Ngưỡng Vọng

"Tiểu Trần tới rồi!"

Trần Thủy Mặc đã tận lực giữ lại mấy phút trước khi lên lớp để đến phòng làm việc, thật không nghĩ đến vừa vào cửa vẫn bị đụng cô Trương đang thu dọn đồ đạc lên lớp.

Vẫy tay cười cười với cô Trương, Trần Thủy Mặc cúi đầu, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.


"Nghỉ dài hạn bảy ngày thật đúng là thoải mái nhỉ!" Cô Chu còn nhất quyết không buông tha, ôm bài thi đi vòng qua bàn bên cạnh Trần Thủy Mặc xử lý, giọng nói lộ ra vị chua không nói hết.

Có nhiều thứ, thật ra thì Trần Thủy Mặc rất không tình nguyện đến mức tích cực, giống như cô cũng không cảm giác mình nghe được  ý khác trong lời nói của cô Chu. Huống chi, cô cũng cảm thấy xác thực là cô Chu có lý do giận cô. Nửa năm qua, toàn bộ cô xin nghỉ lặt vặt không ít, tiết học của cô cũng phân ra cho các thầy cô khác, đối phương có điều bất mãn với mình cũng là bình thường. Đổi lại là cô, sợ là cũng không làm! Suy bụng ta ra bụng người, Trần Thủy Mặc vốn đuối lý cũng chỉ cười cười, không hề đáp lại lời cô Chu.

Có lẽ cô Chu cảm thấy thái độ Trần Thủy Mặc quá qua loa, hừ lạnh một tiếng, giày cao gót giẫm "cộc cộc" vang dội, hung hăng đóng sầm cửa phòng làm việc đi lên lớp.


Trần Thủy Mặc thở ra một hơi thật sâu, thời khoá biểu kiểm tra được cô dán vào vị trí bắt mắt nhất, cũng đang kẹp bài thi vội vàng chạy tới phòng học.

Lúc trao đổi với học sinh trên lớp học, không hiểu sao Trần Thủy Mặc lại nghĩ đến giọng điệu đêm đó Phó Vũ Hiên nhỏ giọng nói bên tai cô, lập tức không kịp phản ứng, bỗng dưng đỏ mặt, làm cho học sinh đang đối thoại với cô mờ mịt không biết làm sao mà nhìn cô chằm chằm.

Die nda nleq uydo n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận