Nhưng ngày hôm sau tôi cũng không gặp được cậu ấy.
Tôi hỏi bạn học chung quanh, trường mình có nam sinh nào tên Tích Diệp, cao khoảng 1m8, tóc đen, không đeo kính, da trắng hay không. Bạn học đều bảo chưa từng gặp, còn cười tôi, trường này chỉ riêng một khóa đã có hơn bảy, tám trăm người, sao mà có thể biết hết được?
Tôi bắt đầu vừa vô tình vừa cố ý tìm kiếm hình bóng Tích Diệp trong trường, thế nhưng cho dù trong sổ ghi chép của tôi đã tràn đầy tên cậu, thì tôi vẫn không tìm thấy người ấy.
Tôi cảm thấy thật kì quái.
Bởi vì cậu ấy đẹp như vậy, một nam sinh tươi sáng và rạng ngời, hoàn toàn trái ngược với tôi. Dường như cậu là nhân vật chính bước ra từ trong mộng cảnh, vậy nên dáng vẻ ấy dù ở nơi nào cũng sẽ đều là tiêu điểm của mọi ánh nhìn mới đúng.
Sau đó, khi đang ôn tập được một nửa cho kì thi đại học, rốt cục tôi lại được gặp lại cậu ấy.
Lúc ấy tôi có một thói quen, chính là sau tiết cuối cùng mỗi buổi chiều, tôi sẽ mua đồ ăn vặt đi dạo một mình trong khu nhà học.
Ngày hôm đó cũng vậy, tôi vừa ăn bánh nướng Võ Đại Lang, vừa chậm rì rì đi dạo ở lối nhỏ tầng bốn.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, lại nhìn thấy giữa khung cảnh đám học sinh đang ồn ào đi lại, một mình cậu an tĩnh đứng bên cửa sổ, cà vạt màu xanh biển bị cậu tháo ra, cổ áo đồng phục trắng mở rộng, lộ ra chiếc cằm và xương quai xanh trắng như sứ. Dưới ánh tà dương đỏ rực, hình bóng cậu ấy hiện ra đẹp đẽ như vậy, phảng phất giống như được vẽ ra từ một bức tranh sơn dầu.
Tôi dường như không hề nghĩ ngợi đã tiến lại gần: “Này! Cậu… sao cậu lại ở chỗ này?”
Cậu quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt ấy lại chẳng hề thấy có chút kinh ngạc nào: “Lớp tôi ở bên này mà, sao tôi lại không thể ở chỗ này?”
Tôi lập tức nhìn về phía sau cậu, ban 1 năm ba.
Thật là không còn gì để nói! Tôi là ban 2 năm ba, chỉ cách cậu ấy có một tầng lầu mà thôi, thế nhưng hơn hai tháng nay tôi đều không nhìn thấy cậu đâu cả.
“Khoảng thời gian này đều không gặp được cậu…..” Rõ ràng tôi muốn dùng một giọng điệu bình thường để nói chuyện, thế mà không biết làm sao lại thế này, lời nói ra lại cứ như có chút ấm ức.
“Ha ha.” Cậu ấy cười, lộ ra hàm răng trắng, “Cậu nhớ tôi à?”
Tôi suýt phun bánh nướng trong miệng ra, nhíu mày: “Cậu đừng làm tôi thấy ghê vậy chứ!”
Cậu đột nhiên lại nói sang chuyện khác: “Lát nữa cậu định làm gì?”
“Ờm, đi dạo lung tung thôi, buổi tối còn phải làm bài thi Tiếng Anh, tôi tính nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy tôi đi cùng cậu.”
“Được nha!”