Hắn thấy nàng không hề do dự liền cự tuyệt, trong mắt hắn khói mù tràn ngập.
Nàng cảm giác ngón tay của hắn siết chặt cằm nàng, đau đến nổi nàng nói không ra lời.
- A...
Nàng đau đến vặn vẹo giống như bừng tỉnh hắn, hắn vội buông tay, vẻ mặt kinh hoảng thất thố.
- Thất Thất!
Hắn kinh hoảng vội tìm kiếm thảo dược, muốn đắp dược cho nàng, lại giống như nghĩ tới gì đó, lại vội vã chạy ra ngoài.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn bận lên bận xuống, trên cằm đau đớn đè ép nội tâm nàng, khóe miệng cười lạnh, cũng mặc kệ hắn đi đâu, híp mắt dựa vào tường liền ngủ.
Sau đó nàng bị chất lỏng ấm áp ướt át làm tỉnh giấc. Nàng mở mắt ra, liền thấy hắn cầm một chiếc vải bố ấm áp lau mặt nàng.
Nàng nhìn chậu nước tỏa ra hơi ấm, liền biết vừa rồi hắn đã chạy tới Nam Sơn tuyền mang nước về đây. Nếu nhớ không lầm, hắn từng nói nơi này là chân núi, từ chân núi đến đỉnh núi ít nhất phải mất hai canh giờ.
Nhưng ngươi không hề động dung, né tránh tay hắn, cười lạnh phun ra một chữ:
- Cút.
Rõ ràng vừa rồi khiến nàng bị thương, hiện tại bày ra vẻ quan tâm, đúng là dối trá!
Tay hắn hơi dừng một chút, rồi xoay đầu nàng lại, tiếp tục đắp dược. Lúc này, lực đạo không khiến nàng cảm thấy đau đớn, nhưng nàng lại không thể tránh thoát, nàng chỉ có thể bị động nhìn hắn tiếp tục đắp dược.
Hắn vừa đắp dược cho nàng, vừa cười nhợt nhạt:
- Không đắp dược, Thất Thất sẽ rất khó chịu. Chờ một chút ta đắp dược xong, Thất Thất muốn trừng phạt ta thế nào cũng được.
Nàng không để ý đến hắn. Trong lòng cũng không để tâm lời trừng phạt.
Hắn cũng không để ý nàng không nghe hắn nói, chỉ mềm nhẹ đắp dược cho nàng. Ngón trỏ dính dược thảo, nhẹ nhàng đắp một tầng, dược thảo thanh thanh mát lạnh miệng vết thương, đau đớn lập tức vơi bớt.
Đắp dược xong, hắn để chén dược sang một bên, xoay người đi ra ngoài.
Ngươi cũng không để ý hắn đi đâu, chỉ nhìn chằm chằm đầu giường.
Sau đó hắn lại đột nhiên quỳ gối trước giường, nắm tay nàng, đặt thanh chủy thủ vào tay nàng.
- Thất Thất, trừng phạt ta đi.
Vẻ mặt hắn vẫn nhợt nhạt ý cười, nhưng tay lại lôi kéo tay nàng đang nắm chủy thủ, hướng về phía hắn.
- Bả vai cũng được, trước ngực cũng được, bụng cũng được, Thất Thất đem tất cả tức giận trút lên người ta đi.
Nàng kinh hoảng mở to đôi mắt, muốn tránh ra, nhưng lực đạo của hắn vừa không làm nàng đau đớn cũng không thể tránh thoát. Nàng cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn nắm tay nàng, không chút lưu tình đâm vào thân thể của hắn.
Máu nóng dính ướt tay nàng cùng tay hắn, nàng trợn to mắt, hoảng sợ nhìn tay đầy máu, thấy hắn rút chủy thủ ra, lại muốn đâm vào thân thể, nàng điên cuồng giãy giụa:
- Không...Buông ta ra! Buông ta ra!
Hắn nắm tay nàng cùng nhiễm huyết, nghiêng đầu nhìn nàng, có chút khó hiểu:
- Sao vậy, Thất Thất không thích ngực sao? Chẳng lẽ nàng thích tâm sao?
Hắn như tìm được lời giải thích hợp lý, muốn lôi kéo tay nàng đâm thẳng vào tâm hắn.
- Không! Ta không thích! Ta không thích! Ngươi buông ta ra!
Nàng sắp hỏng mất, chỉ biết kêu to.
- Vì sao, Thất Thất không muốn trừng phạt ta nữa sao?
- Ta không muốn, ta từ bỏ!
Nhìn nàng như thế, hắn đành buông tay nàng ra, rồi đáng tiếc thở dài:
- Ai, nếu Thất Thất không có hứng thú với chuyện này, thì thôi bỏ qua.
Chủy thủ nhiễm huyết rơi xuống đất, nhiễm hồng một khối đất dưới chân hắn. Nàng nhìn tay mình đầy máu tươi, lại nhìn vết thương trước ngực hắn, máu đang chảy tí tách. Nàng trước giờ chưa từng sát sinh, chưa từng giết hại ai, nàng cảm thấy trong đầu đều là màu đỏ tươi, liền hôn mê bất tỉnh.
___________________________
Nàng không dám khiêu khích hắn, cả đêm gặp ác mộng, trong mộng tất cả đều là màu đỏ tươi. Cho nên nàng không ngủ được, tuy không có tinh thần, cũng không sao, nàng là tiên nhân, tiên nhân không ngủ được cũng không có gì quan trọng.
Nàng trầm mặc cả ngày. Đêm đó ấn ký quá sâu. Nàng bắt đầu sợ hãi hắn.
Có lẽ nàng trầm mặc cùng dịu ngoan, ngày tháng trôi qua rất bình tĩnh, ngoài mặt đúng là như thế.
Nhưng nàng không thật sự thuận theo.
Nàng vẫn không ăn thứ gì, nàng sợ hắn tiếp tục hạ cốt phấn ngũ sắc thần ngưu vào thức ăn. Cốt phấn ngũ sắc thần ngưu có thể phong bế tiên khí, chỉ cần nàng không ăn, dược hiệu sẽ qua đi. Nàng đang đợi, chờ dược hiệu qua đi, sau đó các vị tỷ muội sẽ tới cứu nàng.
Nàng là tiên nhân, không giống phàm nhân, sẽ có biện pháp rời đi, sẽ về tiên giới.
Dù nàng không ăn, hắn vẫn làm phần thức ăn cho nàng. Điều khiến nàng kỳ quái chính là, rõ ràng hắn chỉ là một bần dân, nhưng trong chén của nàng, luôn có thịt.
Điều khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ chính là, cơm có thể không ăn, nhưng thân thể không thể không tẩy rửa.
Tuy là tiên nhân, thân thể sẽ không lây dính phàm trần, chỉ là nàng thích sạch sẽ, dù dơ hay không dơ vẫn sẽ tẩy rữa mỗi ngày. Tới nơi này, nửa tháng không tẩy rửa đã là cực hạn.
Hiện giờ ở thế gian là tháng chạp, dân gian giăng đèn kết hoa, cũng không biết vì sao, có lẽ nam tử này bất hòa với người thân nên không về ăn tết, chỉ lẻ loi một mình.
Nàng cũng không quá để ý, ý nghĩ chợt lóe liền tan.
Nàng gọi Ngưu Lang đang bận rộn, nói:
- Ta đã nửa tháng chưa tẩy rửa, ngươi lên núi đánh thùng nước ở Nam Sơn tuyền, ta muốn tắm.
Này đúng là làm khó hắn.
Nàng biết rõ nơi đây cách đỉnh núi hai canh giờ đi đường, tuy Nam Sơn tuyền là nước nóng, qua hai canh giờ sẽ lạnh, sao có thể bảo trì độ ấm.
Nhưng nàng cố ý khó xử hắn.
Nếu hắn thật sự đi, đi về là bốn canh giờ, thời gian này đủ để nàng làm rất nhiều chuyện.
Cho nên nàng nhìn như trấn định, nhưng lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Hắn nhìn nàng rất lâu, rồi nở nụ cười, nói:
- Được, chỉ cần Thất Thất ngoan ngoãn, chuyện gì ta cũng đáp ứng nàng.
Không biết có phải nàng có tật giật mình, nàng cảm thấy "Ngoan ngoãn" trong lời hắn, giống như nhìn thấu chuyện nàng sắp làm.
Sáng hôm sau, hắn lên núi gánh nước. Còn nàng, chờ hắn đi khoảng nửa canh giờ, xác định hắn sẽ không quay lại, mới quen cửa quen nẻo cởi bỏ dây thừng. Không uổng công nàng trộm cởi trói nửa tháng nay.
Nàng đi ra khỏi căn nhà, cũng không định chạy trốn.
Tiên lực vẫn chưa khôi phục, hiện giờ nàng là nữ tử tay trói gà không chặt, dù muốn chạy trốn, cũng trốn không xa. Hơn nữa ở chỗ này, chẳng những gần đỉnh Nam Sơn, còn gần cửa Thiên Đình.
Huống chi nàng cũng không thể bảo đảm nếu đi đến nơi khác, ai biết người nơi đó có ý rắp tâm hại người hay không, ít nhất ở bên cạnh Ngưu Lang, nàng sẽ an toàn.
Cho nên nàng chỉ đi vòng quanh, tìm kiếm một loại tiên thảo chỉ có ở Nam Sơn mới có thể sinh trưởng...Nam Sơn thảo.
Nam Sơn gần tiên giới nhất, cũng gần cửa khẩu thiên đình. Cho nên cửa khẩu thiên đình sẽ ngẫu nhiên tiết ra một chút tiên khí dung nhập Nam Sơn tuyền, cũng giúp Nam Sơn thảo sinh trưởng. Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, Nam Sơn thảo cùng Nam Sơn tuyền cũng không phải là tiên tuyền tiên thảo, chỉ dính một chút tiên khí mà thôi, so với tiên khí ôn động hay tiên tuyền tiên thảo trên tiên giới mà nói, càng không đáng nhắc tới.
Dù vậy, Nam Sơn tuyền cùng Nam Sơn thảo so với tiên dược dưới phàm giới, còn tốt hơn mấy phần.
Nàng từng ngẫu nhiên xem được một quyển tạp ký, lấy Nam Sơn thảo băm nhuyễn ra, hòa với Nam Sơn tuyền đun khô là có thể làm thành ứ tiên hoàn.
Ứ tiên hoàn, danh như ý nghĩa, dùng để ứ tán tiên lực. Hiện giờ nàng bị phong bế tiên lực, dùng tiên hoàn này có thể nhanh chóng hóa giải dược hiệu của cốt phấn ngũ sắc thần ngưu.
Nàng cũng không biết là thật hay là giả, chỉ cần có chút hy vọng, nàng cũng muốn thử.
Nàng tìm suốt ba canh giờ, mới tìm được vài cọng Nam Sơn thảo.
Sau khi tìm được tiên thảo, nàng cũng không vội băm nhuyễn mà đem về, giấu ở sân bên cạnh nhà Ngưu Lang. Nơi này cỏ dại rất nhiều, cho nên Nam Sơn thảo xen lẫn trong đó cũng không dễ phát hiện.
Tới giờ ngọ, Ngưu Lang mới trở về. Cũng không biết hắn làm như thế nào lại đem được một thùng lớn Nam Sơn tuyền trở về, hơn nữa còn không bị lạnh.
Nàng nhìn hắn đổ nước nóng vào thùng nước, sau đó dùng cái mành vây quanh, này là Ngưu Lang vào thành mua cho nàng.
Nàng dùng tẩy rửa để ngụy trang, lấy một ít Nam Sơn tuyền, dùng ống trúc cất giữ cẩn thận, rồi mới tẩy rữa.
Ngày tiếp theo, đợi Ngưu Lang đi ra ngoài, nàng dùng Nam Sơn thảo cùng Nam Sơn tuyền bắt đầu thử làm ứ tiên hoàn. Mặc dù quá trình sai lầm chồng chất, nhưng vì có tác giả là thân mẫu, nàng vẫn làm thành ứ tiên hoàn.
3
Nàng không hề do dự vội ăn vào.
Dùng xong ngày thứ nhất, không có cảm giác gì.
Ngày thứ hai, vẫn như cũ không có gì, nàng có chút thất vọng.
Ngày thứ ba, ứ tiên hoàn bắt đầu phát huy công hiệu, nhưng rất thong thả.
Dù vậy nàng vẫn rất cao hứng, nàng chỉ làm ẩu lại làm ra ứ tiên hoàn, có dược hiệu cũng xem là thành công.
Một tháng sau, nàng cảm giác tiên lực trong cơ thể dần dần buông lỏng, hai tháng sau, đã có vài tia tiên lực du tẩu trong cơ thể, nàng vẫn giả bộ bị giam cầm, nhưng chỉ có nàng biết.
Nàng đang đợi, đợi tiên lực khôi phục hoàn toàn.
Bởi vì tiên lực hiện tại không đủ để nàng trở lại tiên giới.
Chỉ là có một chuyện, lại đánh vỡ kế hoạch của nàng, khiến nàng không kịp phòng ngừa, không biết làm sao.
Đó chính là...