Ngưu Nam



Chiều cùng ngày La Mông liền mời ông cụ Mã tớ căn nhà nhỏ của mình, lại nói, ông cụ này thật đúng là hiểu một chút, nhìn nhìn mấy cái óc chó trên bàn trà của bọn La Mông, trực tiếp liền nói: “Thu tử”.

“Thu tử là gì vậy?”. Ông La và Lưu Xuân Lan nghe mà không hiểu gì hết, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không hiểu, trước kia cho tới giờ bọn họ không chú ý qua mấy thứ này.

Ông cụ nhìn một phòng này đều là tay mơ, vì thế liền nói với bọn bọ: “Nói thế này đi, văn hóa chơi óc chó nó cũng là óc chó, chính là óc chó hoang  dại trước đây của chúng ta không làm qua chiết cây, vỏ dày, nó có thể chơi, hiện tại trên thị trường bị truy tìm nhất chính là óc chó Mãn Châu, tứ đại danh hạch, thu tử của mấy người, cũng không tệ, nếu vận may tốt, nói không chừng còn có thể gặp phải một hai đôi tinh phẩm, còn có người nó làm hạch điêu”.

*bên Trung gọi óc chó là hạch đào nhá, tui hông hiểu cái thú chơi óc chó này lắm, edit theo QT thôi, sai gì cũng chịu chết à.

*tứ đại danh hạch: bốn loại óc chó nổi tiếng

*hạch điêu: điêu khắc trên hạt óc chó, các loại hạt cứng

óc chó Mãn Châu

"oc-cho-man-chau"hạch điêu

"hach-dieu-1"“Tại sao kêu cũng không tệ ạ?”. La Mông vừa nghe lời này liền mất hứng.

“Nói đúng là bình thường không ra tinh phẩm, hảo thu hiếm có, xác thức trong một ngàn khó chọn, trong một vạn khó ghép thành đôi, xem duyên phận đi”. Ông cụ Mã nói thẳng.

“Vậy một cái có thể giá trị bao nhiêu tiền  vậy?”. Ông La bị ông cụ nói tới như như lọt vào trong sương mù, dứt khoát trực tiếp liền hỏi giá, vẫn là giá thứ này trực quan nhất nha.

“Trước chọn ra cái tốt, còn lại, có người thu mà, một cân nói không chừng còn có thể bán được mười tệ, nếu không ai thu các người liền ăn đi” Ông cụ Mã nói.

“Ăn?”.  La Mông và Tiếu Thụ Lâm đưa mắt nhìn nhau, cái này cùng mong đợi trước đó của bọn họ chênh lệch quá lớn.

“Sao? Không nỡ ăn hả?”.

“Thật phải ăn sao?”. Lưu Xuân Lan  mới nãy bị La Mông và Tiếu Thụ Lâm nói một hồi, đều cho rằng óc chó này giá tiền cao, lúc này ông lão này lại bảo bọn họ ăn, nhất thời trong lòng còn có hơi bồn chồn, ngộ nhỡ một cái không cẩn thận đều ăn mấy vạn mấy chục vạn vào bụng thì làm sao đây?

“Ừ, ăn, thu tử cũng không tệ lắm, tốt hơn so với óc chó sắt, đập mở ra còn có thể ăn được thịt quả, dinh dưỡng rất cao, tốt hơn so với hạch đào vỏ giấy mấy năm nay chúng ta chiết cây qua”. Ông cụ Mã nói xong liền cầm lấy một cái óc chó trên bàn trà, hỏi La Mông, nói: “Có cây búa không?”.

óc chó vỏ giấy (= vỏ nó mỏng như giấy, óc chó loại vỏ mỏng)

"oc-cho-vo-giay-1"

“Có”. La Mông sờ sờ cái mũi, từ phòng chứ đồ linh tinh đằng sau cầm một cây búa ra cho ông cụ.

“Rắc!”. Ông cụ một búa gõ xuống, mấy người La Mông đều trong lòng căng thẳng theo, chỉ thấy hạt óc chó trên mặt đất dã bị đập nứt ra rồi.

“Các người cũng ăn chút đi, tháng này đúng là lúc ăn óc chó, óc chó tươi ăn ngon nha, ăn ngon hơn bao nhiêu so với óc chó sấy”. Ông cụ vừa nói vừa từ trong vỏ óc chó chọn thịt quả ăn, chọn chọn chọn không được, ông lại dùng búa đập một cái: “Rắc!”.

Trong lòng La Mông lại là giật thót, vội vàng liền hỏi ông cụ: “Vậy ông lại nói một chút cho cháu biết, dạng óc chó gì có thể bán được tiền ạ, đừng một hồi ăn nhầm mất”.

Ông cụ nghe xong chậc chậc lưỡi, từ trên bàn trà lại cầm lấy một hạt óc chó, hỏi mấy người La Mông: “Các người nhìn hạt óc chó này thế nào?”.

“…….”. Mấy người La Mông tới gần nhìn nửa ngày, mấy người đưa mắt nhìn nhay, chết sống nhìn không ra tới môn đạo, cuối cùng vẫn là Tiếu Thụ Lâm nói một câu: “Xoàng xĩnh?”.

“Đúng, chính là xoàng xĩnh”. Ông cụ  nói xong thả hạt óc chó này xuống đất, lại là một búa: “Rắc!”. Sau đó ông vừa ăn vừa nói: “Óc chó thu tử hơn 90% đều hình dáng như nó, để lại có ích gì? Yên tâm ăn đi”.

“Óc chó này, một là nhìn hình dạng, một là nhìn đường vân, còn có phẩm chất, đương nhiên còn có người là gọt cái đầu đi, sau đó chính là ghép thành đôi, ngoài ra những hạt óc chó đã bị xoa qua, chỉ cần là xoa tốt, vốn óc chó rất bình thường cũng có thể bán giá tốt. Nếu đặc điểm gì cũng không có, giống loại này, có thể ăn liền sớm ăn đi”.

Ông cụ Mã từ trên bàn trà cầm một trái óc chó xanh lột vỏ ra, một bên còn nói thêm: “Giống cái này, các người nhìn trên vỏ trái óc chó này có điểm đen, lột vào trong nhìn, bên trong cũng có cái sẹo đen, hình dạng đường vân lại không có chút gì, cái này liền khỏi cần giữ lại rồi, lại giữ lại cũng giữ không ra giá trị gì”.

“Còn có cái này, ba góc, tốt một chút so với cái vừa nãy, nếu ghép đôi, có thể bán được chút tiền”.

“Bao nhiêu tiền?”. La Mông vội vàng liền hỏi.

“Nếu vận may tốt, có thể bán bán mấy chục tệ đó”. Ông cụ Mã nói.

“Liền mấy chục tệ?”. Này còn không bằng bán trái dưa hấu nữa.

“Vậy cậu còn muốn bán bao nhiêu tiền? Hình dạng đường vân cũng không đặc điểm gì, cái đầu lại không lớn, tư chất thường thường, nhiều nhất chính là một trăm tám mươi tệ thôi”.

“Cái này thế nào ạ?”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm đưa qua một cái óc chó tự gã lột xong rồi.

“Cái này không tồi, hình dạng đường vân đều tốt, chính là cái đầu nhỏ, nếu có thể tìm thêm mấy cái, làm thành vòng tay, giá còn có thể”.

"vong-tay-hach-dieu"“Cái này nè? Cái này thì sao?”. Lưu Xuân Lan cũng đưa qua một cái.

“Xoàng xĩnh, ăn đi”.

“Tôi thấy rất tốt nha”. Lưu Xuân Lan chưa từ bỏ ý định.

“Thật sự không nỡ ăn, thu gom thêm mấy cân, tới khi đó xâu cái đệm ngồi thiền”.

“…….”

“Tôi thấy liền ăn đi”. Lúc này ông La lột ra một cái hạt óc chó xấu vô cùng, chính mình nhìn nhìn, cũng không không biết xấu hổ đưa tới trước mặt ông cụ Mã.

“Việc này liền phải xem bản thân các người nghĩ như thế nào, óc chó không sợ xấu, chỉ cần xấu tự nhiên, xấu có cá tính, hơn nữa nếu lại ghép đôi, vậy giá nhưng liền khó nói rồi”. Ông cụ Mã từng tuổi này, cũng là tai thính mắt tinh, nhất là gần đây sống ở trấn Thủy Ngưu một đoạn thời gian, cả người càng tinh thần rồi.

“Vật tôi để lại chờ ghép thành đôi?”. Bị ông cụ vừa nói như vậy, ông La lại không nỡ ăn rồi.

“Giữ lại, giữ lại”. Lưu Xuân Lan vội vàng nói.

“Ai nha, hiểu biết của cụ ông thật rộng!”. Ở trong tay chính mình phát hiện một cái óc chó có tiềm chất, lúc này tâm tình ông La lại tốt rồi.

“Ha ha, tôi cũng chính là chơi vớ vẩn thôi, Đồng thành chúng tôi có mấy người chơi óc chó mấy chục năm, muốn tôi giới thiệu cho các người làm quen hay không?”. Lời hay ai cũng thích nghe nha, ông cụ Mã cũng rất là hưởng thụ.

“Bây giờ vẫn là thôi đi, trong tay chúng cháu cũng không có mấy cái óc chó tốt”. La Mông nói. Vẫn là lột vỏ đám óc chó này trước, nếu vận may tốt còn có thể ghép đôi cho cái cực xấu xí mới nãy kia, này thật muốn là có thể ra một đôi, đoán chừng có thể giá trị chút tiền.

Chiều hôm nay, bọn La Mông lột xong óc chó buổi sáng Tiếu Thụ Lâm hái về, giữa chiều hai người lại lên núi một chuyến, đều hái hết tất cả trái cây trên cây óc chó đó, ông cụ Mã nói văn hóa chơi óc chó tốt nhất là hái tại lúc chín bảy tám phần, chờ qua một thời gian nữa óc chó đều chín rục rồi, lại đi hái liền chậm rồi.

Lần này lúc bọn họ trở lên núi, liền xách theo một sọt bắp và một gói lớn hạt hướng dương rang cho đàn khỉ, trước dùng bắp đổi lấy trái thứ hồng với đàn khỉ, sau đó lúc đi Ngưu Tích Câu hái óc chó lại cho bọn nó một gói lớn hạt hướng dương.

Sau khi xuống núi hai người bọn họ đưa trái thứ hồng thu về tới tứ hợp viện, hai người lại về nhà tiếp tục lột óc chó, ông cụ Mã tới thời gian ăn tối liền rời đi, Lưu Xuân Lan và ông La làm xong bánh quy của ngày này cũng đi về rồi, cuối cùng liền còn lại một nhà ba người La Mông, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ ở trong phòng khách bận việc.

“Hô hô……..”. Bé Khỉ lột xong một trái, giống như hiến vật quý đưa cho Tiếu Thụ Lâm xem.

Gần đây mỗi sáng sớm bé con này đều xem Tiếu Thụ Lâm luyện võ, nhất là lúc xem cậu ta đánh nhau cùng người ta, thần sắc trong đôi mắt nhỏ tràn đầy đều là sùng bái, La Mông thật cũng không hơi sức ăn dấm chua của cậu ta, bởi vì lúc ấy bản thân anh đầy lòng đầy mắt cũng đều bị Tiếu Thụ Lâm lấp đầy rồi, cái gì? Con trai? Không lạc liền tốt rồi.

“Ba ba xem xem”. Tiếu Thụ Lâm cầm lấy cái óc chó của bé lột nhìn nhìn, nhìn không ra thành tựu gì, thúứ này nhìn ngang thành sườn núi thành đỉnh, không chút nhãn lực rất dễ dàng nhìn nhầm. Vì thế lại qua tay đưa cho La Mông, chiều hôm nay ông cụ Mã nói rất nhiều với bọn họ, La Mông học tới rất nhanh, Tiếu Thụ Lâm học chậm, Lưu Xuân Lan và ông La cơ bản không học được.

“Chim nhỏ, giữ đi”. La Mông nói xong liền cầm lấy cái óc chó kia, đặt ở trong bồn nước bên cạnh tỉ mỉ cọ rửa, lột óc chó cũng không chỉ là lột bỏ vỏ xanh liền xong, còn phải hoàn toàn rửa sạch sạch sẽ vỏ ngoài gồ ghề của hạt óc chó, này cũng là phải tốn chút thời gian.

Một cây óc chó này, đủ cha con ba người bận rộn hai ba ngày, La Mông và Tiếu Thụ Lâm thậm chí còn tại trên tường đóng một cái giá, bên trên bày đầy một đám óc chó to lớn lớn nhỏ nhỏ, bên ngoài cái giá còn treo cái màn nhung dày, bình thường kéo màn, có thể tránh cho óc chó phơi nắng phơi gió.

Cái khác bọn họ liền không chú ý, nói trắng ra là liền tình thế trước mắt tới xem, óc chó của nhà bọn họ là thật không đáng giá mấy đồng tiền. Trước đó ông cụ Mã nói với bọn họ rồi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm còn có chút không tin tà, kết quả lên mạng tra một cái, nhất thời giống như một chậu nước lạnh tạt xuống đầu, thu tử bán trên Taobao, một đôi hai tệ năm tệ mười tệ đều có, còn có bán theo cân, đáng giá một chút, cũng có mấy chục mấy trăm, lượng tiêu thụ đều còn rất bình thường.

Nhưng mà trải qua mấy ngày so sánh, thật cũng làm cho bọn họ ghép đôi được mấy cái óc chó, tuy rằng cũng không cực kỳ nổi trội, nhưng mà miễn cưỡng qua được, óc chó dị hình (hình dáng quái dị) cũng cất giữ mấy cái, nhưng mà cũng chưa ghép đôi, thứ này trên hình dạng chỉ cần có một đặc điểm, muốn ghép đôi liền rất khó.

Rãnh rỗi La Mông liền xoa xoa, dù sao anh không phải còn có một cái linh tuyền đó thôi, ông cụ Mã cũng nói rồi, óc chó ngoại trừ điều kiện bẩm sinh, cũng phải nhìn sau này xoa xoa nó, nghe nói thể chất khác nhau xoa ra óc chó có đặc điểm khác nhau, La Mông ngẫm nghĩ chính mình tốt xấu còn có một  cái linh tuyền mà, óc chó xoa ra dù thế nào đều phải tốt hơn một chút so với người bình thường chứ?

“Chà, lão Chu, lại xoa óc chó hả?”. Mấy ngày này người trong tứ hợp viện vẫn thấy La Mông tóm một cặp óc chó xoa liên tục, đi đường cũng xoa nói chuyện cũng xoa, có đôi khi hai tay cùng nhau xoa, có đôi khi một tay xoa, lúc ăn cơm tay phải cầm đũa, tay trái còn muốn xoa mấy cái.

“Anh xem hiện tại cái óc chó này của tôi thế nào? Có phải thoạt nhìn phải sáng bóng đẹp chút so với hai ngày trước hay không?”. Gần đây lão Chu còn có cái tật xấu, chính là người ta chỉ cần vừa bắt chuyện cùng anh, anh liền muốn nói chuyện óc chó cùng người ta.

“Màu sắc này sao càng xoa càng nhạt vậy?”. Người nọ tới gần qua nhìn nhìn, bộ dáng có chút không hiểu.

“Ha ha, này đều là tạm thời, chờ xem đi, chưa tới một hai tháng liền đỏ rồi. Anh xem hai cái óc chó của tôi, đường vân này, có phải rất khí phách hay không? Tôi thấy cũng không kém so với đầu sư tử mũ quan trên mạng đâu”. La Mông rất không biết xấu hổ mèo khen mèo dài đuôi.

đầu sư tử mũ quan

"dau-su-tu-mu-quan"“Nói cũng đúng, hai ngày này thật là có chút thay đổi, anh bôi dầu cho nó?”.

“Bôi dầu gì chứ? Tôi đi chính là con đường thuần thiên nhiên”. La Mông nói xong lại phân biệt đặt hai cái óc chó ở tay trái tay phải xoa bóp lên, gần đầy anh còn rất nghiện đối chơi óc chó, ở trên một trang web trao đổi văn hóa chơi óc chó đăng kí một cái tài khoản, rãnh rỗi liền xem hai cái topic, chậm rãi cũng tích góp một ít kinh nghiệm, chỉ là cách xoa óc chó này, liền không biết có bao nhiêu loại.

“Lão Chu đây là muốn tẩu hỏa nhập ma rồi hở?”. Lúc những người trong viện tử rãnh rỗi tám nhảm, cũng không ít lấy ông chủ bọn họ làm đề tài.

“Tôi thấy còn đỡ đó, nếu phía sau cổ anh ta cắm một cây quạt, trong tay lại xách cái lồng chim, ha ha…….”.

“Cả người liền hình tượng một lão địa chủ, vẫn là cái loại làm giàu bất nhân á”.

“Ài, dùng lương tâm mà nói, lão Chu chúng ta vẫn là không tồi”.

“Tôi là nói hình tượng gần đây của anh ta á, chiếu trong phim trên TV á, loại hình tượng này bình thường đều là vai ác”.

“Này ngược lại là thật! Ha ha ha!”.

“Anh ta không chỉ có tự mình xoa, còn để Tiếu La Bình nhà anh ta xoa theo, lúc hai cha con này ngồi xổm cùng nhau, khỏi nói tức cười bao nhiêu”.

“May mắn Tiếu Thụ Lâm không xoa, bằng không hình tượng khốc ca liền toàn bộ bị hủy”.

*khốc ca = anh trai đẹp trai lạnh lùng, ngầu lòi

“…….”

Bản nhân La Mông không hề biết tí xíu hình tượng của anh có cái vấn đề gì, ngâm nga hát xoa xoa óc chó, ngày trôi qua vô cùng dễ chịu.

“Này, cậu xem đôi óc chó của tới hai ngày này có thay đổi gì không?’. Buổi tối La Mông lại đi tìm Tiếu Thụ Lâm hỏi.

“Bây giờ mới mấy ngày chứ?”. Tiếu Thụ Lâm lấy chùy nhỏ đập óc chó ăn, đám thu tử kia, ngoại trừ chút ít bị bọn họ giữ lại, còn lại liền đều bị bị khai phá giá trị dùng ăn.

“Tớ thấy những người trên mạng, thời gian cũng không bao lâu liền có thể ra thành tích rồi”. Cả ngày La Mông xem những người đó ở trên trang web khoe óc chó của chính mình, khiến cho anh cũng lòng ngứa ngáy khó nhịn, vẫn nghĩ ngày nào đó liền chính mình xoa ra một đôi, cũng chụp một tấm hình đăng lên mạng, nhận khen ngợi của người đam mê văn hóa chơi óc chó một chút.

“Màu sắc sao lại càng ngày càng nhạt vậy?’. Tiếu Thụ Lâm cũng phát hiện vấn đề này.

“Là có hơi nhạt, cậu ngươi nói có thể một cái không cẩn thận  xoa ra hoàng kim giáp trong truyền thuyết hay không?”. La Mông cười ha ha nói.

“Thật đúng là khó nói”. Tiếu Thụ Lâm cũng nhếch miệng cười theo.

“Ba…….Ba……”. Lúc này, Bé Khỉ cũng cầm đôi óc chó của bé tới đây, mấy ngày trước La Mông xoa óc chó, Bé Khỉ thấy cũng muốn học theo, La Mông tìm một đôi óc chó nhỏ cho bé chơi, không nghĩ tới bé thật đúng là ra hình ra dáng xoa lên.

“Con trai, kêu ba ba”. La Mông một tay lấy ôm lấy bé con này, bé con này ở trên núi sống cùng đàn khỉ thời gian quá dài, không có từ nhỏ luyện tập nói chuyện, bây giờ dây thanh đới đại khái là cứng rồi, mấy ngày này Lưu Xuân Lan và ông La vừa rãnh rỗi liền dạy bé nói chuyện, cũng không thấy có tiến bộ rất rõ ràng.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm định lúc nào đó dẫn bé tới bệnh viện làm kiểm tra cụ thể, nhưng mà việc này cũng không thể quá sốt ruột, bé con này mới vừa xuống núi không lâu, đối tiếp xúc của người xa lạ vẫn là rất chống đối, hơn nữa tính cảnh giác đặc biệt cao, dễ dàng chấn kinh, bọn họ định lại để cho bé thích ứng một đoạn thời gian nữa, dù sao cũng không thiếu nửa tháng một tháng này.

“Ba……”. Bé Khỉ miệng hé ra hợp lại, rốt cuộc cũng không thể phun ra hai chữ ba ba này.

“Ừm! Rất ngoan!”. La Mông coi như bé nói tiếng Anh.

“Ba……”. Lúc này Bé Khỉ lại đưa hai cái óc chó của bé cho La Mông xem.

“Giỏi quá, xoa tới thật đúng là không tồi, cậu xem”. La Mông nói xong lại đưa hai cái óc chó cho Tiếu Thụ Lâm xem.

“Rất tốt”. Tiếu Thụ Lâm cầm hai cái óc hó nhỏ này xem tỉ mỉ, có nhẫn nại hơn so với hai cái óc chó của La Mông.

“Chờ hai cái này xoa tầm tầm, tới khi đó ba ba đổi hai cái cho con xoa tiếp, xoa đủ một cái vòng tay, ba liền bán nó mua thịt cho con ăn”.

“Hô hô!”. Bé Khỉ cũng không biết nghe hiểu hay không hiểu, kêu to hô hô bộ dáng giống như rất cao hứng.

“Nói tới thịt”. La Mông lại quay đầu nói với Tiếu Thụ Lâm: “Ngày mai tớ liền không cùng cậu đi trấn trên, tớ đi trong làng mua chút thịt, gió thu này vừa thổi, người liền bắt đầu muốn ăn thịt rồi”.

“Mua nhiều chút thịt ba chỉ về làm thịt kho tàu”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm cũng muốn ăn thịt.

“Ngày kia tết Trung thu, chúng ta lại giết một con heo, tới khi đó Ngưu Vương trang nghỉ một ngày, ngoại trừ mấy vị trí công tác không thể nghỉ, những người khác liền đều không để bọn họ lên núi”. Mấy lần trước đó, mỗi lần giết heo trên núi đều rất nhiều người, vừa bạn lại loạn không nói, chính mình còn chưa ăn được mấy miếng thịt, lần này La Mông liền quyết định phải đóng cửa lại ăn một bữa ngon.

“…….”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm đột nhiên đứng lên từ trên sô pha.

“Cậu muốn đi làm cái gì?”. La Mông hỏi cậu ta.

“Đói bụng rồi, tớ đi nấu tô mì”. Buổi tối vầy, lại nói thịt kho tàu lại nói tiệc giết heo, nuốt mấy ngụm nước bọt xuống, dạ dày liền mấp máy lợi hại hơn.

“Tớ cũng đói rồi, nấu nhiều chút, Bé Khỉ, ăn mì hay không?”.

“Hô!”. Bé Khỉ sờ sờ cái bụng, bụng của bé cũng đói rồi.

Một mình Tiếu Thụ Lâm vào phòng bếp, chưa nửa tiếng đồng hồ, liền mang ra một chậu lớn mì trứng gà cà chua, thứ này thật là cái chậu, nhà bọn họ rửa rau dùng thau rửa mặt, có đôi khi trong nhà lúc nhiều người, dùng nước sôi tráng một cái liền kiêm chức vai diễn tô lớn.

mì trứng gà cà chua

"mi-trung-ga-ca-chua"“Tớ đi lấy chén đũa”. La Mộng thoáng cái lủi vào phòng bếp, nhanh chóng cầm ba bộ chén đũa ra, lúc này Tiếu Thụ Lâm đã đặt một mâm mì kia lên trên bàn trà rồi.

Khẩu vị của Tiếu Thụ Lâm khá nặng, lúc gã làm mì trứng gà cà chua, thích dùng mỡ lheo xào cà chua trước, sau đó lại đổ thêm nước nấu canh, mỡ này là tháng tám trước đó lúc Ngưu Vương trang làm tiệc giết heo rang ra mỡ lá, mỡ heo của nhà bọn họ tuyệt đối là thứ tốt, dùng mỡ này xào ra đồ ăn liền không có không thơm không ngon miệng.

Trên nước mì đỏ bóng còn có rất nhiều trứng gà vàng nhạt, trứng gà quê sản xuất trên Ngưu Vương trang, khác không nói, chỉ là nhìn màu sắc đó, liền biết nhất định ngon miệng, giữa đỏ vàng còn lắc lư một ít hành lá xắt xanh biếc tinh tế, hương hành nồng đậm ngửi vào liền khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ kích thích ăn uống.

“Ục ục!”. La Mông nuốt một ngụm nước bọt, cầm một bộ chén đũa gắp chút mì lại múc chút nước canh cho Bé Khỉ trước, giờ đều là người làm ba rồi, cũng không có thể chỉ lo tự mình ăn phải không?

Tiếu Thụ Lâm từ bên cạnh cầm lấy tô cơm của Kim Tử, cùng múc cho nó một phần, con Kim Mao này đại khái là chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh sinh hoạt khi còn nhỏ, tính cách không phải sáng sủa lắm, bình thường ở trong phòng cũng cực kỳ yên tĩnh, không cảm giác tồn tại bao nhiêu, có đôi khi la Mông sẽ quên mất nó, nhưng mà Tiếu Thụ Lâm luôn luôn sẽ nhớ rõ.

“Oa! Ăn ngon!”. Rất nhanh, tiếng ăn mì phù phù vang lên ngay tại trong phòng nhỏ, sức chiến đấu của La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều là cực kỳ mạnh mẽ, Bé Khỉ đều ăn ba chén liên tục, Kim Tử cũng thêm một lần, chưa tới nửa tiếng đồng hồ, một chậu mì đã bị bọn họ ăn sạch sẽ.

Ăn uống no đủ, cha con ba người đều tự sờ sờ cái bụng, cảm thấy mỹ mãn đi ngủ, có người nói mới vừa ăn no tốt nhất đừng lập tức ngủ, nhưng mà La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều cảm thấy cảm giác ăn no rồi nằm trên giường mềm mại ngủ, này tuyệt đối là hưởng thụ lớn của đời người, hiển nhiên, Bé Khỉ và Kim Tử cũng là nghĩ như vậy.

Một đêm ngủ say, sáng sớm hôm sau, La Mông liền khiêng Bé Khỉ đi tới trong làng xếp hàng mua thịt heo, hiện tại người của làng Đại Loan cũng đều biết La Mông và Tiếu Thụ Lâm nhận nuôi một thằng bé, tuy rằng cũng có người cảm thấy quái dị mất tự nhiên, nhưng vẫn là không mấy người sẽ ở nói xấu sau lưng bọn họ.

Chẳng may nếu nói ra lời không hay bị người khác truyền tới trong lỗ tai của bọn La Mông, này không phải đắc tội với người sao? Hiện tại làng Đại Loan cũng không mấy người sẵn lòng đắc tội La Mông và Tiếu Thụ Lâm.

Hai ngày nữa nhà mình liền muốn giết heo rồi, lúc này La Mông cũng không mua nhiều, liền mua hai cân thịt ba chỉ, còn có mấy cái xương lớn, thịt ba chỉ cầm về căn nhà nhỏ của mình làm thịt kho tàu, xương lớn đưa đi tứ hợp viện, để Hầu mập hầm canh cho mọi người uống.

Giữa trưa nhà bọn họ vừa có canh xương lại có thịt kho tàu, lại thêm rau muối nhà làm, ăn tới vô cùng thoải mái, ngẫm lại bên Ngưu Vương trang giống như cũng không có việc gì, bọn La Mông lại đi lên núi, trên đường đúng lúc chạm mặt La Tiến Thỉ thả trâu trên núi, La Mông liền thuận tiện cho thằng nhóc nghỉ một ngày.

Sau đó chính mình và Tiếu Thụ Lâm, Bé Khỉ cha con ba người, mang theo Nhị Lang cùng một đám trâu vị thành niên liền đi hướng bên Ngưu Bối Phong, dù sao bên Ngưu Bối Phong cũng là cần phân trâu tẩm bổ mà, nhất là cây óc chó bọn họ vừa mới phát hiện.

“Ụm bò!!!”. Nhị Lang ở Ngưu Tích Câu kêu một tiếng, đàn khỉ ào ào liền tới chào đón, kêu to chi chi bận rộn nửa ngày, từ trên vách núi hái được rất nhiều trái dại cho Sơn Đại vương của bọn nó, liền chất đống ở trước mặt Nhị Lang, để nó chậm rãi hưởng dụng.

La Mông vừa nhìn, đây là muốn học xấu! Một cái tát liền chụp mông trâu của Nhị Lang: “Mày đó còn dám học người thu phí bảo hộ?’.

“Ụm bò…….”. Nhị Lang oan uổng, đám khỉ này đích thật là tự nguyện.

“Chi chi……”. Đám khỉ nhìn nhìn Nhị Lang, lại nhìn nhìn La Mông, bộ dáng có chút không hiểu cái quái gì. Sau đó có một con khỉ nhỏ to gan lớn mật, liền từ trước mặt Nhị Lang cầm về trái dại chính mình vừa mới tiến cống, thật cẩn thận đưa tới trước mặt La Mông.

“Chi chi chi chi…….”. Mấy con khỉ khác nhất thời hiểu ra, đều lấy đi trái cây của chính mình vừa mới hái đặt trước mặt Nhị Lang, lại đưa tới trước mặt La Mông.

“…….”. La Mông nhịn không được gãi gãi cái ót, đây là cái tình trạng gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui