh. Anh đối với cô mà nói là đặc biệt, cho nên cô mới giao lần đầu cho anh. Đây thật là châm chọc, thì ra là đây là một sự hiểu lầm. “Em đối với anh cùng những người phụ nữ khác không có bất đồng gì, anh nghĩ nói đến cái này sao, anh sợ em thật tình, là như vậy sao?” Nhân Nhân cắn răng trần thuật sự thật.
“Không sai” Anh thậm chí không
muốn nói chút ít lời dối trá hay dụ dỗ cô, anh đứng dậy xuống giường. “Đêm đã khuya, tôi đưa em về nhà. Đêm nay… Thật xin lỗi”
Anh chết tiệt còn thật xin lỗi! Nhân Nhân hít sâu một hơi, cố gắng giấu diếm sự khó chịu và uể oải của mình. Cô hai mươi bảy tuổi, đêm nay cô lần đầu tiên lên giường với đàn ông. Không có vui vẻ, không có vui mừng, không có an ủi ngọt ngào hay an ủi thân mật, tình cảnh này, cô cho rằng mình xinh đẹp, hóa ra là một sự hiểu lầm, tất cả đều là cô tự mình đa tình, cô một bên tình nguyện.
Nhân Nhân chưa từng nghĩ tới sẽ có người không thích mình, cô cho là cô thích anh, rất tự nhiên anh sẽ yêu cô, chuyện xưa liền như thế phát triển, cô không có nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, cảm giác kia giống như là muốn trèo lên thiên đường nhưng trượt chân rơi xuống địa ngục. Cô cảm giác lạnh lẽo, liếc nhìn anh một cái, nhìn như không có việc gì mặc quần áo vào, ánh trăng chiếu lên cơ thể, bắp thịt rõ ràng của anh, giờ phút này anh nhìn ra rất lạnh lùng nghiêm khắc, cùng mới vừa rồi nhiệt tình tưởng như hai người, anh biểu hiện được thật giống như hy vọng cô nhanh rời đi một chút.
Nhân Nhân cố gắng để cho giọng nói của mình giữ vững bình tĩnh. “Rất tốt, rất tốt. Không cần anh đưa đi, tự tôi sẽ đi!” Cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cô coi như thức thời, hiểu được ám hiệu của anh. Không thể khóc, không thể mất thể diện hơn! Nhưng cô giận đến không có cách nào đem cúc áo sơ mi cài vào, đầu ngón tay cô run rẩy, Trời ơi! Anh làm cho cô cảm giác mình hạ tiện.
Tại sao? Cô luôn luôn thông minh, tại sao? Nhưng lại nhìn không ra anh chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi, tại sao cô lại ngốc như vậy! Cho tới bây giờ chỉ có đàn ông vì cô mà thương tâm, nhưng người đàn ông này lại làm cô giận đến đỏ mắt. Gặp quỷ! Ngón tay cô run rẩy, hết sức nghĩ giữ chặt cúc áo bị anh lôi ra.
Anh đi tới giúp cô, cô tránh tay của anh ra.
“Tránh ra!” Cô đè nén xuống cảm giác khó chịu, rất trấn định mà mặc xong quần áo, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Anh sải bước đuổi theo, ngăn cản cánh tay cô. “Tôi đưa em về!” Thân thể cô cứng đờ, quay đầu lại, ánh mắt mông lung, sự lạnh lùng của anh khiến trái tim cô bừng tỉnh, giống bị người ta nhẹ nhàng đánh một cái.
“Đừng phiền hà” Cô nâng cằm lên, đem thương tâm giấu diếm tốt đi, không có khóc lóc gì, điều này không có gì, cô run rẩy ở trong lòng không ngừng trấn an mình.
“Đã muộn, để cho tôi đưa em về” Sự yếu ớt trong mắt cô làm anh bất an.
Cô cười lạnh. “Anh không phải là rất sợ phiền toái ư, tiên sinh? Không nhọc công anh” Nhân Nhân nhặt túi xách lên, đáng giận, cô giận đến nghĩ cầm que điện giật chết anh. Anh không phải là bạch mã vương tử, anh là ác ma!
Đi tới trước cửa, cô đứng đối diện cánh cửa gầm thét: “Mật mã!” Cô một giây cũng không muốn ở lại chỗ này, tay nhỏ bé lạnh như băng túm chặt lấy túi xách. Không thể khóc, Nhân Nhân không thể khóc! Cô mím chặt môi dưới.
Cảnh Chi Giới thở dài, giọng nói của cô nghe giống như là miễn cưỡng cái gì. Không cần nhìn mặt cô cũng có thể đoán cô có nhiều uể oải như nào. Trời ơi, anh chưa từng có cảm giác mình đáng giận quá như vậy. Anh dùng đầu ngón tay nhấc áo khoác lên, đi tới khom người nhập mật mã vào.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Cảnh Chi Giới đẩy cửa sắt.
“Anh!” Ngoài cửa hiện lên gương mặt của một thiếu niên. Thiếu niên vừa nhìn thấy Úy Nhân Nhân đang nổi giận, ánh mắt sáng lên. Người phụ nữ rất xinh đẹp, lông mi dài ở dưới mắt to y theo mà phát sáng, môi đỏ mọng mím chặt thật giống như đang tức giận với ai. Cậu cười, không cần đoán cũng biết anh trai vừa chọc cho phụ nữ buồn bực.
“Thiếu Hoa, sao lại đột nhiên chạy tới?” Cảnh Chi Giới đẩy cánh cửa ra chút ít, anh nắm bả vai Nhân Nhân. “Anh đang muốn đưa người trở về”
“Tôi ư ~~” Nhân Nhân hất tay anh ra. “Tôi đang muốn giết người!” Đôi mắt đẹp phóng hỏa, nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Thiếu Hoa kinh ngạc, cười ha ha. “Dì này tính tình ghê gớm thật!”
Cái gì, Oa oa a ~~ Nhân Nhân ngơ ngẩn. D…ì… Dì? Cô mới hai mươi bảy mà, oanh! Hai đả kích nặng, tự tin của Nhân Nhân trong nháy mắt tan rã, cô tức giận mà lắc mình, bước đến thang máy. “Tôi đi” Lại gọi cô là dì? Có lầm hay không! Ô ô… Cô tối nay là bước chân nào ra cửa đây!?
Cảnh Thiếu Hoa đuổi theo. “Dì à, tôi đưa dì về!”
~~***
~~Nhất định có người nguyền rủa cô, trong quán ăn Spice Girls cậu nhóc choai choai cứ nói đến đinh tai nhức óc, Úy Nhân Nhân chán nản cực độ nghĩ như thế.
“Dì, kỹ thuật của tôi có tốt không?”
Khóe mắt Nhân Nhân co quắp, dùng sức uống cola. Bớt giận ~~ bớt giận mà Nhân Nhân.
Cảnh Thiếu Hoa hỏi: “Như thế nào, tôi rất mạnh mẽ sao? Có đúng là khiến dì xả hận đến sảng khoái hay không, ha ha…”
Tỉnh táo, tỉnh táo đi ~~ “Đích xác là rất sảng khoái” Nhân Nhân nheo mắt lại, nặng nề đặt cốc xuống. “Sảng khoái đến tôi muốn ném cho cậu một cái tát!” Cô gầm thét.
Tiểu tử này kiên trì đưa cô về nhà, nửa kéo nửa nửa cầu xin mà đẩy cô ngồi lên Motor, chuyện này coi như xong, cậu ta nhưng lại một đường phóng xe với tốc một trăm, motor, phóng đi một trăm, trời ơi! Nhân Nhân thiếu chút nữa đã hôn mê, mới vừa xuống xe chân cũng đứng không vững; mà bởi vì một đường thét chói tai, giọng nói của cô cũng khản đặc. Ghê tởm nhất chính là, tiểu tử thối này không có chở cô về nhà, ngược lại ép cô đi ăn bữa đêm với cậu ta. Oa a!
Cảnh Thiếu Hoa cười hì hì. “Dì nhất định thật lâu không có trải qua chuyện kích thích như thế, Dì à ~~”
Oanh! Núi lửa bộc phát. “Cậu gọi tôi dì một lần nữa, tôi đạp chết cậu!” Nhân Nhân vỗ bàn nổi giận quát, chân mang giày cao gót đã bắt đầu rục rịch.
“Dì rất hung ác đó” Vẻ mặt cậu ta lập tức vô tội giả bộ tổn thương mà ồn ào.
Chết ngất đi ~~ Nhân Nhân suy yếu mà nằm úp sấp lên mặt bàn thống khổ rên rỉ. Ô ô… Tối nay thật là thất bại. Đầu tiên là bị Cảnh Chi Giới làm cho tức chết, sau đó lại bị em trai anh ta dây dưa. Trời ạ, họ Cảnh này một nhà đều là ác ma à!?
Bỏ qua không lên tiếng, Nhân Nhân chán nản vùi mặt vào hai cánh tay hỏi. “Cậu sắp ăn xong, giúp tôi bắt taxi, tôi phải về nhà” Mệt, mệt mỏi thật sự, thoáng cái giống như già hơn mười tuổi, cô uể oải thất bại chỉ muốn trốn về nhà.
“Dì có muốn theo tôi về nhà hay không, chúng ta đi yêu yêu, kỹ thuật của tôi rất tốt”
Trái tim Nhân Nhân vô lực, khóe mắt co quắp. Im lặng là vàng, im lặng là vàng.
“Dì, vóc người dì rất tốt, cho tôi là con ngựa để cưỡi có được không?”
Trẻ nhỏ nói không chấp, trẻ nhỏ nói không chấp! Nhân Nhân cảm thấy rất suy yếu.
Cảnh Thiếu Hoa thấy cô không hồi đáp, tiếp tục làm cô mệt: “Dì, dì bị anh tôi bỏ mặc à, không sao, tôi cho dì QQ, tôi rất lợi hại, theo tôi lên giường dì có khi nghiện đó!”
“Ô ô…” Nhân Nhân khóc nức nở .
Trời ạ ~~ Cô đã tạo nghiệt gì? Ông trời sao lại trừng phạt cô như thế? Một người sợ phiền muộn phát sinh quan hệ với cô, một người miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, hết thảy thật sự quá hoang đường! Đường đường một thiên kim của Song Tinh, tổ trưởng thiết kế của V.J, sao mà mặc đồ Chanel, lại ngồi ở phòng ăn giá rẻ bị thiếu niên bất lương quấy rầy? Nhân Nhân nhận thua, cô khóc.
Cảnh Thiếu Hoa mở to mắt — cô ? Cô khóc?
Cảnh Thiếu Hoa vén tay áo lên, tập mãi thành thói quen mà an ủi cô: “Đừng khóc, chị lại không phải là người thứ nhất bị anh em vứt, đến nay đã có mười tám người xếp phía trước chị”
“Tiểu tử thối!” Nhân Nhân ngửa mặt lên, cao giọng phản bác. “Ai nói tôi bị anh ta vứt bỏ? Trong thiên hạ, chỉ có tôi Úy Nhân Nhân vứt bỏ người ta, sao có chuyện bị vứt bỏ ~~” Cô và anh căn bản là còn chưa bắt đầu đã “out”. Khóc vẫn là khóc, thể diện vẫn phải chú ý.
Cảnh Thiếu Hoa tự cho là đúng còn nói: “Aizz, tùy thôi, phụ nữ các chị rất thích thứ đó, anh trai em trừ lớn lên đẹp trai, có điểm gì tốt? Các chị hết lần này tới lần khác muốn dính lấy anh ấy, mọi người biến thành quỷ thích khóc, ngốc ~~ anh trai em, anh ấy chỉ yêu mình!”
“Anh ta là tên khốn kiếp!” Nhân Nhân gầm thét. Cái gì mà chỉ lên giường cùng phụ nữ không phiền toái? “Đần độn!”
“Không sai!” Cảnh Thiếu Hoa lớn tiếng tán thành.
Nhân Nhân ngẩng mặt, trừng cậu ta. “Cậu… Tôi đang chửi anh của cậu mà?” Lại còn hát đệm?
“Trên đời này người em ghét nhất chính là anh ấy!” Trong mắt Thiếu Hoa hiện ra lửa giận. “Nếu không phải tiêu sạch tiền, em mới không thèm gặp!”
Nhân Nhân nghe mà không giải thích được. “Đến chỗ anh trai lấy tiền? Ba mẹ cậu…”
“Đã chết” Cậu ta nói vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Nhân Nhân bỗng nhiên căng thẳng, đối trước thiếu niên mắt nhìn như phản nghịch dâng lên một cỗ thương tiếc.
“Vậy…” Thật đáng thương. “Vậy hai người…”
“Em nói với chị, nhà chúng em vốn là rất có tiền” Cậu căm giận bất bình. “Ba em Cảnh Thức Hùng, chị nghe qua chưa?” Cậu ta nhếch mi, rất đắc ý.
“Cái gì!?” Nhân Nhân sợ đến nhảy lên, trừng Cảnh Thiếu Hoa. “Cậu… Hai người là con Cảnh Thức Hùng?”
Cảnh Thiếu Hoa nhún nhún vai. “Một chút cũng không sai, Cảnh Thức Hùng xí nghiệp Uy Thắng”.
~~***
~~Đêm khuya, đêm lạnh như nước, ánh trăng như bạc, trên mặt đường nhựa, bóng cây đu đưa gió đêm thổi nhẹ.
Taxi màu vàng dừng lại, chân dài xinh đẹp bước ra, giày cao gót phấn hồng xinh đẹp chạm xuống đất, Úy Nhân Nhân bước ra xe, lúc đóng sầm cửa xe nhìn thấy đối diện trước tòa nhà có một bóng đen đang đứng yên.
Con ngươi Nhân Nhân co rụt lại, ngơ ngẩn. Xe chạy nhanh, bọn họ nhìn nhau.
Trong tay Cảnh Chi Giới xách chính là máy vi tính Nhân Nhân đã quên mang đi, đáy lòng nghĩ cũng là người phụ nữ này phủ áo khoác ngoài cảm thất thật xinh xắn, nhìn thấy cô bình an trở về, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh ở chỗ này thấp thỏm chờ thật lâu.
Nhân Nhân khép chặt áo khoác ngoài lại, bước nhanh tới, giày cao gót nện lên mặt đất, đêm khuya nghe tới vô cùng gợi cảm.
Cảnh Chi Giới đưa máy vi tính xách tới trước mặt cô. “Em đã quên mang đi”
“Ờ” Không nghĩ tới anh lại đặc biệt đưa tới, anh đợi bao lâu? Nhân Nhân đón lấy máy vi tính, nghi hoặc mà quan sát anh, một đôi mắt sáng tràn ngập những câu hỏi — anh là con Cảnh Thức Hùng?
“Ngủ ngon” Anh đưa tay ra sờ sờ cánh tay mảnh mai của cô. “Sớm nghỉ ngơi một chút” Khi biết được người phụ nữ xinh đẹp hẳn là chưa hiểu thế sự là xử nữ, thái độ Cảnh
Chi Giới lập tức điều chỉnh, đối với cô vừa lễ phép mà vừa xa lánh, nhiệt tình lúc trước trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung. Cô là cô gái tốt, nhiệt tình, chân thành, anh không hy vọng thương tổn cô.
Một người có thể nào thay đổi được nhanh như vậy? Nhân Nhân nghi ngờ mà nhìn anh.
Một người có thể nào làm cô cảm thấy tàn khốc, rồi lại bỗng nhiên ôn nhu làm cho cô động tâm?
Cảnh Chi Giới nói lời từ biệt, đi qua bên người cô, chậm rãi rời đi.
Bàn tay nhỏ của Nhân Nhân nắm chặt, bỗng nhiên quay đầu lại gọi anh: “Cảnh Chi Giới!”
Hờ hững xoay người lại, anh nghi ngờ mà nhếch mày rậm lên.
Nhân Nhân cao giọng hỏi: “Anh là… con của Cảnh Thức Hùng?”
Ánh mắt của anh trầm xuống. “Đúng. Là em trai tôi nói cho em sao -” Cảnh Chi Giới trợn mắt nhìn Úy Nhân Nhân bỗng nhiên chạy tới, giương cánh tay ôm lấy anh, dịu dàng ôm lấy anh, tại trước ngực anh thở dài. Nhân Nhân nói một câu nói, giống như châm chọc sắc bén, không hề báo động trước, châm chích vào tâm khảm Cảnh Chi Giới.
“Thì ra là như vậy” Không trách được anh lãnh khốc bạc tình như thế, Nhân Nhân nhắm mắt thở dài. “Đứa trẻ đáng thương…” Thoáng chốc con ngươi đen láy của Cảnh Chi Giới co rút lại, cả người căng cứng.
Cảnh Thức Hùng là kỳ nhân giới kinh doanh, một tay sáng lập tập đoàn Uy Thắng, nhưng một lần làm dự án, bởi vì bạn tốt bán đứng ông, đưa đến đầu tư sai lầm, cực khổ thành lập xí nghiệp một phút chốc bị phá hỏng. Tài sản bị mất hết, chu chuyển không hiệu nghiệm, Cảnh Thức Hùng từ tỷ phú bi thảm rơi xuống thành nợ nần chồng chất, cuối cùng bởi vì chịu không được áp lực ép trả nợ khổng lồ, vứt bỏ con thơ, cùng vợ uống thuốc tự sát.
Năm đó chuyện này vô cùng náo động, mấy tờ báo đăng chừng mấy ngày, ở giới kinh doanh không ai không biết chuyện này, Nhân Nhân đã từng nghe thấy kết quả thảm đạm của thương nghiệp này. Tuyệt đối không nghĩ tới, cô sẽ gặp phải người có liên quan đến tin tức năm đó.
Hai tay Nhân Nhân dịu dàng, ôm chặt thân thể Cảnh Chi Giới, so sánh anh lúc trước khiến cô phẫn nộ và khóc lóc cùng với quá khứ khổ nạn của anh, căn bản là việc nhỏ bé không đáng kể. Cô đau lòng trước cảnh ngộ của anh, cô dùng tình yêu muốn an ủi anh. Anh tàn khốc và lạnh lùng, lúc này phảng phất cũng có thể lý giải.
“Không trách được… Không trách được anh vô tình như vậy” Cô khổ sở thay anh. Người nào có thể chịu được trong một đêm mất tình cảm chân thành của cha mẹ? Năm đó anh còn nhỏ sao?
Cảnh Chi Giới căng thẳng thân thể, tay lớn nắm giữ ở bả vai cô đẩy ra.
“Em cho rằng em là ai?” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lạnh lùng làm cho người khác run lên.
Ánh mắt anh sắc bén làm Nhân Nhân sợ hãi. “Em… Em chỉ là vì anh mà cảm thấy khổ sở”
Anh giận đến muốn bóp chết cô. “Em có bệnh sao? Đồng tình với tôi để cảm thấy mình rất kiêu ngạo phải không? Mẹ kiếp! Muôn vàn người phải làm kẻ lang thang, không bằng em đi đồng tình với bọn họ, đi lên giường cùng bọn họ, đi ôm bọn họ, đi nói những lời như thế! Em đồng tình với tôi cái gì, không hiểu được!” Anh căm hận ánh mắt đồng tình của cô, nói thương cảm anh. Anh mất đi tỉnh táo, nói với cô những lời ác độc.
Nhân Nhân cũng nói lại. “Anh… Không cần phải nói khó nghe như thế, em không có ác ý”
“Còn có lời khó nghe hơn –” Anh cười lạnh, giống như một con dã thú, hung mãnh nham hiểm khát máu. “Em muốn nghe sao? Nói thật, tôi ngoài ý nghĩ em còn là xử nữ, em thoạt nhìn có bộ dạng không kịp đợi lên giường cùng tôi, muốn thì nói, cần gì phải phô trương tiết mục đồng tình với tôi, có đủ ác tâm!”
”
ㄏㄡ
‘!” Nhân Nhân che miệng. “Chúa tôi! Anh có tỉnh táo không? Em chỉ quan tâm…”
“Gặp quỷ!” Anh hung ác trừng cô. “Ai cần em quan tâm? Tự mình đa tình!” Anh gầm thét, cô ngơ ngẩn. Anh nhìn cô ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn, ánh mắt cô sáng rỡ, trong nháy mắt ẩm ướt. Trong lòng anh căng thẳng, xoay người sải bước rời đi, bước vào bên trong xe, chạy nhanh như bay. Anh thật lâu không có mất đi lý trí như vậy, nghe cô nhắc tới chuyện cũ, hồi ức anh khó có thể quên, anh điên cuồng, giống như con nhím vội vàng bảo vệ mình.
Cho tới bây giờ không ai mắng cô như vậy, chưa từng có! Nhân Nhân quá mức kinh ngạc, ngây ngốc ở ven đường, đưa mắt nhìn anh rời đi.
Không biết sao, bộ dáng anh gầm thét cô, hại trái tim cô rất đau đớn, thương tâm không phải là mình, mà là một loại cảm giác khác đau lòng cho anh, tràn đầy ngực.
~~***
~~“Mẹ kiếp!” Cảnh Chi Giới chạy nhanh như bay dừng lại dưới ánh đèn da cam bên cầu vượt, nhạc nhảy điếc tai, từng cái như đập vào ngực anh.
Cô dựa vào cái gì mà như vậy? Dựa vào cái gì mà thương cảm cho anh? Cô tự ình là ai? Không giải thích được!
Sau khi ba mẹ tự sát, anh và em trai sống nhờ ở nhà thím. Cảnh Chi Giới nhìn toàn bộ sắc mặt, thiếu niên bất lực hoảng hốt kia sớm chìm ngập dưới những năm tháng tàn khốc. Những thứ chua xót kia, những thứ giày vò kia, cái loại không chịu nổi và khuất nhục kia, lúc này đều bị giấu dưới gương mặt khôn khéo.
Anh thành công như bây giờ, ngay cả thím ban đầu xem thường bọn họ, cũng ngược lại kỳ vọng nịnh bợ anh, kiếm chút lợi từ anh.
Anh hiện tại xuất chúng như thế, sẽ không có người nào dùng ánh mắt đồng tình làm nhục anh nữa.
Song…
Cảnh Chi Giới nắm chặt tay lái, mãnh liệt nhấn ga. Đáng giận! Biểu tình đêm nay của Úy Nhân Nhân, tựa như một móc câu, câu toàn bộ chuyện cũ trong hồi ức ở chỗ sâu trong hắc ám câu ra ngoài.
Người phụ nữ chết tiệt này!
____________