Ngưu Nam

Chiều ngày này, ông chủ Mã chống chọi gió thu lạnh, mặc một cái áo ngắn tay lên Ngưu Vương trang.

“Anh không lạnh à?’. La Mông hỏi gã ta.

“Vẫn ổn”. Mã Từ Quân hít hít mũi, làm sao có thể sẽ không lạnh.

“Sao lại không khoác thêm cái áo?”. Ông cụ Mã cũng hỏi gã ta.

“Mới nãy trên áo khoác dính chút dơ”. Mã Từ Quân nói.

“Bàn tử ơi, cậu lên lầu lấy một cái áo cho anh ta mượn mặc một chút đi”. Cậu cả họ Mã nuông chiều từ bé đừng lát nữa lạnh cóng bị cảm.

“Ở đây không phải có một cái à, cầm mặc trước đi”. Hầu mập nói xong liền ném cái áo khoác màu xanh đen treo trên tường qua cho bọn họ.

“Mùi có phải hơi nặng hay không, của ai vậy?”. La Mông đón lấy cái áo, nhìn nhìn Mã Từ Quân, hàng này tuyệt đối là một người soi mói, vì thế đành phải nói với Mã Từ Quân: “Tôi lên lầu tìm một cái cho anh”.

“Không cần, cái này được rồi”. Mã Từ Quân cầm lấy cái áo trong tay La Mông, không hề nghĩ ngợi liền khoác lên người.

“Trên áo con dính cái gì? Lát nữa lấy đi giặt một chút, ngày mai lúc trở về có thể khô”. Ông cụ Mã nói.

“Bỏ đi, không cần”. Mã Từ Quân xua xua tay.

“Thằng nhóc con! Cái áo tốt thế làm gì bỏ đi?”. Ông cụ Mã nói xong liền muốn đi mở cái cửa xe của con xe hơi đậu trong sân, đúng lúc Mã Từ Quân cũng không khóa, kéo một một cái liền bị ông mở ra, rất nhanh từ ghế phó lái lấy ra một cái áo khoác mỏng.

“Ài, để con tự mình giặt”. Mã Từ Quân vội vàng đi qua.

“Ái chà, sao còn có mùi xăng vậy, còn có cái này là gì hả? Nhìn thấy giống sơn, cái này có thể giặt sạch được sao?”. Mã Từ Quân là cháu đích tôn, từ nhỏ cơ bản chính là ông nội bà nội nuôi lớn, cho nên lúc đối mặt thằng nhóc này, ông cụ Mã cũng sẽ có vẻ gà mẹ một chút.

“Sơn có thể dùng xăng giặt sạch”. Việc này La Mông có kinh nghiệm, trước đây anh làm qua tại phân xưởng, việc hàn, phun sơn đều tiếp không ít.

“Cháu đây là dính từ đâu hả?”. Ông cụ Mã lải nhải lẩm bẩm.

“Khụ khụ”. Mã Từ Quân che dấu khụ hai tiếng.

“Bỏ đi, đúng lúc hai ngày này mẹ cháu ở bên Lò Rèn, lát nữa cầm về nhà xem nó có thể giặt sạch hay không”.

Ông cụ Mã ở bên Lò Rèn, con cháu của nhà bọn họ sẽ thay phiên lại đây chiếu cố ông, mới đầu có một số người còn ngại phiền phức, không thích chạy tới trong khe suối sâu này lắm, sau đó dần dần cũng thành thói quen rồi, mỗi lần tới đây liền giống như nghỉ phép, ngày trôi qua cũng rất thích ý.

Lát sau Mã Từ Quân nói một chút vấn đề cung ứng con cua đoạn thời gian tiếp theo cùng La Mông, bây giờ gã thật cũng không nhắc chuyện bao hết.

Con cua sản xuất một năm nay của bọn La Mông, trong đó một phần lớn con cua lớn chất lượng tốt còn là phải cung ứng cho Cực Vị lâu, còn lại chủ yếu chính là đặt ở cửa tiệm ở trấn trên bán, nhỏ hơn một chút so với bán cho Cực Vị lâu, giá rẻ không ít, mặt khác mỗi ngày cũng sẽ bắt mấy đôi cua lớn tới trong tiệm, có một số người muốn mời khách tặng quà và vân vân, cũng sẽ có nhu cầu về phương diện này.

Mã Từ quân nói chuyện xong cùng La Mông, liền tới Lò Rèn đi tìm mẹ gã, lúc xe chạy đến tới phía dưới Lò Rèn, gã suy nghĩ một chút tìm chỗ đậu xe, lấy ra di động gọi điện thoại.

“A lô, lão Lý à, anh nói cái hồ bơi tôi khi nào khởi công?”.

“Gì? trung tuấn tháng mười một?”.

“Không được, có thể sớm một chút hay không?”.

“Chưa thiết kế xong hả? Vậy bảo làm cho bọn họ làm gấp đi”.

“Muộn nhất là cuối tháng này!”.

“Tôi gấp! Tôi gấp gì chứ, là các anh quá chậm”.

“Gì? Anh nói trời lạnh quá xây xong cũng không ai tới hồ bơi?”.

“Vậy tôi có thể làm hồ bơi nước nóng mà?”.

“Tôi lúc nào ngại mắc?”.

“Tôi liền xây hồ bơi nước nóng”.

Trên Ngưu Vương trang, sau khi tiễn Mã Từ Quân đi, La Mông rãnh rỗi, lát sau chờ bọn Tiếu Thụ lâm và Bé Khỉ  ừ trên núi xuống, một nhà ba người liền cưỡi xe máy ba bánh, chở một chậu đậu hoa nóng, đưa qua cho bọn Đông, Tây, Nam, Bắc.

Đi cùng còn có Kim Tử, con chó cái Kim Mao này, sau khi trải qua một đoạn thời gian sống chung, cũng thân cận rất nhiều cùng bọn La Mông, Tiếu Thụ Lâm.

“Gâu gâu!”. Bọn họ đi trước chính là nơi phía nam của lão Nhị, con này xa xa liền nhìn thấy bọn La Mông tới đây, phe phẩy cái đuôi chạy tới chào đón.

“Nhìn đi, đây là muốn vợ rồi”. La Mông cười ha ha bước xuống từ trên xe máy.

“Ô…….”. Lão Nhị tới gần bên người Kim Tử, còn rất thân thiện, trước đây lúc bốn anh em Đông, Tây, Nam, Bắc bọn nó ở cùng nhau, đó là rất náo nhiệt, làm gì đều cùng nhau, hiện giờ liền chính mình một mình trông coi một chốn rộng như vầy, có thể có bạn đương nhiên thật cao hứng.

Kim Tử nhát gan, trước đó lúc vừa mới bắt đầu tiếp xúc Đông, Tây, Nam, Bắc, liền vẫn trốn phía sau bọn La Mông, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.

“Tới, Bé Khỉ, múc một chén đậu hoa cho Nam Nam”. La Mông cầm muỗng nhỏ trên xe đưa cho Bé Khỉ.

“Ba……”. Bé Khỉ quay đầu nhìn về phía Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm cười cầm thố cơm trên mặt đất của lão Nhị cầm đưa cho bé.

Bé Khỉ nhìn La Mông, lại nhìn nhìn Tiếu Thụ Lâm, cúi đầu nghiêm túc múc từng muỗng từng muỗng đậu hoa bỏ vào trong thố cơm, gần đây La Mông và Tiếu Thụ Lâm thường xuyên mang theo bé đi khắp nơi trên Ngưu Vương trang, đưa đồ ăn cho Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không phải lần đầu.

“Bé con này, làm việc thật đúng là khá tốt”. La Mông trong lòng cao hứng, óc chó trong tay liền xoay chuyển nhanh hơn, lão Nhị bên cạnh ngửi mùi đậu hoa nồng đậm, cũng lắc đuôi càng nhanh.

“Bưng qua cho nó”. Thấy Bé Khỉ múc đầy một thố, Tiếu Thụ Lâm vỗ cái ót của bé cổ vũ nói.

“Hô……..”. Bé Khỉ theo thói quen hô một tiếng, nhìn nhìn lão Nhị chờ ở bên cạnh, thật cẩn thận đặt thố đậu hoa nóng ở trước mặt nó.

“Gâu!”. Lão Nhị sủa một tiếng hướng La Mông.

“Ăn đi”. La Mông cực kỳ hài lòng đối biểu hiện của chó nhà mình, hiện giờ chúng nó đều tự trông coi một cái khu vực, nếu cong giống như trước đây ai cho gì ăn đó, vậy phiền toái rồi.

Lát sau La Mông bảo Kim Tử ở lại bên này trước, chính mình và Tiếu Thụ Lâm, Bé Khỉ lại lần lượt đi bên mấy con chó khác, hôn nhân đại sự của lão Tam và lão Tứ đều còn chưa có tin tức, trước đó Cung Bạch Kì nhưng thật ra dắt mất con chó cái tới đây để La Mông xem, La Mông cũng chưa nhìn trúng, không biết sao, chính là nhìn không vừa mắt.

Bụng của Phì Muội càng lúc càng lớn, cả thân hình tròn một vòng, lão Đại còn vô cùng chiều nó, có ăn ngon đều để nó ăn trước, Bé Khỉ múc cho bọn nó hai thố đậu hoa, Phì Muội liền xử lý sạch một thố rưỡi.

“Ài, ăn như vầy, tới khi đó có thể sinh không được hay không?”. La Mông nhìn nhìn con tham ăn này, cũng cực kỳ lo lắng.

“Không được liền tìm chú Kì tới hỗ trợ”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Ô……”. Phì Muội đang ăn đậu nóng hoa thơm ngào ngạt, lão Đại lại ở một bên nhìn.

“Đây là  hoàn toàn thê nô”. La Mông nhìn nhịn không được lắc đầu.

*thê nô: thương vợ, cưng chiều vợ và sợ vợ

Tiếu Thụ Lâm cười cười, không nói gì, bỏ một ít hạt bí vào trong cái dĩa không bên cạnh, Phì Muội thích nhất ăn hạt dưa, hơn nữa trình cắn hạt dưa còn cực kỳ cao siêu, bình thường hạt hướng dương đã không đủ nó ăn rồi, hạt dưa và hạt bí còn đỡ, một hai nắm cũng đủ nó cắn hơn non nửa ngày.

Gần đây trong khoảng thời gian này La Mông thường xuyên đi ra ngoài, thường thường Hồ Đàn Phong gọi điện thoại tới đây, anh liền phải đi ra ngoài, tuy rằng không muốn, nhưng mà là chuyện không có biện pháp, năm loại chứng nhận còn chưa đủ toàn bộ, tòa nhà nhưng thật ra khởi công rồi, chờ ngày nào đó chuyện tòa nhà này đều làm tốt rồi, anh liền định chậm rãi giảm bớt tiếp xúc cùng những người đó, bảo trì liên hệ tất yếu là tốt rồi.

“Vị hôm này này, cậu đừng thấy chức vị anh ta không phải cao nhất, nói chuyện cũng rất có sức nặng, chút chuyện này, nếu anh ta chịu hỗ trợ, sau này nhưng liền thuận lợi rồi”. Tối hôm nay, trên đường đi trấn Vĩnh Thanh, Hồ Đàn Phong nói với La Mông.

“Vậy sao hiện tại mới mời chứ?”. La Mông hỏi.

“Cậu tưởng tôi không muốn mời? Này cũng phải mời được mới được chứ, người ta bình thường không chen chân cùng việc này, tối nay cậu nhìn thoáng chút đi, mặc kệ chuyện thành hay không, trước để làm cho người ta lưu ấn tượng tốt”.

“Được, biết rồi”. Quan chức này quan chức nọ trong huyện, gần đây La Mông cũng nhận thức không ít, các vị quan chức đều có tính tình của chính mình, có thích hàm súc, cũng có thích trực tiếp không thích quanh co lòng vòng, vị quan chức tối nay không biết tính tình gì đây, nhưng mà La Mông trực giác chính mình hẳn là sẽ không chọc người ta chán ghét mới đúng.

Hồ Đàn Phong đối mạng lưới quan hệ trong huyện bọn họ đó là biết rõ từng ngóc ngách, nhưng mà biết rõ từng ngóc ngách thì biết rõ từng ngóc ngách, có thể kéo quan hệ được hay không này liền phải xem xét lại, lần này nếu không có cua lớn của Ngưu Vương trang mở đường, sợ cũng không mời được tôn phật này.

Gần đây trong tiệm bọn La Mông mỗi ngày đều có một đám cua lớn bán ra, những chiếc xe tới trấn Thủy Ngưu mua cua, sắp đều phá hỏng cả cái ngã tư đường rồi, đi hơi muộn chút, liền phải một chuyến tay không. Mọi người trong huyện cũng đều biết cua lớn của Ngưu Vương trang ngon, Hồ Đàn Phong liền kêu La Mông chơi chiêu phải mời bọn họ ăn món thổ đặc sản đặc sắc của nhà mình, gõ mở mấy cánh cửa (= kéo quan hệ thành công với mấy người).

Đợi tới nơi rồi, bọn họ vừa mới bảo người trong nhà hàng hỗ trợ cầm mấy con cua đó đi phòng bếp chế biến, vị kia liền tới rồi.

“Lão Hồ! Các người tới sớm a!”. Vị kia vừa vào cửa, thấy La Mông và Hồ Đàn Phong đang đứng ở bên khu hải sản, cao giọng liền hô một câu. Bộ dáng có vẻ cực kỳ sang sảng.

“Ha ha ha, lão Triệu”. Hồ Đàn Phong cười giới thiệu cùng gã: “Đây chính là La Mông, lớp trẻ của trấn Thủy Ngưu chúng ta, hai năm nay chỉnh lý cái Ngưu Vương trang của cậu ta cũng không tệ lắm”.

“Nghe nói qua, nghe nói qua”.

“Anh xem xem còn muốn gọi chút gì nữa?”.

“Không cần, hai người không phải nói cầm cua tới đây sao, liền không gọi những cái này nữa, ba người chúng ta liền ăn được bao nhiêu, có con cua, lại gọi hai món chay, dừng tới khi đó gọi một đống ăn không hết cực kỳ lãng phí”.

“Được, nghe theo anh”.

Ba người rất nhanh vào ghế lô, phục vụ đầu tiên là là lên gỏi rau (gỏi = nộm) và nước trà, ba người liền ngay tại ghế lô thảo luận, chủ yếu là Hồ Đàn Phong cùng vị cục trưởng kêu Triệu Hiến Lễ đang nói chuyện, La Mông thi thoảng đáp một hai câu, cũng không nhiều lời lắm.

Thấy cách lên đò ăn còn phải một lát nữa, La Mông dù sao rãnh rỗi, liền lấy hai cái óc chó trong túi quần ra, đặt ở bàn tay chậm rãi xoa bóp, xoay tròn trong lòng bàn tay, thời gian cũng đảo ngược, trước đó la Mông xoa óc chó, chính là muốn xem thành quả, hiện tại anh xoa óc chó, đã có thể tìm được lạc thú trong việc này rồi, tâm hồn trầm lắng hơi thở trầm tĩnh, cực kỳ an nhàn.

“Đôi này của cậu là thu tử đi”. Cục trưởng Triệu đột nhiên nói.

“À, không có việc gì xoa xoa chơi”. La Mông cười cười, hai cái thu tử của anh không lớn, đặt ở bàn tay cũng không hề  lộ vẻ rõ ràng, không nghĩ tới đối phương vẫn là chú ý tới.

“Tôi bình thường không có việc gì cũng thích chơi óc chó một chút, cậu cho tôi xem đôi này nào”. Bộ dáng của người này giống như cảm thấy rất hứng thú đối thu tử trong tay La Mông.

“Được”. La Mông cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp liền đưa óc chó qua cho ông ta, đôi thu tử anh không lớn cũng không đặc biệt, tính chất đường vân các phương diện điều kiện đều rất bình thường, nhưng mà bị anh chơi một đoạn thời gian dài như vậy về sau, cũng hiện ra một ít khác biệt cùng óc chó khác.

“Cậu xoa đôi này bao lâu rồi?”. Vị quan chức này cầm hai cái óc chó của La Mông trong tay nhìn kỹ, lát sau hình như là ngại nhìn không rõ lắm lại từ trong túi quần lấy ra một cái mắt kiếng, cầm soi dưới đèn cẩn thận nhìn.

“Hơn một tháng”. La Mông nói. Thật phải tính, hẳn là còn chưa tới một tháng, nhưng mà dù sao anh có linh tuyền trong tay, La Mông cảm thấy chính mình còn là cần phải khiêm tốn.

“Ái chà, đôi óc chó này…….”. Vị quan chức này vừa yêu thích không buông tay đối óc chó, vừa lại lắc đầu thở dài.

“Làm sao vậy?”. La Mông hỏi ông ta.

“Xem không hiểu”. Vị quan chức này vẫn là lắc đầu.

“Nói một chút cho bọn tôi đi”. Hồ Đàn Phong cũng bị gã câu tới có chút tâm ngứa.

“Tính chất này, màu sắc này, nói sao đây, nó bất thường”. Đối với đôi thu tử La Mông xoa ra này, dân chuyên chơi óc chó nhiều năm cũng xem không rõ: “Cho tới bây giờ chưa thấy qua như vậy”.

“Là óc chó tốt hả?”. Hồ Đàn Phong hỏi gã.

“Này khẳng định đúng a, anh xem tính chất này, hiện tại tuy rằng còn không rõ ràng lắm, anh liền xem một tầng bên ngoài này, nó giống như ngọc cũng không phải ngọc, không phải mã não lại hơn hẳn mã não, óc chó tốt a, chờ sau này xoa ra, khẳng định ra màu!”. Lão Triệu nhìn lại nhìn đôi óc chó trong tay, một khắc cũng không nỡ bỏ xuống.

“Nếu cục trưởng Triệu thích, đôi óc chó này liền giữ đi”. Lúc này La Mông hợp thời mở miệng, đôi óc chó này tặng người, sau này anh còn có thể lại xoa một đôi a, nếu chuyện tòa nhà nếu có thể chứng thực xuống, thời gian kế tiếp anh cũng không biết có thể bớt bao nhiêu công sức đâu.

“Này ngại lắm, không tốt, không tốt, không tốt”. Triệu Hiến Lễ liên tiếp nói mấy tiếng không tốt, quân tử không cướp đồ tốt của người khác, đều là chơi óc chó, nếu gã làm như vậy liền không thích hợp.

“Này có gì đâu, dù sao tôi cũng xoa chơi thôi, nếu anh thích, tôi coi như tìm bến đỗ tốt cho đôi óc chó này”. La Mông vui đùa nói nói.

“Đúng vậy, lão Triệu à, thanh niên bọn họ bây giờ, nói là yêu thích, kỳ thật cũng liền nóng ba phút thôi”. Hồ Đàn Phong nghe La Mông mở miệng nói là muốn tặng, lúc này vội vàng cũng tiếp lời.

“Này……..Tôi liền thu vậy?”. Tuy rằng lão Triệu vẫn là cảm thấy không nên, nhưng trong lòng gã thật sự là thích a.

“Cốc cốc cốc”. Lúc này cửa của ghế lô bị gõ vang, phục vụ bắt đầu lên đồ ăn, đại khái là bởi vì liên quan của hai cái óc chó này, bữa cơm này ăn tới cực kỳ vui vẻ, không khí cũng đặc biệt tốt, lão Triệu thậm chí còn đồng ý giúp Hồ Đàn Phong và La Mông xem một chút tình huống chứng thực mấy chúng nhận kia của bọn họ.

Cua của Ngưu Vương trang ngon, lúc này lại đúng là lúc gạch cua béo nhất, hai người lão Hồ, lão Triệu ăn tới kêu một cái khen không dứt miệng, La Mông thấy không khí này, dự đoán chuyện mấy chứng nhận đó đại khái là chắc chắn thành rồi.

“Thằng nhóc cậu cũng đừng không nỡ bỏ, ở Vĩnh Thanh chúng ta, dám đối đầu với Tiếu lão đại chỉ có một mình cục trưởng Triệu này. Lúc này thằng nhóc cậu gặp may rồi, lại để cậu móc nối được mối này…….”. Sau khi tan tiệc Hồ Đàn Phong ợ hơi rượu nói với La Mông.

“Câu đừng thấy lão Triệu này im hơi lặng tiếng, quan hệ đằng sau nhưng mạnh, giống nhà họ Mã, ở Vĩnh Thanh chúng ta coi như là rất giỏi, ra khỏi tỉnh chúng ta, vậy không ảnh hưởng lắm, biết quan hệ của lão Triệu người ta có thể thông tới đâu không?”.

“Tới đâu?”. La Mông hỏi ông ta.

“!”. Hồ Đàn Phong nói xong liền chào theo nghi thức quân đội đối La Mông.

“Quân đội?”. Lúc này La Mông cũng là lắp bắp kinh hãi.

“Đúng, năm đó cha anh ta chính là xuất thân quân nhân, bản thanh anh ta lại bỏ võ theo văn, mấy năm trước, con của anh ta lại thi đậu trường quân đội, hiện tại liền một mực phát triển trong quân đội, nghe nói là tiền đồ vô lượng, tên này đại khái là sợ cản trở con trai ông, mấy năm nay thật sự khiêm tốn, nhưng mà ở Vĩnh Thanh chúng ta, thật đúng là không ai dám không nể mặt ông ta”.

Buổi tối về tới trong nhà, La Mông liền hỏi Tiếu Thụ Lâm: “Cậu biết cục trưởng lão Triệu cục XX chứ?”.

“Triệu Hiến Lễ”.

“Ừ, là ông ta”.

“Nghe cha tớ nói ông ta rất khó chơi”. Tiếu Thụ Lâm biết, cha gã đã từng ăn thiệt từ cục trưởng Triệu này.

“Lão Hồ cũng nói như vậy”.

“Thế nào?”.

“Vẫn ổn, tặng đôi óc chó”. La Mông nói xong kéo tấm màn nhung dày ra, từ trên cái giá bên trong lại chọn một đôi óc chó ra xoa, óc chó này anh đều xoa gần một tháng rồi, lúc này đột nhiên tặng người, trong tay trống trơn, có hơi không thích ứng.

Hơn nữa bên Triệu Hiến Lễ, có được một đôi óc chó này của La Mông, cũng là cực kỳ vui sướng, một đôi óc chó này nhìn màu sắc có hơi ảm đạm, không đỏ không sáng, bình thường không biết nhìn hàng, có thể còn thật nhìn không ra điểm tốt gì, nhưng mà gã có thể nhìn ra, tuy rằng một đôi óc chó này không đỏ không sáng, nhưng mà ẩn ẩn có một cỗ thanh thấu ý vị, óc chó khác đó là theo không kịp.

Lão Triệu cao hứng tới nỗi ngày cũng xoa đêm cũng xoa, còn chưa được mấy ngày, màu sắc liền bị gã xoa ra rồi, có thể là liên quan thể chất, La Mông xoa lâu như vậy vẫn cứ  là óc chó không lên màu, bị gã bàn xoa mấy ngày, màu sắc nhìn liền đỏ rồi.

Cái này khiến lão Triệu nhưng cực kỳ cao hứng, lại ngày ngày xoa ngắm yêu thích không buông tay, một bên còn không quên gọi mấy cuộc điện thoại giúp La Mông:

“Tiểu Lưu à”.

“Đúng, tôi là Trệu Hiến Lễ”.

“Trước đó một chút bất động sản Hồ thị không phải thu vào tay hai mảnh đất sao”.

“Đúng đúng, chính là chuyện này”.

“《Chứng nhận cho phép thi công xây dựng công trình 》của ông ta được duyệt chưa?”.

“À, còn đang xử lý hả?”.

“Vậy cậu giúp tôi lưu ý một chút, không vấn đề gì liền chạy nhanh nhanh chóng chứng thực đi, đừng để người kéo dài”.

“Dạ, được”.

“……”

“Ài, lão Trương à, nói chuyện này với tông”.

“Ông biết chuyện hai mảnh đất của bất động sản Hồ thị chứ?”.

“…….”.

Kế tiếp mấy giấy chứng nhận của hai mảnh đất của La Mông và Hồ Đàn Phong quả nhiên được duyệt tới đặc biệt thuận lợi, tiệc tùng cũng ít rồi, ngày cũng trôi qua nhàn nhã, lão Chu rốt cục lại qua ngày lành ấm áp cùng chồng con.

Buổi tối ngày này La Mông vừa xoa óc chó trong tay vừa lại ấn mở trang web trao đổi văn hóa chơi óc chó anh thường lên, nhấn mở một cái, liền nhìn đến trang đầu có một topic nóng đỏ rực (hót hòn họt), tiêu đề cũng viết thật sự khiêm tốn: Dưới cơ duyên xảo hợp nhận được một đôi thu tử, mời mọi người cùng nhau thưởng thức.

La Mông vừa nhìn lượng like và số lượng bình luận đăng sau, nhịn không được cũng có chút tò mò, óc chó tốt gì mà nhiều người xem như vậy? Vì thế liền mở topic này ra, không nghĩ tới vừa mở topic, ánh vào tầm mắt dĩ nhiên là đôi óc chó thời gian ngắn trước đó mình xoa qua?

Hiện giờ đôi óc chó này cũng có chút khác biệt, rõ ràng nhất chính là ở trên màu sắc, bị lão Triệu xoa tới đỏ không ít, tổng thể vẫn là thanh thấu rất nhiều so với óc chó khác, quả nhiên là ngọc cũng không phải ngọc, cực kỳ đẹp.

“Lão phu chơi óc chó nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu  thấy loại này”.

“Sạch sẽ! Xinh đẹp!”.

“Đẹp a! Đẹp tới tự nhiên!”.

“Không nghĩ tới thu tử thế nhưng cũng có thể xoa ra trình này!”.

“Cao nhân a!”.

“Hiện tại tôi xem hình dạng đường vân của thu tử sao liền cảm thấy thuận mắt như vậy chứ?”.

“Thu tử đây là muốn nổi dậy a!”.

“Biết ở đâu còn có thu tử tốt bán không?”.

“Đều mùa này trồi, có hơi muộn, sang năm nhanh chân lên”.

“Thu tử ra tinh phẩm a!”.

“Lâu chủ! Bao nhiêu tiền bán?”.

“Tôi ra một vạn”.

“Mới nãy có người ra tới mười sáu vạn, loại óc chó này bạn một vạn liền muốn mua, sao không đi nhặt đi?”.

“Dù sao cũng là thu tử thôi mà?”.

“Thu tử thì sao? Anh hùng không hỏi xuất thân!”.

“Đều đừng ồn, lâu chủ sớm nói qua không bán”.

“…….”

La Mông xem một chút, vừa chuyển đầu, liền nhìn tới Bé Khỉ đang ngồi xổm bên người anh, trên tay theo thói quen xoa xoay óc chó, hai mắt nhìn chằm chằm cái đôi óc chó trong màn hình còn rất nghiêm túc.

“Con trai, sau này chúng ta liền xoa óc chó kiềm tiền đi”. La Mông cao hứng ôm Bé Khỉ lăn hai vòng ở trên giường.

“Hô hô…….”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui