“Đại tiểu thư này đại tiểu thư, cậu có nghe tớ nói không vậy? Cậu ở đây cũng đã được một tuần lễ, nhưng là một tuần vọng phu, ngày ngày ngồi bên cửa sổ nhìn ngóng, nói xem, rốt cuộc cậu chờ ai?” Hàn Thiếu Đồng nói to, chất vấn bạn học cũ của mình.
“Mình không chờ ai hết.” Bị bạn tốt hỏi như vậy, Phương Tiểu lương đỏ mặt, “Chỉ là đang nghĩ mấy chuyện không đâu thôi.”
Mặt đỏ rần rần, rất rất khả nghi mà.
“Nói đi, chắc chắn có chuyện, mà lại là chuyện vô cùng nghiêm trọng đến mức tài nữ của chúng ta sẵn sàng ném hết sự nghiệp tại Đức mà chạy đến trú tại nhà tiểu bất tài ta đây.” Không chút lương tình, Hàn Thiếu Đồng càng lúc càng hung hăng.
“Còn nữa…cậu định vác bụng bầu này thế nào đây?”
Đây chính là điều cô không dám trả lời nhất, mà con nhỏ Hàn Thiếu Đồng đáng ghét kia cũng không ngại phiền hỏi cô không dưới mấy mươi lần, “Sao? Cậu sợ mình làm kỳ đà cản mũi cậu cùng hội trưởng thân thiết sao?”
Có điều, Phương Tiểu Lương là ai chứ, cô là kẻ biết làm thế nào để dán miệng Hàn Thiếu Đồng lại.
“Cậu…” Quả nhiên, nhắc đến cậu chàng người yêu, Hàn Thiếu Đồng ngay lập tức đỏ mặt, “Cậu vẫn còn nhớ chuyện ngày đó.”
Chính là bởi đến vào lúc nào không đến, cô lại ghé thăm Hàn Thiếu Đồng vào một ngày đẹp trời lúc Đồng Đồng cùng Thượng Quan Nhật đang xộc xệch quần áo trên giường.
Phương Tiểu Lương khẽ cười.
“Nhắc đến hội trưởng mới nhớ, sao hôm nay không thấy anh ta đến? Chẳng lẽ anh ta nghĩ cô dâu mới sẽ không nhớ anh ta hay sao?” Phương Tiểu Lương tiếp tục giọng điệu chọc ghẹo của mình, lúc này cô thật cao hứng mà.
Ai bảo Hàn Thiếu Đồng rước hạo vào người trước? Cô chỉ là thay trời hành đạo mà thôi.
“Ôi trời ơi!!! Cái này gọi là dẫn sói vào nhà! Dẫn sói vào nhà!
” Hàn Thiếu Đồng không chịu được
ôm đầu, chỉ hận không thể chỉ tay năm ngón vào mặt ông Trời mà chửi thôi.
Phương Tiểu Lương nhìn cô không khác gì nhìn Tiểu Hầu tử ăn trúng ớt chỉ Trời, không nhịn được ôm bụng mà cười.
Đến đây mới nhớ, hình như cô đang mang thai.
Mang thai!
Hôm qua đột nhiên bị buồn nôn, kẻ thích lo chuyện bao đồng Hàn Thiếu Đồng một mực bắt cô đi bệnh viện kiểm tra, lúc đó mới phát hiện cô đã mang thai được mấy tuần rồi.
Cô quả là một người mẹ vô dụng mà, ngay đến cả mình có mang thai hay không cũng không biết.
Chỉ cần cô không sợ, về sau xin thề nhất định sẽ bồi thường cục cưng này.
Đồng Liệt Lâm hiển nhiên biết là cô mang thai nên mới muốn kết hôn, điều này so với việc nghĩ cô bị bệnh mà kết hôn càng gây khó chịu hơn.
Cô chưa bao giờ hy vọng anh vì trách nhiệm mà cưới mình.
“Thế nào? Có phải đang suy nghĩ đến cục cưng của mình không?” Cô đột nhiên yên lặng khiến Hàn Thiếu Đồng sinh nghi, “Tiểu Lương à, cậu có thể cho mình biết giọt máu trong bụng cậu là của ten người nước ngoài nào hay không?”
Đi một vòng quanh trái đất, ở tận bên kia bán cầu, đến một thời gian lại mang về giọt máu của tên nước ngoài, mẹ Phương nghe tin chỉ biết giật mình, đến ba Phương còn cười hề hề trong điện thoai bảo không muốn gả con gái của mình cho một tên mặt quỷ, làm cô thật sự không biết nên khóc hay cười.
“Vậy cậu cũng nhanh nói cho mình biết rốt cuộc thì khi nào cùng hội trưởng kết hôn, lúc đó nhất định mình sẽ nói cho cậu biết.” Nhấp nháy mắt nói với Hàn Thiếu Đồng, Phương Tiểu Lương đưa lời hứa hẹn.
Trở về có lẽ là quyết định chính xác. Về lại nơi mình đã từng lớn lên, hơn nữa có Hàn Thiếu Đồng làm bạn, con đường làm mẹ đơn thân rồi sẽ vượt qua thôi.
“Tiểu Lương à, làm sao cậu có thể lấy chuyện này ra trao đổi được chứ?” Hàn Thiếu Đồng nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, “Mình thật vất vả mới cự tuyệt được Thượng Quan Nhật đấy!” Độc thân có gì không tốt nào!?
“Vậy sao? Mình luôn tin tưởng hội trưởng luôn có thừa nhẫn nại lẫn nghị lực mà, cậu yên tâm đi.” Một khi Thượng Quan Nhật đã nhận định đó là của anh, nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận buông tay – điểm này thật giống Đồng Liệt Lâm.
Đó cũng chính là nguyên nhân mà hai kẻ hoàn toàn khác người đó lại như một cặp tâm đầu ý hợp.
“Được rồi, được rồi! Mình không hỏi nữa, OK?” Còn hỏi nữa chưa chắc đã biết được, thậm chí còn bị Phương Tiểu Lương giễu cợt thêm ấy chứ, “Lương Lương, cậu đã đói bụng chưa? Sáng nay chỉ toàn thấy cậu ngồi ngóng cửa sổ thôi, đói cậu không sao chứ làm đói con nuôi của tớ thì cậu không xong đâu đấy.”
“Cậu khẳng định mình sẽ sinh con lúc nào vậy? Mình vẫn thích làm một cô gái hơn đàn bà mà. Còn nữa… cậu nhất định phải nấu cho mình ăn rồi.” Phương Tiểu Lương ngọt ngào nói, nhưng cũng là lời yêu cầu không cách nào cự tuyệt.
“Vâng, vâng, vâng, đương nhiên là mình phải vì Lương Lương đây phục vụ rồi.” Hàn Thiếu Đồng vô lực đứng dậy, thong thả bước về phía nhà bếp làm bữa ăn.
Thật xấu số mà! Chẳng lẽ thật sự có báo ứng sao? Ngày thường toàn cao cao tại thượng với Thượng Quan Nhật, giờ thì bị mỹ nữ Tiểu Lương áp bức lao động sao?
Ô ô ô ….. Thượng Quan ơi. … anh lăn đi đâu rồi? Trở lại nhanh nhanh với em đi mà ….
Nhìn Hàn Thiếu Đồng đã khuất bóng, Phương Tiểu Lương lúc bấy giờ mới dời tầm mắt lại với cửa sổ, nhìn mông lung bên ngoài.
Đã mấy ngày nay cô bỏ đi không một lời chia tay.
“Đồng… nhất định là bị chọc đến tức chết.” Nhưng thật sự cô không có can đảm đứng trước mặt anh nói mấy câu hẹn ngày gặp lại…
“Em không sợ vì lo lắng mà anh có thể đổ bệnh sao, hay là thật sự muốn rời bỏ?”
Giọng nam trầm quen thuộc ấy lại bình tình vang lên trong gian phòng tự nhiên đến nỗi Phương Tiểu Lương không cái nào tưởng tượng nổi, chỉ sợ khi quay đầu lại là ảo giác, vì huyễn tưởng quá nhiều mà thôi.
“Không thể nào….Sao anh lại ở đây?” Nước mắt vì nhung nhớ anh không kiềm chế được trong nháy mắt rơi xuống.
“Đáng chết!” Cũng như Tiểu Lương, Đồng Liệt Lâm không kìm được thương nhớ chạy đến ôm lấy cô vào lòng, “Vì cái gì em cứ thế rời xa anh? Làm sao em có thể?” Nâng lên khuôn mặt xinh đẹp đã đầy nước của cô, anh không thôi hôn lên dịu dàng.
Cho đến khi hai người đã thay nhau thở hồng hộc, anh mới thoáng buông cô ra, nhưng sức nóng bỏng từ nụ hôn thì vẫn đang thiêu đốt đôi môi của cô.
Không được, nếu cứ mặc nhiên để anh hôn như thế thì đầu óc cô không cách nào hoạt động được.
“Làm sao anh biết em ở đây?” Cô sẽ lệch ra đằng sau, cẩn thận kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Thượng Quan Nhật nói.” Anh lại hôn cô.
Nụ hôn làm mê đắm cả hai, tay cô cư nhiên đã leo đến gáy anh mà nằm.
Cô nhiệt tình hôn đáp trả, đem tất cả tư niệm cùng thương nhớ vứt trôi cùng đôi môi dây dưa với anh.
Tình cảm lúc này không khác gì triều dâng, nhưng lý trí đã buộc anh phải dừng lại. Anh nâng mặt cô lần nữa, đưa đôi mắt sắc như dao chất vấn, “Nói, vì sao lại muốn rời đi?”
Đáp lại câu hỏi của anh, câu trả lời của cô chỉ độc có một chữ “ Em…”
“Tại sao?” Anh hỏi dồn.
“Em không muốn anh lấy em vì chuyện mang thai, em không muốn vì trách nhiệm mà kết hôn.” Cô rung động chớp mắt, mở miệng nói những lời sâu kín nhất.
Nghe vậy anh không kiềm được lửa giận bủa vây, “Phụ nữ ngốc, anh cầu hôn em chỉ vì trách nhiệm, điều này mà em cũng có thể nói sao?”
Cô kinh ngạc nhìn anh, “Vậy anh…”
“Anh muốn cưới em là vì anh yêu em! Anh yêu em, Phương Tiểu Lương.” Cô mở to mắt, rồi lại cúi gầm mặt xuống, không dám đối diện với anh.
“Anh… Chẳng phải vẫn xem em như anh em tốt hay sao….” Là cô đang nằm mơ?
“Người phụ nữ đáng chết!” Anh khẽ nguyền rủa, “Ngay từ mười năm trước anh đã không thể xem em là anh em được nữa rồi! Hơn nữa anh có thể biến thái cùng anh em mình lên giường hay sao?”
Bàn tay anh lúc này lại càn rỡ xoa lên ngực cô.
“Ừ … Đồng… Đừng như thế…” Bàn tay nhỏ bé cô đẩy anh ra, mặt hồng hồng chỉ về phía cửa, “Còn có Thiếu Đồng ở đây…” Nhưng anh thật không biết điều trong lúc, nhân lúc cô không chú ý đã nhanh chóng tấn công hai nụ hoa đỏ hồng của cô rồi.
Đáng chết! Những ngày qua anh đã thật sự sống không bằng chết mà!
“Đồng…A ừ…Đừng như vậy…” Cô vô lực kháng cự, nhưng không cách nào ngăn được cường lực công kích từ anh, trong khi giữa hai chân mật huyệt đã chịu đựng kích thích rất lớn từ sự đùa giỡn của anh rồi.
“Anh đã thề nhất định sẽ làm em phải hối hận vì đã rời đi.” Hai ngón tay thô bạo cắm vào khe huyệt cô, anh kề tai cô nguy hiểm nói.
“A a…” Đột nhiên xuất hiện một loạt những khoái cảm khiến cô không thể không thoát ra những tiếng rên rỉ, “Không thể… Đồng…Không thể… Em còn đang mang thai..” Đúng, trong bụng cô còn đang có tình yêu kết tinh giữa hai người.
“Không vấn đề gì.” Anh ngắt lời cô, “Anh đã hỏi bác sĩ, anh ta bảo chỉ cần cẩn thận chút là được, cục cưng trong bụng sẽ không có chuyện gì, cho nên cơ bản hôm nay em sẽ không thể thoát khỏi.”
Vừa nói hai ngón tay của anh vừa thăm dò sâu hơn, khe của cô cũng từ đó là dầm dề thủy dịch.
“Đồng….Anh thật yêu em?” Mặc dù đã thân mật như thế nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể tin tưởng.
Câu hỏi ngu ngốc này làm anh cảm thấy vô cùng, vô cùng tức giận.
Tiếp đó nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, anh không nương tay vùi sâu vào cơ thể cô, bức cô ra một tiếng rên rỉ, “Vào lúc này em còn dám hỏi anh có hay không yêu em?”
Rất giỏi, giỏi vô cùng, anh sẽ hành động cho cô thấy.
Cô sáng tỏ rồi.
Cho dù bị anh thô lỗ quấy quá, nhưng cô không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào,
“Đồng, em rất yêu anh.”
Nghe vậy, anh ngẩn ra tiếp đó là thêm nhiệt tình hành động với cô.
Cô tin tưởng rằng bọn họ sẽ rất hạnh phúc, hơn nữa sẽ là hạnh phúc trọn đời.