Ngưỡng Vọng

Có lẽ là bị Chiêm Nhất Nhất quạ đen nói trúng, “con đường vợ hiền dâu thảo" của  Trần Thủy Mặc đích xác là khá dài mà gian khổ hơn nữa cô còn học nghề không thuận! (*ý bảo chị nhà trước giờ không có khiếu nấu ăn)

Lúc trước khi Trần Thủy Mặc đi học cũng không biết thì ra lớp nấu ăn có giá cả xa xỉ không chỉ có thể căn cứ học viên tự sắp xếp thời gian nhàn rỗi lên lớp mà còn có thể học cấp tốc!

Lần đầu tiên đi học là một giáo viên mập mập đội mũ đầu bếp cấp cao cười híp mắt hỏi Trần Thủy Mặc muốn học làm món ăn gì, trong lúc nhất thời Trần Thủy Mặc còn chưa kịp phản ứng.

"Còn... Còn có thể ‘chọn thức ăn’ sao ạ?"

Thân là giáo viên đảm nhiệm lớp đầu bếp cao cấp, trên mặt mũm mỉm thoáng qua vẻ lúng túng: "Ha ha như vậy cũng có thể, cũng có thể..."

Trần Thủy Mặc có chút hơi khó bởi vì cô phát hiện cô cũng không biết Phó Vũ Hiên thích ăn món gì!


"Vậy lần sau tôi trở lại nhé!" Vẻ mặt Trần Thủy Mặc khổ sở: "Tôi còn không biết nên học làm món gì!"

Giáo viên nấu ăn lại bị lời của cô làm nghẹn lời, hai tay béo múp míp xoa xoa hòa nhã nói: "Nấu ăn có rất nhiều thứ hỗ trợ nhau, không bằng hôm nay dạy cô về căn bản nhập môn trước, đầu tiên cô luyện tay một chút lần sau cô lại nói cho tôi biết cụ thể muốn học cái gì, cô cảm thấy như thế nào?"

Như thế nào? Đương nhiên là tốt rồi! Trần Thủy Mặc không ngừng nhanh chóng gật đầu một cái.

Mặc dù Trần Thủy Mặc không biết nấu ăn nhưng không đến nỗi bị quy thành cuộc sống ngu ngốc. Nói thế nào cũng thành công sống đến số tuổi này thì dầu muối tương dấm cô vẫn phân biệt được.

Giáo viên dạy nấu ăn giảng giải đơn giản với cô một chút về độ lửa và dùng lượng gia vị lại bắt đầu dạy bật lửa đổ dầu ăn.

Trần Thủy Mặc vẫn còn hơi sợ lửa cho nên dầu lạnh vừa mới dính vào đáy nồi, "xèo" một cái cô liền chạy ra bên ngoài trốn, ngay cả giáo viên nấu ăn vốn thấy biến không loạn cũng bị cô làm sợ đến khẽ run, thiếu chút nữa đổ dầu ra bên ngoài. Trần Thủy Mặc có chút ngượng ngùng cười gượng "hì hì" hai tiếng rồi cố gắng trốn phía sau thân thể bự chiều ngang của giáo viên, chỉ lộ ra một đôi mắt to lại hiếu kỳ lại có chút sợ sệt tỉ mỉ quan sát từng bước đầu bếp làm.

Món xào thập cẩm coi như là một món ăn khá phổ biến. Mùi vị của món ăn này thắng ở chỗ mùi vị "tươi mới", nguyên liệu nấu ăn cũng rất dễ mua được như nấm đông cô, nấm mèo, cách làm thông thường cũng không phức tạp, sau hơn mười phút xào là được rồi. Trần Thủy Mặc vừa nhìn vừa nhớ quá trình hoàn chỉnh mà giáo viên làm rồi cũng ghi nhớ được khoảng bảy tám phần.

"À... Nếu không cô tới thử một chút chứ?" Đầu bếp có chút không xác định quan sát Trần Thủy Mặc, khi tầm mắt kịp chạm đến họa tiết con cáo trên tạp dề tươi đẹp của cô thì vẻ mặt cứng lại không được tự nhiên quay đầu lại.

Khóe miệng Trần Thủy Mặc giật giật, vẻ mặt anh dũng hy sinh ngẩng đầu nhắm mắt gật đầu một cái.

Có đầu bếp ở bên cạnh nhắc nhở giúp một tay nên món ăn đầu tiên Trần Thủy Mặc tự mình làm từ lúc chào đời tới nay vẫn tính là rất thành công rồi. Nếm nếm mùi vị, cô âm thầm cho mình tám mươi điểm. Muốn đi qua nếm món đầu bếp trên bàn, Trần Thủy Mặc nhíu mày hạ chiếc đũa liếc mắt nhìn món ăn có màu sắc, mùi thơm trước mặt thì trong lòng lặng lẽ chấm điểm lại đổi thành sáu mươi.


****** CUAXINHDEP

Buổi tối cô làm đầu tiên là hưng phấn cho gửi tin nhắn cho Chiêm Nhất Nhất khoe một chút tài nấu nướng vô địch trời cho của mình, Chiêm Nhất Nhất đánh chết cũng không tin chê cười gửi một vẻ mặt khinh thường qua.

Mà lúc gửi tin nhắn cho Phó Vũ Hiên cô lại do dự rất lâu. Cuối cùng vẫn cắn răng gửi một tin nhắn qua hỏi thủ trưởng thích ăn gì. Trên màn hình mới vừa hiện tin đã gửi thì cô lại nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn nói là Chiêm Nhất Nhất muốn mời bọn họ ăn cơm nên nếu anh đi không được thì cô phải ăn món anh thích ăn thì mới không bị thiệt thòi!

Gửi tin nhắn đi rồi cô mới ý thức là làm như vậy thật ra giống như... giấu đầu lòi đuôi!

Lòng bàn tay cầm điện thoại di động hơi xuất mồ hôi, tim đập rất nhanh, Trần Thủy Mặc lại có chút mong đợi tin đến lại có chút sợ Phó Vũ Hiên sẽ nhìn thấu chút tâm tư của mình.

Tin nhắn đối phường trả lời cũng không tính là nhanh, Trần Thủy Mặc cảm thấy thời gian mỗi một phút mỗi một giây chờ đợi đều là đau khổ.


Đợi đến cuối cùng tin nhắn cũng tới, Trần Thủy Mặc mở điện thoại di động rất nhanh để xem tin nhắn, vừa định thở phào thật dài lại phát hiện tên những món ăn có chút quen mắt, coi lại một lần nữa mới xác nhận những món đó đều là món mà cô thích ăn!

Lúc này Trần Thủy Mặc cũng không vui ngược lại trong lòng cô rất khó chịu hoặc là nói cô cảm thấy rất áy náy. Tại sao Phó Vũ Hiên đều nhớ cô thích ăn gì mà cô lại hoàn toàn không có ấn tượng anh thích ăn gì chứ? Trần Thủy Mặc sâu sắc nhận thức được người làm vợ như cô thật sự là quá không xứng đáng!

Hào hứng mất hết gửi mặt cười nói tiếng ngủ ngon, Trần Thủy Mặc nghiêng người ôm thật chặt gối con cáo cũng đồng thời cả đêm cũng ngủ không an giấc.

Trong phòng làm việc, Phó Vũ Hiên nhìn mặt cười trên màn ảnh đột nhiên cũng có chút nhớ nhung nụ cười thuần khiết không tạp chất của Trần Thủy Mặc. Kéo ngăn kéo bên phải nhìn chiếc nhẫn của nam giống chiếc đeo trên ngón áp út cúa Trần Thủy Mặc an tĩnh nằm ở đó, Phó Vũ Hiên chỉ nhìn chứ cũng không có hành động khác.

Dường như về khoản "ăn" thì cô gái nhỏ sẽ trở nên phá lệ nhiệt tình hơn. Phó Vũ Hiên rất thích nhìn dáng vẻ Trần Thủy Mặc ăn vì chỉ cần nhìn cô ăn sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác món ăn đó nhất định có mùi vị rất tốt.

Ngon miệng...   Die nda nl equ ydo n_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận