Rõ ràng cậu ấy nói sẽ đến thăm tôi.
Tôi nằm viện suốt một tuần, cậu ấy có đến thăm tôi, nhưng lần nào cũng chọn lúc khi tôi đã ngủ, làm tôi cực kì buồn bực! Tuy vậy điều làm tôi hơi chút nguôi giận là, mỗi ngày cậu ấy đều giống như một đứa trẻ nhét một tờ giấy nhỏ xuống dưới gối đầu tôi, trên giấy vẫn là nét chữ bằng mực xanh cậu ấy vẫn hay dùng:
“Hôm nay đến thấy cậu ngủ rất ngon, không nỡ gọi cậu tỉnh lại. Có phải cậu chán ở trong bệnh viện lắm không? Do không có ai chơi cùng cậu phải không? Cho nên á, về sau nhất định phải uống thuốc đúng giờ, bằng không cậu sẽ phải chán chết lần nữa!”
“Bởi vì trông thấy hoa trên đầu giường cậu đã tàn rồi, nên tôi thay vào đó những bông hoa lưu ly, loài hoa màu tím này tuy không có mùi thơm, nhưng nó lại giữ được vẻ đẹp rất lâu, nhìn rất giống những ngôi sao phải không? Không cần lo tưới nước cho chúng đâu, tôi sẽ đến giúp cậu.”
“Tiến độ ôn tập ở trường nhanh lắm, hàng ngày cậu có lúc nào rảnh thì vẫn nên đọc sách nhiều một chút. Cơ mà có học kém đi cũng không sao, vì tôi rất giỏi kèm người khác học nha!”
Ngắm nhìn những tờ ghi chú Tích Diệp để lại là hứng thú lớn nhất, lớn nhất của tôi mỗi ngày. Nhìn nhiều đến mức sau cùng, tôi có thể đọc thuộc làu làu tờ giấy. Có cô hộ sĩ thấy tò mò mảnh giấy trong tay tôi, các cô ấy cười nói: “Cái này ai gửi em vậy?”
“Là bạn của em.”
“Cậu ấy thực sự rất quan tâm em nha!”
Lúc này tôi cảm thấy cực kì cực kì hạnh phúc: “Ha ha….”
Khi đó, chỉ có mỗi mẹ tôi vẫn như trước vẻ mặt sầu lo nhìn tôi, không nói năng gì.
Tôi xuất viện, mẹ lại vẫn không cho tôi đi học, nói là muốn theo dõi vài ngày.
Tôi rất rất muốn gặp cậu ấy.
Tôi gọi điện thoại cho cậu, nhưng hình như tôi ấn sai số, tổng đài báo rằng số máy không có thật. Tôi bắt đầu buồn bực, tôi và cậu ấy cứ như không phải người thời hiện đại vậy, không thể dùng phương tiện hiện đại để liên lạc mỗi ngày….. Giờ thì tốt rồi, đến số điện thoại của cậu tôi hình như cũng nhớ lầm! Tôi lại không biết địa chỉ nhà cậu ấy ở nơi nào… Nếu không phải vậy, tôi cảm thấy có lẽ tôi sẽ phát điên mà lập tức đến nhà cậu tìm người mất!
Cả một đêm mất ngủ, tôi càng ngày càng muốn gặp cậu ấy!
Tôi bắt đầu tức giận…..
Cậu ấy rõ ràng đã nói chờ khi tôi xuất viện sẽ đến kèm tôi học, lẽ nào cậu ấy đã quên mất rồi sao? Hay là chưa biết tôi đã xuất viện? …..Hoặc là, cậu ấy cũng không biết địa chỉ nhà tôi?! Dù vậy, dù rằng thế nào….. cậu ấy ít nhất hẳn cũng phải biết số điện thoại của tôi chứ? Tại sao lại không gọi cho tôi?