Editor: Truly
Nhớ lại thời điểm ấy, Tần Úc Tuyệt không nói nên lời, cô hít sâu một hơi, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cho nên bởi vì tôi phạt anh viết tự kiểm điểm ba nghìn chữ, liền thù dai tôi đến tận bây giờ?"
"Sửa lại một chút." Tạ Yếm Trì cúi người xuống, vươn một tay xuống che lại môi cô, trong lời nói mang theo ý cười, "Là ba nghìn năm trăm chữ.
"
"......"
Đúng là một con cẩu.
Lớp trưởng cũ đứng một bên cầm bút chuẩn bị đưa cho Tần Úc Tuyệt kí tên, nhìn hai người trước mặt nói chuyện, bàn tay đưa bút cứng đờ trên không trung, nhất thời không biết bản thân có nên cắt ngang không.
Sau một lúc, anh ta mới khó khăn ho khan: "Tiểu Tần, đã đến lúc đến cậu ký tên rồi."
Tần Úc Tuyệt phản ứng lại, nhanh chóng lui về phía sau một bước, xoay người cầm bút lên, dứt khoát ký tên, sau đó xoay người đi về phía một đám người khác.
Có vẻ như dứt khoát muốn duy trì khoảng cách.
Tạ Yếm Trì cũng không đuổi theo, mà chậm rãi đứng dậy, cười cười nhìn bóng lưng cô hốt hoảng rời đi.
Lớp trưởng cũ đặt tay lên vai anh ta, nhíu mày nói: "Hai người có việc gì vậy?"
"Tò mò à?" Tạ Yếm Trì quay đầu, khóe môi nhếch lên, sau đó chậm chạp nói, "Nghĩ sao mà muốn nghe tin bí mật từ tôi, đắt lắm đấy."
Lớp trưởng cũ nhanh chóng bỏ tay xuống: "Bỏ đi, chúng ta vào xem thầy đi."
Sức khoẻ của chủ nhiệm lớp đã phục hồi được khá hơn, nhưng vì lớn tuổi, trò chuyện cùng đám học sinh một lúc, tinh thần có vẻ đuối.
Thầy không nhớ được hết đám học sinh này, nhưng vẫn còn có ấn tượng khá sâu với Tần Úc Tuyệt.
"Năm ấy em chuyển đi, thầy vẫn rất lo lắng." Chủ nhiệm lớp thở dài, giọng điệu cũng không mạnh mẽ như như mười năm trước, "Em là đứa nhỏ khiến người ta lo lắng nhất mà tôi từng dạy, hiện tại thấy em trở thành một ngôi sao nhỏ, tôi cũng mừng rồi."
Tần Úc Tuyệt không nói gì nhiều, cong mắt cười theo lời thầy nói: "Đúng vậy, những chuyện đó đã qua rồi."
Tạ Yếm Trì nghe vậy, đầu vẫn cúi, lông mi cũng không nhúc nhích một chút.
Sau khi trò chuyện được nửa ngày, lớp trưởng cũ nói: "Được rồi, để thầy nghỉ ngơi thôi, lần sau lại đến thăm."
Cả lớp tạm biệt thầy rồi đi ra ngoài.
Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm đang nằm trên giường đột nhiên kêu lên: "Tiểu Trì, em ở lại lúc nữa."
Đột ngột bị điểm danh, Tạ Yếm Trì nhìn qua nhìn lại thấy không có gì ngoài ý muốn, anh ta bình tĩnh gật đầu, sau đó khoát tay với đám bạn học đứng ở một bên, ý bảo bọn họ đi ra ngoài trước.
Sau một lúc, chỉ còn lại hai người trong phòng.
Tạ Yếm Trì đi đến giường bệnh của thầy chủ nhiệm, kéo ghế ra và ngồi xuống, giọng nói trầm xuống: "Thầy ạ.
"
"Tháng này cậu đã đến thăm thầy ba lần rồi, sao không nói với bọn họ?" Giáo viên chủ nhiệm cười, chống người lên, tinh thần cũng tốt hơn một chút, "Thầy còn chưa cảm ơn cậu, nếu không có cậu giúp thầy liên lạc với bác sĩ, chắc là phẫu thuật của thầy cũng không được sắp xếp nhanh đến thế."
Tạ Yếm Trì cười nói: "Cũng chẳng có gì ạ, không phải là chuyện lớn."
"Hôm nay gặp được Tiểu Úc rồi, cậu với con bé đã chào hỏi qua chưa? Chắc đây là lần đầu hai đứa gặp nhau sau nhiều năm nhỉ?" Thầy chủ nhiệm biết tính của Tạ Yếm Trì, cười cười, liền ho nhẹ vài tiếng.
Tạ Yếm Trì đứng dậy rót cho thầy một ly nước, sau đó thản nhiên nói: "Chúng em chào hỏi trước rồi."
"Vậy thì tốt" thầy chủ nhiệm nhận ly nước, uống một ngụm, sau đó thở dài, như đang nhớ lại, "Cậu là học trò khiến thầy kiêu ngạo nhất, năm đó có thể kéo cậu về, là điều đúng đắn nhất mà thầy từng làm."
Nói đến đây, một lần nữa từ từ bổ sung thêm: "Cũng là nhờ trò ấy."
"Vâng." Tạ Yếm Trì nói từng câu từng chữ, "Em rất cảm kích."
Từ phòng bệnh ra ngoài, Tạ Yếm Trì phát hiện Tần Úc Tuyệt đã rời đi từ lâu.
Vì vội vàng trở về thành phố, nên cô cũng không nói nhiều với các bạn cùng lớp.
Tạ Yếm Trì không ăn cơm cùng bạn học, tuỳ tiện tìm một lý do từ chối, lái xe đến một nơi khác.
Mỗi lần đến thành phố Liễu Xuyên, đều ghé thăm——
Nghĩa trang Vĩnh An.
Mười năm trước, Dụ Chi Diễn đã được chôn cất ở đây.
Bức ảnh đen trắng trên bia mộ dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất của một cậu thiếu niên.
16 tuổi.
Tạ Yếm Trì ngồi xổm xuống, đặt một bó hoa vừa mua trước mộ, sau đó im lặng nhìn khuôn mặt khí khái của cậu thiếu niên trên bức ảnh, sau đó mới mở miệng: "Tôi sắp làm được."
Gió nổi lên, cộng thêm nhiệt độ lạnh lẽo khiến giọng nói trầm thấp.
Mỗi âm tiết như đè nặng lên lòng người, khiến người ta khó có thể thở.
Mười một năm trước, ở thành phố xảy ra một đám cháy.
Do bảo mẫu không dùng bếp đúng cách, gây ra hoả hoạn.
Địa điểm xảy ra trong căn hộ của anh Tạ Yếm Trì, nơi Tạ Hà Thần ở.
Ngày đó, Dụ Chi Diễn và Tạ Yếm Trì hẹn nhau tan học ở căn hộ đó chơi bộ trò chơi mới mua được, lại không nghĩ tới hoả hoạn ập tới.
Bảo mẫu đã chết vì tai nạn.
Dụ Chi Diễn vì hỏa hoạn mà mất đi hai chân.
Tạ Yếm Trì được Tạ Hà Thần cứu ra, mặc dù không gặp tai nạn lớn, nhưng anh trai lại bị thương vì hoả hoạn, phải ra nước ngoài chữa trị.
Đó là một bước ngoặt trong cuộc sống của tất cả mọi người, từ nơi đó phát ra ánh sáng, cũng là từ nơi đó trở thành bóng tối của vài người.
"Nếu ngày đó Dụ Chi Diễn không tới chơi thì tốt rồi, thật đáng tiếc, tôi nghe nói anh ấy cầm được á quân cuộc thi đấu bóng bàn quốc gia, về sau có thể thể trực tiếp vào đội tuyển quốc gia."
Mất đi hai chân, điều này đối với một thiếu niên sống mười sáu năm vì giấc mơ thể thao mà nói, là một đả kích lớn.
Cậu không có cách nào làm quen với ánh mắt thương tiếc của những người xung quanh, cùng với những lời mỉa mai chế giễu thỉnh thoảng truyền đến.
Phụ huynh lo lắng về tình trạng của Dụ Chi Diễn, vì vậy thay đổi một trường học mới, hy vọng cậu quên đi quá khứ sống tốt hơn trong môi trường mới.
Tạ Yếm Trì cũng đi theo.
Dụ Chi Diễn ngồi trên xe lăn, trong mắt những người khác vốn chính là người lập dị, lại do gặp phải hoả hoạn, tính cách cũng đột nhiên trở nên trầm lặng, càng khiến người khác bắt nạt.
Vì thế Tạ Yếm Trì sẽ vung ghế đi tìm những người đó đánh nhau, giống như một kẻ điên không cần mạng đi bảo vệ tôn nghiêm của bạn mình.
Nhưng Dụ Chi Diễn vẫn rời đi.
Cậu không cách nào thuyết phục bản thân vượt qua, cuối cùng cậu vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi mười sáu.
Lúc đó đối với Tạ Yếm Trì mà nói, là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Mặc dù không ai đổ lỗi cho cậu, nhưng anh ta không có cách nào ngừng tự trách bản thân.
Thành tích đột ngột giảm xuống.
Hơn nữa lúc trước bởi vì đánh nhau mà liên tục gây chuyện, cũng khiến Tạ thị ngờ vực người thừa kế.
Mọi người đều thất vọng về cậu.
Bao gồm cả cha cậu.
Sau đó, Tạ Yếm Trì phát hiện ra một điều.
Vào một ngày, cậu đã đến quê hương của bảo mẫu năm đó.
Mới phát hiện ra là gia đình của bảo mẫu đã xây dựng một ngôi miếu.
Sau khi hỏi thăm nhiều bên, mới biết được trước đó bảo mẫu chết ngoài ý muốn, trong nhà không hiểu sao xuất hiện ra một số tiền không nhỏ.
Nhưng không ai biết số tiền này đến từ đâu.
Tạ Yếm Trì nhạy bén như thế, đương nhiên có thể đoán ra được.
Vì thế cậu gọi điện cho Tạ Hà Thần: "Chuyện năm đó chỉ là một tai nạn?"
"Em có bằng chứng chứng minh đó không phải không?" Tạ Hà Thần nói.
Chỉ một câu nói, Tạ Yếm Trì lại hiểu.
Dụ Chi Diễn mới là nạn nhân của tranh chấp giữa nội bộ đầy bẩn thỉu này.
Từ đó về sau, Tạ Yếm Trì cũng không đi học, thỉnh thoảng còn bị cha mắng, cuối cùng cũng biến thành một câu lạnh như băng ——
"Tùy hắn."
Cho đến một ngày, bạn cùng lớp tìm đến cửa, gửi bài tập về nhà được giáo viên giao cho trong những ngày này, kèm theo một lá thư.
Tạ Yếm Trì cũng không chú ý đến những thứ đấy, tiện tay ném sang một bên, sau đó ngồi xuống đất tiếp tục chơi game.
Cho đến lúc thua từng người một, cuối cùng cậu cũng hết kiên nhẫn.
Cậu quay đầu nhìn lá thư, sau đó đưa tay cầm lấy, phiền phức lôi ra.
Nhưng điều làm người ta ngạc nhiên là trong lá thư, không phải là một lá thư thuyết phục dài.
Đó là một đánh giá.
Đó là một bài đánh giá tự viết.
Tạ Yếm Trì nhớ lại, bức thư tự kiểm điểm này là mấy tháng trước, một nữ sinh tên Tần Úc Tuyệt bắt mình viết.
Và cuối bài tự kiểm điểm là một đoạn văn được viết bằng bút chì đỏ——
"Xin lỗi vì hôm đó nặng lời với cậu, tôi biết cậu là người lương thiện và nhiệt tình.
Nhưng có rất nhiều thứ, có cách giải quyết tốt hơn là đánh nhau, những người tốt không nên bị tổn thương.
Có thể vì bạn bè làm đến mức ấy, cậu vĩnh viễn sẽ không khiến người khác thất vọng."
"Đừng bao giờ tự trách bản thân vì sai lầm của người khác."
"Chúc cậu tiền đồ như gấm, tương lai rực rỡ."
"P/s: lần sau nếu lên mạng bảng tự kiểm điểm, nhớ sửa lại ngày."
Sau đó, Tạ Yếm Trì mang theo lá thư này đến trường, tìm thầy giáo chủ nhiệm.
"Đây là lời Tần Úc Tuyệt viết, kỳ thật trò ấy sẽ nghiêm túc xem xét từng bản tự kiểm điểm của mỗi người, cũng sẽ đi tìm hiểu nguyên nhân sau mỗi cuộc đánh nhau."
Giáo viên chủ nhiệm nhìn vào hàng chữ đỏ trên bản tự kiểm điểm, sau đó bình tĩnh nói: "Trò ấy viết những dòng này lâu rồi, nhưng vì gia đình xảy ra chuyện, vẫn chưa đưa được cho cậu." Sau này, khi có bạn học sắp xếp lại ngăn kéo, thầy thấy nó được đặt ở đây."
"Kỳ thật thầy cũng biết cậu là một đứa trẻ rất tốt, nhưng vẫn chưa nghĩ ra lời gì để khuyên cậu, cho nên mới để bạn học mang cái này đến cho cậu."
Giáo viên chủ nhiệm nói đây, ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt của Tạ Yếm Trì, nghiêm túc nói: "Tần Úc Tuyệt là một cô bé rất thông minh, cô ấy chưa bao giờ nhìn sai người."
Thật ra, những lời nói ở cuối bản tự kiểm điểm đó không phải là điều quan trọng nhất.
Nhưng những lời đó thực sự đã cho cậu một lý do.
Hãy vượt qua bóng tối của bản thân.
Cậu rất khao khát ánh sáng.
Cho dù chỉ là một chút.
Vì thế, Tạ Yếm Trì quay lại trường học.
Nhiều năm sau, cậu thật sự nghe lời của cô gái năm ấy.
Lúc Tần Úc Tuyệt trở lại thành phố, trời đã tối hoàn toàn.
Cả ngày hôm nay đi lại khiến cô rất mệt mỏi.
Vừa mới bật nước nóng xong, chuẩn bị thoải mái tắm rửa, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên như đang thúc giục trong phòng khách.
Nghe điện thoại, chỉ nghe thấy đầu bên truyền đến tiếng thét chói tai ——
- "A a a a a a, tên cô lên hot search rồi."
"?" Tần Úc Tuyệt nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì vậy."
Trước đây "HE" không phải đổi cô à? Vừa rồi tạp chí weibo đăng thông báo, người thay đổi cô là Tiết Nam Âm.
Sau đó, có người qua đường dưới weibo "HE" hỏi, tại sao ban đầu thông báo là cô, bây giờ đột nhiên thay người.
Đường Tiểu Đường nói đến đây, hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Cô đoán xem "HE" trả lời như nào?"
Tần Úc Tuyệt: "Trả lời như nào."
"Họ trả lời -"
"So với hợp, tạp chí của chúng tôi chọn nghệ sĩ chú trọng đến đạo đức hơn."
Tần Úc Tuyệt nâng mắt: "...!Tôi đoán một chút, hiện tại có phải lập tức có blogger đưa tin tôi gõ cửa phòng Chu Diễm là tin giả phải không."
Đường Tiểu Đường sửng sốt: "...!Đúng, đúng.
"
"Ừ, rất bình thường, chắc là bản thảo của Tiết Nam Âm bên kia, sau đó sẽ lên bài so sánh tôi với người băng thanh ngọc khiết là cô ta." Tần Úc Tuyệt xoa mắt, giọng điệu nhẹ nhàng bình bình, "Bên ấy sợ rằng đột nhiên thay người sẽ khiến cư dân mạng nghĩ có kim chủ mạnh giành tài nguyên, đó mới là phủ đầu thôi."
[ Nghi Phi: Chương 8, 2402 chữ
Ta thật sự không hiểu đoạn Dụ Chi Viễn là nạn nhân...!Ai giải thích hộ ta với? Dụ Chi Viễn sao lại thành nạn nhân nhà họ Tạ thế? ].