Ngưỡng Vọng

Dạy xong lớp khẩu ngữ ở nhà trẻ thì Trần Thủy Mặc bị một đám bạn nhỏ quấn líu ríu náo loạn rất lâu, mãi mới chờ đến lúc cô thoát thân thì phát hiện bạn nhỏ Cố Giác vẫn siết chặt làn váy của cô! Trần Thủy Mặc cam chịu số phận ngồi xổm xuống, rút làn váy của mình từ tay bạn nhỏ Cố Giác, sờ hai bím tóc thả dọc xuống, thân thiết cười cười.

"Hôm nay ai tới đón con?" Trần Thủy Mặc cảm giác mình chỉ đơn thuần tìm chuyện để nói mà cô cũng không thể để mặc cho mình trừng to mắt với một bạn nhỏ được... ôi mắt to cứ bảo hãy chờ xem?

Bạn nhỏ Cố Giác cười ngọt ngào dắt tay Trần Thủy Mặc, cô thuận thế đứng lên tùy bạn nhỏ Cố Giác dắt mình đi ra bên ngoài.

Cửa vườn trẻ có người lớn tới đón trẻ nên Trần Thủy Mặc chỉ sợ Cố Giác không cẩn thận va chạm, vướng chân, cực kỳ khó khăn đi theo tiểu nha đầu nhanh chen vào giữa dòng người. Cũng may vừa rồi bị bọn nhỏ trì hoãn một lúc nên coi như họ ra ngoài muộn, cũng không gặp quá nhiều trở ngại.

Thật vất vả mởi chen ra được phía ngoài cùng, Trần Thủy Mặc vừa định thở nhẹ một hơi lại nhìn thấy một màu xanh đậm của cây tùng, cô đối với màu sắc này lại cực kỳ nhạy cảm nên bỗng dưng ngẩn ra. Thừa dịp lúc Trần Thủy Mặc sững sờ, bạn nhỏ Cố Duy bắt đầu vùng khỏi nắm tay kiên cố của cô, Trần Thủy Mặc lại nắm chặt tay theo bản năng nên không cẩn thận làm đau cô bé nhỏ.

"Cô Trần ơi..."

Cố Giác tội nghiệp ngửa đầu nhìn Trần Thủy Mặc, lòng cô mềm đi, vô thức buông lỏng tay, cô bé như nhặt được đại xá nên lập tức nhào tới Phó Vũ Hiên.

Có lẽ bởi vì đối phương là đứa bé nên Phó Vũ Hiên cũng không bận tâm mình đang mặc quân trang, thân thiết ngồi xổm xuống đón lấy Cố Giác chạy tới trước mặt, bế cô bé lên.

"Chú Vũ, xin chào, lâu rồi chú không đến thăm con đấy!" Bạn nhỏ Cố Giác lập tức bắt đầu nũng nịu.

Phó Vũ Hiên rất hưởng thụ cười cười, một tay bế Cố Giác, một tay khác mở cửa xe bỏ Cố Giác vào trong xe. Vừa nâng mắt đã thấy Trần Thủy Mặc chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ thì không thể không tự mình đi tới bên cạnh cô làm bộ ho khan một cái cười như không cười nhìn cô.

"Anh..." Trần Thủy Mặc nuốt một ngụm nước bọt: "Sao anh biết chỗ này?"

"Anh theo A Duy gọi điện thoại mà tới."

Trần Thủy Mặc cũng không cảm giác mình biết rõ vấn đề mới vừa rồi nhưng dưới chân lại không còn bị mình khống chế, tựa như chỉ biết đi theo Phó Vũ Hiên cất bước, cuối cùng cứ váng đầu ngồi lên chiếc xe Jeep Bắc Kinh của Phó Vũ Hiên rời đi.

Cố Giác ngồi đứng ở hàng ghế sau ghế lái có vẻ cực kỳ thông minh. Phó Vũ Hiên cũng không biết từ đâu lấy ra một hộp chocolate thì Cố Giác cười híp mắt nhận lấy “phí trà nước” thuộc về mình vui vẻ ra ghế sau mở ra ăn.

Lái xe được một đoạn Trần Thủy Mặc mới nhớ hỏi người bên cạnh: "Chúng ta đi đâu thế?"

Phó Vũ Hiên nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Cố Giác ăn sắp hết một hộp chocolate thì rút khăn giấy đưa tới,lúc này mới trả lời: "Đến chỗ thiếm Từ."

Die nda nle qu ydo n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui