Ngưỡng Vọng

Mùa đông ở Giang Nam luôn ẩm ướt và lạnh giá. Trần Thủy Mặc tự cho là bản thân sợ nóng không sợ lạnh, nên càng muốn giữ phong thái không cần độ ấm, mặc kệ trời có lạnh bao nhiêu cô đều chỉ mặc áo sơ mi, áo len mỏng ở bên trong và khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài chịu đựng. Vì vậy mùa đông lần này vừa đến, cô bắt đầu không muốn ra khỏi nhà. Ngay cả dắt Hổ Tử đi ra ngoài cô cũng không muốn, càng đừng nói đến chuyện dậy sớm chạy bộ.

Mặc dù Phó Vũ Hiên không hài lòng đối với hành vi chơi xấu này của Trần Thủy Mặc nhưng cũng không thể làm gì. Đúng vậy, anh nghĩ lại, mỗi buổi sáng khi trời còn chưa sáng nhìn Trần Thủy Mặc nhắm mắt vùi mình ở trong chăn tội nghiệp lầm bầm: "Thủ trưởng, cho em ngủ thêm năm phút nữa thôi", thì làm sao anh có thể bắt Trần Thủy Mặc thức dậy đây? Vì vậy dưới sự nuông chiều vô hình của tiểu Phó trung tá, Trần Thủy Mặc hoàn toàn bỏ bê việc chạy bộ vào sáng sớm. Hơn nữa cô sớm đã không còn kiên nhẫn tiếp tục tập luyện yoga, đồng chí Trần Thủy Mặc đã hoàn toàn "sa đọa" rồi, mùa đông vừa mới bắt đầu, người đã mập lên vài cân.

Đối với lần này, ngược lại bản thân Trần Thủy Mặc đã nghĩ thông suốt, trước tiên coi như là tích mỡ sống qua mùa đông vậy.

Sau khi biết được chuyện này, Chiêm Nhất Nhất cố tình gọi điện thoại tới cho Trần Thủy Mặc bày tỏ bản thân vô cùng xem thường. Nói cô bây giờ không hề ý thức được bản thân là một người đẹp, sau khi kết hôn sống chung với thủ trưởng nhà cô thì hoàn toàn có chỗ dựa nên không còn sợ.

Trần Thủy Mặc không chút khách sáo mà chế giễu lại, nói Chiêm Nhất Nhất chính là ghen tị và hâm mộ!

Thật ra, Trần Thủy Mặc và Chiêm Nhất Nhất đã không gặp nhau trong một thời gian dài, hai người chỉ có thể điện thoại cho nhau đùa cợt một chút như vậy và đã làm thành nghiện. Trước đây Chiêm Nhất Nhất bận rộn với công việc kinh doanh ở cửa hàng của riêng mình, còn bây giờ có thêm một vị hôn phu là Cao Bằng, không hiểu sao thường xuyên phải cùng Cao Bằng tham dự một chút tiệc xã giao, ngược lại cô gầy đi rất nhiều. Chẳng qua, thấy cô mở miệng ra là oán trách nói khó chịu khi sống chung với Cao Bằng, nhưng Trần Thủy Mặc vẫn có thể nhạy bén cảm thấy được trong lòng cô chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Chiêm Nhất Nhất và Cao Bằng như bây giờ rất tốt, người có tình sớm hay muộn cũng đều sẽ trở thành người một nhà.

Vào cuối tháng mười một, trước đó Ngô Hành có nói cuộc triển lãm chụp ảnh sẽ được tổ chức ở trong nước như dự kiến. Ngô hành vẫn gửi tin nhắn tới mời Trần Thủy Mặc đi xem, Trần Thủy Mặc không hề nghĩ ngợi hay cân nhắc một chút mà khách sáo từ chối. Cho dù thủ trưởng không rảnh đi theo cô, không phải là còn có Chiêm Nhất Nhất ở đây sao! Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không muốn có phát sinh chuyện gì với Ngô Hành.

Trần Thủy Mặc cố ý chọn cuối buổi triển lãm mới đi xem, bởi vì cô luôn cảm thấy xem triển lãm chính là phải chuyên tâm chăm chú ngắm nhìn, nếu như lúc này xung quanh nhiều thêm một người ồn ào hỗn tạp, thì làm sao còn tâm tư để cảm nhận ý nghĩa sâu sắc của mỗi tác phẩm được chứ?

Cùng lúc đó thủ trưởng dẫn theo một nhóm người không biết đi đâu làm huấn luyện mùa đông, cô đưa Hổ Tử cho hàng xóm bên cạnh là nhà một doanh trưởng thay cô chăm sóc nó vài ngày, đôi mắt to của Hổ Tử nhìn chằm chằm lưu luyến không rời và phát ra tiếng nghẹn ngào, lại một lần nữa cô trở lại nhà ở Nam Kinh.

***

"Được rồi, cậu mau xuống đây đi! Mình và Cao Bằng đã vào đến tiểu khu cũng sắp đến dưới lầu nhà cậu rồi!"

"Biết rồi, mình lập tức xuống ngay!"

Nam Kinh còn lạnh hơn cả nơi đóng quân bên kia, Trần Thủy Mặc choàng một cái áo khoác ngoài vội vàng từ trên lầu chạy xuống chui vào trong xe của Cao Bằng, đôi tay lạnh cóng chà xát vào nhau.

"Lạnh như vậy mà không biết mặc nhiều vào!" Chiêm Nhất Nhất tức giận trách mắng.


"Hì hì ~" Trần Thủy Mặc cũng không có cãi lại, chỉ cười ngây ngô hai tiếng.

"Thủy Mặc, hôm nay cô muốn đi ăn ở đâu?" Đúng lúc Cao Bằng lên tiếng chặn lại lời trách mắng của Chiêm Nhất Nhất trước khi cô ấy kịp lên tiếng.

Trần Thủy Mặc dùng ánh mắt cảm kích nhìn Cao Bằng, cười vui vẻ nói: "Anh Cao ít khi mời khách, tất nhiên là phải nghe theo sự sắp xếp của anh rồi...!"

"Mình nói cho hai người các cậu biết đừng tưởng là mình không nhìn thấy!" Chiêm Nhất Nhất nhéo cánh tay của Cao Bằng, chỉ là cũng không dùng quá nhiều sức. Nếu không phải là Trần Thủy Mặc ngồi ở ghế sau, e rằng cô lại muốn dùng ngón tay của mình đi dí trán Trần Thủy Mặc rồi.

"Chiêm Nhị, cậu nhìn tớ làm gì? Tớ chưa nhìn thấy gì hết?" Trần Thủy Mặc tự biết mình an toàn, tiếp tục không sợ chết giả ngu.

Chiêm Nhất Nhất hừ lạnh một tiếng: "Xuống xe mình sẽ xử lí cậu!"

Trần Thủy Mặc vội vàng ra hiệu trước miệng làm động tác kéo khóa, lập tức im lặng và ngồi ngoan ngoãn.

Cao Bằng đưa Trần Thủy Mặc và Chiêm Nhất Nhất đến một câu lạc bộ tư nhân thuộc nhà họ Cao, Cao Bằng còn dặn cấp dưới làm cho Trần Thủy Mặc một thẻ hội viên VIP. Thật hiếm khi Cao Bằng coi trọng mình như vậy, Trần Thủy Mặc không thể không ảo tưởng rằng cô đã bị "chính sách khuê mật " của Cao Bằng mua chuộc.

Lúc ăn cơm, Chiêm Nhất Nhất nói chuyện với Cao Bằng về các vấn đề kinh doanh, Trần Thủy Mặc không hiểu những thứ này, vì vậy cô chỉ có trách nhiệm ăn uống. Nhìn Chiêm Nhất Nhất và Cao Bằng bình tĩnh trò chuyện, Trần Thủy Mặc hoàn toàn yên tâm. Mặc dù cô đã nhận thấy rằng thái độ của Chiêm Nhất Nhất đối với Cao Bằng đã dịu xuống, nhưng so ra vẫn không bằng tận mắt nhìn thấy nó mới chân thực!

" Tiểu Mặc, để mình đi với cậu đi xem cái triển lãm ảnh kia."

Trần Thủy Mặc ra sức nuốt xuống thức ắn trong miệng xong bị nghẹn, cô trợn mắt nhìn lên.

"Cậu ăn chậm thôi!" Chiêm Nhất Nhất cau mày rót cho Trần Thủy Mặc một cốc nước.

"Cao Thiếu không đi sao?" Trần Thủy Mặc uống nước xong tạm thời khá hơn một chút, nhưng lại ho đến đỏ cả mặt.

"Công ty anh ấy có chút chuyện, chúng ta tự bắt xe đi."

Trần Thủy Mặc gật đầu một cái, tiếp tục ăn.


Chiêm Nhất Nhất bình tĩnh quan sát sức ăn của Trần Thủy Mặc một chút, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Mặc, có phải cậu mang thai không, làm sao cậu có thể ăn nhiều như vậy?!"

Cô vừa dứt lời, lần thứ hai hôm nay Trần Thủy Mặc bị nghẹn!

"Cậu... Cậu... Nói vớ vẩn gì đó?"

"Mình nói vớ vẩn gì chứ, cậu và thủ trưởng nhà cậu cũng kết hôn được hơn nửa năm rồi có thai cũng điều bình thường mà." Chiêm Nhất Nhất càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, vừa nói còn vừa gật đầu liên tục và nghiêng mắt nhìn thẳng vào bụng Trần Thủy Mặc, nhưng tiếc rằng lại bị cái bàn che mất tầm mắt.

Trần Thủy Mặc liếc mắt nhìn cô, lại uống một ngụm nước lớn mới chậm rãi nói: "Tớ không có mang thai. Không phiền cậu phải quan tâm!"

"Haizz, Tiểu Mặc, đây không phải là mình đang quan tâm đến cậu và thủ trưởng nhà cậu sao?"

Trần Thủy Mặc từ chối cho ý kiến nhún vai một cái, nhưng lại cảm thấy không còn tâm trạng để ăn tiếp bữa cơm này nữa.

Cũng không biết thủ trưởng thế nào rồi, lần trước cô nhận được tin nhắn của anh là bốn ngày trước, chỉ nói tất cả đều tốt, không cần lo lắng, thật sự là không có chút lãng mạn nào!

Trần Thủy Mặc cầm chiếc đũa, vô thức đảo nát hết đồ ăn trong bát.

Chiêm Nhất Nhất và Cao Bằng liếc mắt nhìn nhau và lặng lẽ nhìn đi chỗ khác. Mọi người đều biết rằng lấy chồng quân nhân không phải là điều dễ dàng, nhưng nói cho cùng nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.

Cao Bằng thực sự rất bận, điện thoại di động của anh ta luôn rung trong lúc ăn cơm, chỉ là không biết nguyên nhân có phải vì Chiêm Nhất Nhất hay không, mà  anh ta vẫn không thèm để ý đến. Vừa mới ăn cơm xong, vội vàng lái xe rời đi trước.

Chiêm Nhất Nhất đưa tất cả khăn quàng cổ và gang tay của mình cho Trần Thủy Mặc nhất quyết đợi cho Trần Thủy Mặc mang vào mới chịu đi cùng, nhìn Trần Thủy Mặc mỉm cười với mình, cô cũng miễn cưỡng trở lại vẻ mặt tươi cười với Trần Thủy Mặc. Hai người bọn họ tay khoác tay, đi ra ngoài một đoạn mới gọi được một chiếc xe taxi.

Mặc dù chỉ có một đoạn đường, nhưng Trần Thủy Mặc vẫn bị lạnh cóng và khuôn mặt tái nhợt. Vừa lên xe Chiêm Nhất Nhất lập tức lấy tay xoa mặt cho cô, khiến cho Trần Thủy Mặc kêu cứu mạng, nhưng Chiêm Nhất Nhất cũng không thèm để ý, cho đến khi thấy trên mặt của Trần Thủy Mặc tạm thời có chút hồng hào mới bằng lòng buông tay. Trần Thủy Mặc che mặt mình lại và vội vàng co vào trong góc.

Chiêm Nhất Nhất thấy dáng vẻ của cô như vậy không giống một người khỏe mạnh, thì kích động nhịn không được muốn dùng tay dí vào trán của cô một cái. Tiểu Mặc này, vẫn như vậy không biết chăm sóc cho bản thân!


***

Triển lãm ảnh lần này có ảnh hưởng rất lớn, cho dù là nó sắp kết thúc nhưng người đến đây vẫn không ít.

Trần Thủy Mặc vẫn luôn mong chờ buổi triến lãm lần này, vừa bước vào đại sảnh, bản thân giống như là biến thành người khác hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Thiết kế của phòng triển lãm rất đơn giản, để làm nổi bật sự hấp dẫn của chính nhiếp ảnh. Phòng triển lãm được chia làm bốn, ba phòng triển lãm đầu tiên lần lượt trưng bày các tác phẩm xuất sắc trong và ngoài nước và các tác phẩm của các nhiếp ảnh gia tân tiến, phòng triển lãm chính vô cùng thần bí, một lần thăm quan chỉ cho phép mười hai vị khách vào bên trong.

Chiêm Nhất Nhất không hiểu những thứ này, vì vậy cô chỉ có thể đi theo sau Trần Thủy Mặc xem một chút đây rốt cuộc là ảnh chụp con người hay là phong cảnh, là dê bò hay là cảnh sơn thủy.

"Này, Tiểu Mặc, cậu đã nhìn chằm chằm bức ảnh này được mười phút rồi! Rốt cuộc là cậu đang nhìn cái gì đây?"

Trần Thủy Mặc quay lại mỉm cười với Chiêm Nhất Nhất, rồi lại nhìn trở lại bức ảnh kia bên cạnh có khắc chữ —— Tam Thủy.

"Không phải chỉ là bóng lưng của một cô gái sao? Rốt cuộc là cậu nhìn cái gì mà nhìn lâu vậy? Tại sao mình lại không thấy có cái gì đặc biệt vậy?" Chiêm Nhất Nhất lại ra sức nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia một lát, nhưng vẫn là không nhìn ra được.

"Đúng vậy! Chỉ là bóng lưng..." Trần Thủy Mặc nhanh chóng chớp mắt, giọng nói có chút thì thầm: "Chiêm Nhị, chúng ta đi thôi!"

"Ừm!" Nhưng chưa đi được mấy bước, Chiêm Nhất Nhất lập tức cảm thấy khác thường: "Này, cậu chạy đi đâu vậy? Phòng chính của triển lãm ở chỗ này mà!"

Trần Thủy Mặc đứng cách Chiêm Nhất Nhất vài bước, khoanh tay cười nói: "Tớ biết."

"Cậu biết còn không qua đây?"

Trần Thủy Mặc lắc đầu một cái: "Không xem nữa, chúng ta đi về thôi!"

"Hả?... A, vậy thì đi về!" Dù sao cô cũng không cảm thấy hứng thú với mấy cái này, chẳng qua chỉ là "người đi cùng", tất nhiên là Trần Thủy Mặc nói thế nào thì như thế đó thôi!

Hai người cũng giống như lúc tới, tay khoác tay đi về, nhưng không ngờ vừa mới đi ra đại sảnh, lại nhìn thấy Ngô Hành đang đứng ở cửa, giống như là cố ý đứng đợi Trần Thủy Mặc, tầm mắt chặt chẽ đặt ở trên người Trần Thủy Mặc.

"Đã lâu không gặp!" Trần Thủy Mặc dừng lại ở phía trước Ngô hành nửa bước mỉm cười với anh ta.

Chiêm Nhất Nhất buông cánh tay Trần Thủy Mặc ra, gật đầu với Ngô Hành coi như chào hỏi, tự nhiên lui về phía sau vài bước, để lại toàn bộ không gian riêng cho hai người bọn họ.

"Đến xem triển lãm sao?"


"Anh cũng vậy hả?"

"Không đi đến phòng triển lãm chính sao?"

"Anh đoán xem?"

Hai người một tới một đi đều là hỏi, khiến cho Chiêm Nhất Nhất ở một bên nghe được mà không hiểu tại sao.

"Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Trần Thủy Mặc nói xong gật đầu với anh ta một cái và đi ra ngoài, Chiêm Nhất Nhất không giải thích được mà liếc mắt nhìn Ngô Hành một cái, vội vàng chạy đuổi theo Trần Thủy Mặc.

"Này, Tiểu Mặc, cậu và cái tên Ngô Hành đó làm cái gì vậy? Các cậu nói những thứ kia, mình đều nghe không hiểu?"

Trần Thủy Mặc đưa tay ra bắt xe, đầu ngón tay cô lạnh cóng đến mức gần như  không thấy huyết sắc: "Tớ cũng không biết!"

"Vậy cậu còn cùng anh ta nói chuyện..."

"Đi thôi, lên xe đi! Cậu không biết là hiện tại ở đây bắt xe rất khó à?"

Ngược lại Chiêm Nhất Nhất cảm thấy không quan trọng: "Cùng lắm thì bảo lái xe tới đón thôi..."

"Nhưng đó là lái xe chuyên dụng của cậu, mình làm sao có thể sai khiến được!"

"Tiểu Mặc, cậu muốn chết sao!" Cũng may trời tối giúp Chiêm Nhất Nhất che giấu được khuôn mặt ửng đỏ.

"Mình chưa có nói là người nào mà..."

Trời tối cũng giúp Trần Thủy Mặc che giấu những ngón tay đang nắm chặt và tái nhợt.

Tác giả có lời muốn nói: ban ngày hôm nay liên tục xem《 Thiên Nhai Minh Nguyệt cơ》, à, không đúng là 《 Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao 》...Diệp Tiểu Khai thật dễ thương ~!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận