Ngưu Nam

La Hồng Phượng năm nay ba mươi ba tuổi, từng có một đoạn hôn nhân thất bại, sinh hai cô con gái.

Từ nhỏ cô chính là một cô gái bình thường, không bắt mắt giống một ít nữ sinh xinh đẹp trong trường học, cũng không vĩ đại như em trai cô, vẫn có thể thi được thành tích tốt. Cô từng dũng cảm, không sợ trời không sợ đất, nhưng mà khi cô bắt đầu chậm rãi lớn lên, cô thân ở hoàn cảnh liền bắt đầu lấy các loại hình thức nói với cô, cô chính là một cô gái nông thôn bình thường.

Cô càng lớn, lại càng có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm này, cô càng là đi theo thanh âm này, lại càng là rời xa bản tâm của chính mình. Cô giống một con rối gỗ giật dây càng chạy càng xa, sau đó rốt cục có một ngày, gả vào một gia đình người ta làm cho rất nhiều cô gái ở trong làng đều rất hâm mộ.

Nhưng mà cuộc sống luôn không thể mười phân vẹn mười, khi hôn nhân củ cô xuất hiện vấn đề, cô liền nói với chính mình thế này, cuộc sống hàng ngày, nào có không va va chạm chạm, không học được nhẫn nại, như thế nào có thể làm tốt sinh hoạt của chính mình và người nhà, mọi nhà đều có một quyển kinh khó tụng, người xưa không phải nói vậy sao?

Cô vẫn tin tưởng như vậy, vẫn sống như vậy, cho tới có một ngày, cô nhìn thấy con gái của chính mình cũng cảnh ngộ giống như mình, có thể để con gái cũng sống giống như cô sao? Không, cô hy vọng con gái của chính mình có thể vui vẻ hoạt bát.

La Hồng Phượng của hiện tại đã nghĩ thông rồi, mọi người cũng không phải nhẫn nại vì sống, mà là vì yêu và hạnh phúc mới nhẫn nại, nếu phía trước không có hạnh phúc, trong lòng không có yêu, nhẫn nại như vậy chính là không có ý nghĩa.

Muốn nói thu hoạch lớn nhất trong cuộc hôn nhân này, ngoại trừ hai cô con gái, chính là Cao Tố Nữ, cô nhỏ từ trước đến nay không thân thiết cùng cô gái này lắm, lại ở sau khi cô ly hôn lúc mờ mịt bất lực vươn tay giúp đỡ.

Tuy rằng chính mình cuối cùng cũng không có nhận trợ giúp của em ấy, nhưng mà lúc ấy em ấy dành ý tốt cho chính mình, La Hồng Phượng thủy chung ghi tạc trong lòng. Cô của hiện tại đã không phải rối gỗ giật dây trước kia, cô lại lần nữa tìm về thanh âm chân thật nhất trong đáy lòng của chính mình, cũng biết cái gì mới là nên quý trọng nhất.

Đối với gia đình đã cho cô ký ức đau khổ, cũng khiến cô tốn hao nhiều năm thời gian, tuy rằng vết thương thật đúng là rõ ràng cắt ở trong lòng, nhưng mà cô cũng không cảm thấy e ngại, cô có thể đối mặt đau xót của chính mình, cũng có thể đối mặt những người đó, cô sẽ không lùi bước, lại càng sẽ không bởi vì bọn họ mà phủi sạch quan hệ cùng Cao Tố Nữ.

La Hồng Phượnng ba mươi ba tuổi quý trọng người nhà và sự nghiệp của chính mình, cũng quý trọng tình nghĩa và nghĩa khí giữa người với người, những cái này đều là của cải của cô, cũng là cô chân chính nên bảo vệ, cuộc sống thuộc về chính mình.

La Hồng Phượng đề cử Cao Tố Nữ cho La Mông, mặc dù La Mông có chút cố kỵ, nhưng mà cũng không có lo lắng nhiều lắm, nói trắng ra là, La Mong cố kỵ chẳng qua là cảm thụ của chị anh, đối với gia đình bên kia, anh là căn bản không sợ.

Trước đó lúc hộ khẩu của La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh còn tại nhà bọn họ, La Mông còn phải sợ ném chuột vở đồ cò kè mặc cả cùng bọn họ, hiện giờ anh sợ gì chứ? Hơn nữa La Mông của hiện tại đã không hề là lúc mới vừa về nhà, cái loại tình cảnh không hề căn cơ này, mặc kệ ai muốn va chạm với anh, này đều phải suy nghĩ một chút phân lượng của chính mình.

Nếu Cao Tố Nữ có thể giúp anh quản lí tốt cái siêu thị này là tốt nhất, nếu đã muốn thuê cô ta quản lý siêu của mình, La Mông cũng sẽ không dính dáng một ít cảm xúc khác tới trong công việc, nhưng mà nếu cô ta làm không tốt, vậy ngại quá, La Mông khẳng định phải giải quyết việc chung, có mặt mũi của chị anh cũng không có tác dụng.

Chiều nay, Cao Tố Nữ liền chính thức rời khỏi Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm tới Ngưu Vương trang, La Mông gọi điện thoại bảo cô ta tới đây, là muốn bàn một chút thông báo tuyển dụng công nhân và công tác huấn luyện cùng cô ta. Lầu một của tòa nhà ở trấn trên đã xây xong rồi, qua mấy ngày nữa La Mông sẽ bố trí trang hoàng, hiện tại cũng là lúc nhận người.

Siêu thị nhà họ không lớn, sau khi La Mông và Cao Tố Nữ bàn bạc xong, quyết định tuyển nhận hai người cân hàng, hai người quản lý hàng hóa, hai người thu ngân trước, ngoài ra lại tuyển hai người dọn vệ sinh kiêm bảo vệ, tổng cộng tám người, sở dĩ tuyển hai người mỗi mục, là vì sau này tiện luân phiên thay ca.

Cao Tố Nữ nhận được nhiệm vụ, cũng không có ở trấn trên dán giấy tuyển người, mà là dành thời gian cả ngày, tìm kiếm hỏi thăm mấy gia đình của trấn Thủy Ngưu, chứng thực mấy danh ngạch này xuống.

Cô làm ở trong tiệm La Hồng Phượng lâu như vậy, cũng đều rất quen thuộc đối người của trấn trên, nhà ai có mấy người đều là tính cách gì, tình huống trong nhà thế nào, cô cơ bản biết rõ. Lúc này tổng cộng liền tuyển tám người, bản thân cô tự tìm tới cửa, tốc độ liền không hề chậm hơn so với dán giấy tuyển người, hơn nữa người tuyển về cũng sẽ càng phù hợp yêu cầu của bọn cô.

Nhân công có rồi, kế tiếp chính là huấn luyện, lần này bọn cô tuyển nhận đều là người địa phương, tám người đều không có kinh nghiệm liên quan đối làm việc ở siêu thị, huấn luyện là ắt không thể thiếu.

Này cũng đơn giản, Vương Đại Thắng có một thân thích chính là mở siêu thị ở bên Vĩnh Thanh, tuy rằng siêu thị đó quy mô không lớn, buôn bán cũng không phát đạt, nhưng mà để Cao Tố Nữ dẫn mấy người qua đó làm quen một chút lưu trình làm việc, học tập một chút sử dụng cân điện tử và thiết bị thu ngân, này quả thực rất thích hợp.

Đương nhiên người ta cũng không phải cung cấp địa điểm và huấn luyện không công cho bọn họ, vì việc này, lão Chu lại tung ra một bình rượu sơn trà và một bình rượu dương mai, đều là loại năm cân, ngoài ra còn có một rổ trái hồng hỏa tinh. Cả thảy đợt huấn luyện tổng cộng một tuần, sau một tuần, thiết bị La Mông mua đại khái cũng nên tới rồi, tới khi đó để tự bọn họ lại luyện tập một chút nữa.

Gần đây sản lượng trái hồng hỏa tinh của nhà lão Chu càng ngày càng thấp, ngoại trừ nhà mình ăn và cung ứng cho Cực Vị lâu, mỗi ngày có thể mang tới trấn trên tiêu thụ ít ỏi chẳng có bao nhiêu.

Giữa trưa hôm nay La Mông, Tiếu Thụ Lâm mang theo Bé Khỉ về tới trong nhà, bé con này vào nhà liền đi hướng cái rồ trái hồng trong góc nhà, trái hồng của nhà bọn anh ngoại trừ thi thoảng để mấy trái trên bàn trà, còn sẽ tại trong phòng của Bé Khỉ nhà bọn anh để một rổ, lúc muốn ăn mọi người tự đi lấy.

“Hô…….”. Không biết như thế nào, Bé Khỉ ngồi xổm trước cái rổ nửa ngày không thấy nhúc nhích.

“Sao vậy?”. Tiếu Thụ Lâm uống một ngụm nước lạnh, ngẩng đầu hỏi bé.

“Ba ba…….”. Bé Khỉ quay đầu gọi Tiếu Thụ Lâm một tiếng.

“Chuyện gì vậy?”. Tiếu Thụ Lâm không rõ lí do, hai ba bước đi qua nhìn một cái, chỉ thấy trong rỗ trống không, làm sao còn có bóng dáng của nửa trái hồng nào, trên mặt đất không hề ít vỏ hồng, ăn trái hồng bỏ lại vỏ tùy tiện trên sàn nhà trong phòng, này hiển nhiên không phải con người làm ra.

“Cha, hôm nay bọn Nha Nha, Đại Bảo tới đây ạ?”. Tiếu Thụ Lâm bế Bé Khỉ, hỏi ông La.

“Không biết, ta không phát hiện”. Sáng ngày này ông La, Lưu Xuân Lan làm bánh quy cũng rất bận rộn, Nha Nha, Đại Bảo có tới đây hay không, ông thật đúng là không để ý.

“Có tới, mới nãy mẹ nhìn thấy, sao vậy?”. Lưu Xuân Lan liền hỏi.

“Ăn sạch một rổ trái hồng luôn rồi”. Tiếu Thụ Lâm cười cười nói.

“Ái chà! Hai thằng nhóc con này!”.

“Sao?”. Lúc này La Mông cũng đi ra từ pòng vệ sinh.

“Nha Nha, Đại Bảo ăn sạch trái hồng trong nhà mình rồi”. Lưu Xuân Lan nói.

“Hai con chó này cũng nên dạy dỗ cẩn thận, tục ngữ nói chó lớn trèo tường chó nhỏ học theo, Đại Bảo đi theo Nha Nha có thể học tốt?”. Không phải ông La kỳ thị Nha Nha, hàng này thật sự không đáng tin.

La Mông suy nghĩ một chút, bản thân anh đoạn thời gian này quả thật là quá ít quan tâm đối mấy con chó trong nhà, bây giờ Đại Bảo mới mấy tháng, tuy rằng Nha Nha trưởng thành rồi, nhưng thục tế chính là chỉ số thông minh của con nít mấy tuổi, vốn lại là làm chó thú cưng nuôi lớn, sẽ phá phách ăn vụng cũng rất bình thường.

Nghĩ tới việc này, La Mông tự nhiên lại nghĩ tới Đông, Tây, Nam, Bắc, ngẫm lại trong khoảng thời gian này Kim Tử ở nhà bọn anh cũng thích ứng tới không sai biệt lắm rồi, lão Nhị còn một mình canh giữ địa bàn phía Nam, dứt khoát hai ngày này liền kêu nó đi qua đó ở, cũng để lão Nhị có bầu bạn, về phần lão Tam lão Tứ, La Mông liền quyết định thúc giục một chút Cung Bạch Kì.

“Đang tìm mà”. Cung Bạch Kì nói.

“Sao vẫn còn tìm vậy, này đều một thời gian dài rồi, đều không thích hợp?”.

“Thằng nhóc cậu, tưởng tôi là cậu hả, tóm được giống gì liền cho bọn nó giao phối, cái này có thể tùy tiện ghép đôi sao? Ài, cố tình hai năm nay thật sự ít người nuôi chó ta, nuôi tới tốt như vậy càng ít”.

“Vậy chú tiếp tục tìm giúp cháu với”.

“Đang tìm mà, gấp cái gì”.

“Nghe nói thời gian này chú làm thành công mấy vụ làm ăn ở trấn trên bọn cháu”.

“Hắc, đúng, hôm nay lại nhận được hai cú điện thoại nói muốn mua chó, hiện tại trấn trên các cháu có khỉ tới, việc kinh doanh của tôi  khá tốt”.

“Chú đừng chỉ lo chuyện của họ, lão Tam lão Tứ nhà bọn cháu vẫn đang độc thân đó”.

“Ài, xem cậu gấp chưa kìa, nếu không chiều nay các cậu tới đây đi, theo tôi đi xem một con chó”.

“Chó gì ạ?”. La Mông liền hỏi ông ta.

“Chó này khá lợi hại, tôi cũng là vừa mới nhận được tin tức, nghe nói là con chó cái, bộ dáng hơn một tuổi, một cái gia đình nông dân bên cạnh trấn Vĩnh Thanh chúng ta nuôi, sáng nay sau khi người nhà đi ra ngoài, có tên lưu manh cùng làng chui vào trộm đồ, kết quả bị cắn”.

“Nghe nói còn rất nghiêm trọng, cha mẹ của tên lưu manh đó đòi bồi thường tiền, còn nói muốn giết chết con chó đó, tôi có người bạn biết chuyện này, liền gọi cho mấy người bọn tôi, nói lát nữa đi qua xem xem, con chó đó vốn không phải là giữ nhà sao, thật muốn liền giết chết như vậy, này cũng thật sự rất oan ức.”. Ông chú Cung Bạch Kì này không chỉ có là buôn bán chó, còn là nhân sĩ yêu chó, tuy nhiên tại trong mắt người khác hai cái thân phận có chút mâu thuẫn, nhưng mà người này kiếm tiền nuôi chó hai cái này không lẫn lộn, ngày trôi qua cũng rất vui vẻ nha.

“Mấy giờ chiều vậy ạ?”. La Mông liền hỏi.

“Tôi vốn định cơm nước xong liền đi ra ngoài, dù sao cậu nhanh chân lên, chúng tôi lát nữa hội hợp bên cạnh bến xe”.

“Được ạ, biết rồi”. La Mông cúp điện thoại, liền nói với Tiếu Thụ Lâm: “Buổi chiều chúng ta cùng đi Vĩnh Thanh, cướp vợ về cho lão Tam”.

“Được”. Tiếu Thụ lâm thính tai, mới này đầu bên kia điện thoại lời của Cung Bạch Kì, gã đều đã nghe thấy được.

“Cướp vợ gì vậy?”. Ông La và Lưu Xuân Xan nghe mà không hiều gì.

“Vừa ăn vừa nói”. La Mông từ trong lòng Tiếu Thụ Lâm tiếp nhận Bé Khỉ mất mát, hôn bẹp hôn một cái, thả bé lên trên cái ghế bên cạnh bàn ăn, lúc này Lưu Xuân Lan cũng đã nấu xong đồ ăn rồi, người một nhà vừa ăn cơm, La Mông vừa kể lại một lần chuyện Cung Bạch Kì nói với anh.

“Bồi thường chút tiền là được, sao còn muốn giết chết con chó đó?”. Lưu Xuân Lan vừa nghe người nhà đó muốn giết chết con chó cái đó, cũng là không đành lòng, tuy rằng theo lý thuyết tiền này cũng là không cần bồi thường, tới nhà người ta trộm đò, bị cắn chết cũng là xứng đáng, nhưng mà thời buổi này a, ài.

“Gia đình đó sợ là ác độc, các con cẩn thận một chút”. Ông La nghe xong chuyện này, cũng nhíu chặt mày.

“Không sao, nghe nói người đi cùng còn rất nhiều”. La Mông bảo cha mẹ đừng lo.

“Muốn mang thêm mấy người nữa qua đó không?”. Lưu Xuân Lan vẫn là lo lắng, người nhà đó vừa nghe giống như là côn đồ, tới khi đó ngộ nhỡ động tay……

“Bọn con chính là đi qua xem một chút con chó đó, tối đa hao tài tiêu tai, không gây mâu thuẫn cùng người ta”. Tuy rằng bản thân La Mông không sợ phiền phức, nhưng mà vì người nhà lo lắng, anh cũng cảm thấy vẫn là đừng trêu chọc cái loại người này vẫn tốt hơn.

Nghe anh nói như vậy, Lưu Xuân Lan và ông La cũng khá yên tâm, La Mông từ nhỏ chính là thằng bé rất đúng mực, cho tới bây giờ không trêu chọc chuyện phiền phức gì cho cha mẹ, tin tưởng lần này nó cũng có thể xử lý tốt.

Ăn qua cơm trưa, La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền đi ra ngoài, không dẫn theo Bé Khỉ, lát nữa trường hợp bên kia có thể sẽ khá hỗn loạn, dẫn con đi theo không hay lắm.

Liền nói rõ cùng Lưu Xuân Lan và ông La, nhờ hai ông bà lát nữa có thời gian dẫn Bé Khỉ tới bên tứ hợp viện rồi mang một rổ trái hồng hỏa tinh ấp xong về. Thuận tiện lại đi nhìn một chút hai đứa ăn hàng Nha Nha, Đại Bảo ăn hết một rổ trái hồng cũng không biết bị tiêu chảy không.

Lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm lái xe tới bến xe Vĩnh Thanh, mấy người Cung Bạch Kì đã chờ ở đó rồi, tổng cộng bốn người ba chiếc xe, mấy người này tuổi đều khá lớn, chạy xe cũng đều khá khiêm tốn, thấy La Mông và Tiếu Thụ Lâm tới rồi, mọi người chào hỏi qua loa, người đàn ông trung niên trong chiếc xe đằng trước nhất vung tay lên đội xe liền xuất phát.

“Ai bảo gã tới nhà chúng tôi trộm đồ……….”. Xe quẹo bảy tám khúc cua vùng ngoại ô trấn Vĩnh Thanh một hồi, La Mông xa xa chợt nghe tới một trận ồn ào, nói lời này chính là một người phụ nữ, nghe thanh âm còn rất trẻ.

“Ai mịa nó nói em tôi tới nhà các người trộm đồ chớ! Nó chính là vào sân nhà các người nhặt trái banh thôi!”. Đây là thanh âm củ người đàn ông trẻ tuổi.

“Nhặt trái banh mẹ mày! Mới sáng sớm ở trong nhà bọn tao nhặt trái banh cái lông!”.

“Cái con tiện tì này! Có gan mắng câu nữa coi”.

“Nhặt mẹ mày…….”.

“Hồng Tân Na! Con về phòng chờ đi, chuyện ở đây không liên can tới con!”.

“Cha…….”.

“Con đi hay không!”.

Bọn La Mông tìm mảnh đất trống đậu xe, phát hiện cái sân này náo nhiệt như vậy, dân làng gần đây lại không mấy ai đi ra xem náo nhiệt, đồng dạng từ nhỏ sinh trưởng ở trong làng La Mông vừa nhìn liền biết không bình thường, một nhà bị cắn là côn đồ, suy đoán cũng cơ bản chiếm được chứng thật.

“Sao nào? Ông mịa nó còn dám tìm giúp đỡ?”. Thấy bọn họ nhóm người này vào sân, người đàn ông to khỏe mới nãy đang nói chuyện cùng chủ nhà này hung ác quát.

“Không phải, tôi không biết bọn họ”. Chủ nhà này là người đàn ông cao gầy bốn năm mươi tuổi.

“Quả thật không quen biết, chúng tôi chính là nghe nói nơi này muốn giết chó, tới đây nhìn một chút”. Cung Bạch Kì cũng nói, bọn họ chính là muốn cứu chó, cũng không định rước thêm phiền phức cho nhà này.

“Nhìn mẹ ông chứ nhìn!”. Người đàn ông cao khỏe trẻ hơn chút liền vung tay hướng Cung Bạch Kì.

Tiếu Thụ Lâm bên cạnh ra tay nhanh như điện, chỉ nghe một tiếng vang “bốp” một cái, cánh tay vung qua của người đàn ông kai đã bị gã hất bay: “Đừng động tay”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Đừng xen vào việc của người khác!”. Người nọ ăn đau, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo, giọng điệu nói chuyện, còn giống như thật dám giết người phóng hỏa.

“Này! Mấy người là tới từ đâu? Con tôi bị chó của nhà bọn họ cắn bị thương, hiện tại đang xử lý vấn đề, mấy người đừng quấy rầy!”. Lúc này, một ông lão mặt đỏ hơn sáu mươi tuổi ở trong sân cũng cao giọng quát lên, hai thiếu niên mười tám mười chín tuổi đứng chung một chỗ cùng ông ta.

“Chúng tôi là hiệp hội yêu chó của Trung Quốc, nghe nói chỗ các người muốn giết chó, tới đây tìm hiểu một chút tình huống”. Đi tới cùng mấy người La Mông, một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường nói.

Ông lão kia vừa nghe gã ta nói hiệp trung Quốc gì đó, không khỏi còn có chút kinh sợ, người đàn ông to khỏe mới nãy nhưng thật ra không sợ: “Hiệp hội chít méo cái gì, tía mày trước kia cũng không phải không có giết qua chó, như thế nào không thấy có người tới đây quản?”.

“Trước kia là không ai quản, hiện tại có rồi”.  Người đàn ông trung niên này hiển nhiên là từng trải rồi, lúc này liền hiện ra khí tràng rồi.

Người nhà này bởi vì không rõ lai lịch của nhóm người La Mông, thật cũng không dám làm tới quá mức, hơn nữa vữa nãy Tiếu Thụ lâm lộ một tay kia, nếu đánh nhau thiật, nhất định không chiếm lợi được.

Vốn bọn họ cũng ra vẻ ta đây ở trong làng, lăn lộn trên mảnh đất Vĩnh Thanh này, ngay cả con trai của Tiếu lão đại cũng không nhận ra, có thể là cái nhân vật lớn gì chứ? Hơn nữa đoàn người bọn La Mông mỗi người đều nhân khuông cẩu dạng*, bọn họ dám tùy tiện đắc tội?

*nhân khuông cẩu dạng: bề ngoài trí thức nhưng bên trong là lưu manh, trong truyện là nói đám người La Mông nhìn thì như người có học như bản chất có khi là đám côn đồ, lưu manh, nên người nhà này không dám gây hấn.

Quá trình thương lượng tiếp đó liền thuận lợi hơn, căn cứ người nhà bị cắn này cung cấp hóa đơn, tiền thuốc men hai nhà mỗi bên chịu một nửa.

Người nhà bị chó cắn vốn còn chê ít, nhưng mà đám người Cung Bạch Kì nói, nếu không đồng ý, bọn họ có thể đi con đường pháp luật, dù sao đương sự là bị cắn ở trong sân này, tới khi đó tòa án khẳng định sẽ truy cứu trách nhiệm lẻn vào nhà người khác.

Tuy rằng loại phương thức xử lý ba phải này rất bất công đối nhà nuôi chó này, nhưng mà cho dù bị thẩm vấn xử án thì sao, đầu tiên người ta căn bản không thể  thành công trộm đi đồ gì từ nhà bọn họ, không khả năng phán hình phạt nặng bao nhiêu, tiếp theo cho dù tên trộm này đi vào, nhà cha mẹ gã còn ở tại làng này, sau này mối thù liền kết hạ rồi.

Chủ yếu nhất, chó nhà bọn họ đại khái không làm chứng được, chuyện này nháo lớn, cuối cùng chó này có thể giữ được hay không liền khó nói, liền trước mắt mà nói, trong nước còn chưa có chuẩn mực xử lý đối chó.

Đối mặt người của hiệp hội yêu chó, người nhà này thật cũng không lại hùng hổ nói muốn giết con chó đó, nhưng mà nhìn thái độ của bọn họ, không giống như là chịu từ bỏ ý đồ.

“Chó nhà chú đâu?”. Chờ người nhà kia hầm hừ đi rồi, La Mông hỏi người đàn ông trung niên cao gầy kia.

“Ở trong nhà, Tân Na ơi, con kéo Hương Hương nhà chúng ta ra đây”. Hôm nay thật sự là nhờ mấy vị này mới thuận lợi giải quyết, chủ nhà này cũng rất biết ơn bọn họ, ở trong mắt ông, sự tình có thể xử lý như vậy, cũng đã xem như rất tốt rồi.

“Tới đây”. Lúc này, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dẫn một con chó ta màu vàng nhạt liền đi ra tới.

Chó cái này bị nuôi tới không tồi, thân hình cao lớn bộ lông xoã tung, đặc biệt nhất chính là cái ót tới lưng nó, mọc một mảnh lông trắng xinh đẹp, nhìn qua còn rất uy phong, chính là lúc này tinh thần không tốt lắm, đại khái là biết chính mình chọc phiền phức cho nhà chủ nhân.

“Con, con bé này! Mới nãy lớn tiếng cùng người ta cái gì? Giờ đều hai mươi mấy rồi, còn lớn mật giống như tên ngốc, cẩn thận sau này bọn họ tìm con phiền toái”. Người đàn ông trung niên cao gầy thấy con gái ông đi ra, nhịn không được liền răn dạy, nói tới cùng, vẫn là sợ con gái mình sau này gặp phải nhà bọn họ sẽ chịu thiệt.

“Sợ gì? Có bản lĩnh đánh chết con coi! Xem bọn họ tới khi đó phải đền mạng hay không!”. Cô gái này hiển nhiên không phải loại hình chịu thiệt.

“Con liền mạnh miệng đi, có lúc con khóc đó”.

“Các cha chính là rất sợ phiền phức, bằng không một cái làng nhiều người như vậy, còn tới phiên bọn họlàm mưa làm gió?”.

“Khụ khụ, cái này……..”. La Mông lên tiếng cắt ngang cãi cọ của hai cha con này.

“Ài, ngại ghê, hôm nay thật sự là cám ơn các người, tôi gọi là Hồng Vĩ Bồi, đây là con gái tôi Hồng Tân Na, chính là đứa nóng nảy”.

“Ai nóng nảy?”.

“Tôi chính là muốn hỏi hai người một chút, sau này hai người còn nuôi con chó này không?”. La Mông còn rất vừa ý con chó cái này.

“Ý của cậu là?”.

“Tôi thấy bọn họ đại khái là không có can đảm động nhà các chú, chó liền khó nói, ngộ nhỡ ngày nào đó các chú không ở nhà…….”. Tại đất nước này, đánh chết một con chó căn bản không tính là chuyện gì hết.

“Bọn họ dám đụng tới Hương Hương nhà chúng tôi!”. Hồng Tân Na lại là một trận sốt ruột nổi nóng.

“Sao không dám đụng? Người ta sợ cô sao?”. Tiếu Thụ Lâm cũng cảm thấy tính cách của cô gái này rất cứng rắn, cánh tay nhỏ còn chưa lớn bằng cây củi, tính tình cố tình còn rất lớn, có chút đơn thuần, còn mạnh  mẽ hơn so với người đàn ông sợ hãi rụt rè nào đó, chẳng qua cô một cô gái, loại tính cách này, vào xã hội khó tránh khỏi phải chịu thiệt.

“Đúng lúc bên chúng tôi có hai con chó ta đang kiếm vợ, nếu hai người không ngại, Hương Hương để tôi mang về nuôi đi”. la Mông nói ra ý của chính mình.

“Cậu là……..”. Hồng Vĩ Bồi cũng có chút do dự, ông cũng không biết người này tới từ đâu, con chó cái này nhà họ nuôi lâu như vậy, dù sao cũng có tình cảm, vẫn không thể chưa rõ ràng gì đã để người ta mang đi.

“À, tôi là người của trấn Thủy Ngưu, hôm nào nếu hai người muốn gặp Hương Hương, tới Ngưu Vương trang là được”. La Mông nói.

“Ngưu Vương trang, vậy cậu là……..”. Hồng Vĩ Bồi nhất thời nghĩ không ra người nổi tiếng của Ngưu Vương trang kêu tên gì.

“À, tôi là La Mông”. La Mông nói xong từ trong túi áo khoác lấy ra bằng lái  xe cho ông ta xem, mới nãy lúc anh xuống xe, thuận tay lấy từ trong xe.

“Ái chà, cậu chính là La Mông, Hương Hương đi chỗ cậu, tôi cũng có thể yên tâm rồi”. Mới nãy lời La Mông không phải không có lý, một nhà kia trong làng bọn họ chính là mấy tên côn đồ, thật muốn nói giết người phóng hỏa, này khẳng định là không có can đảm, nhưng mà chó nhà mình cắn người của nhà bọn họ, sau này lại ở lại trong nhà, an toàn cũng rất thành vấn đề.

“Cha!”. Hồng Tân na như là còn có chút không muốn.

“Mấy ngày nữa con cũng phải đi ra ngoài đi làm, chị dâu con mới vừa sinh, mẹ con còn phải ở bên kia chăm sóc một thời gian, cha cũng không có thể vẫn ở nhà trông chừng nó, hiện tại lại bị người nhà đó theo dõi, con bảo Hương Hương sau này làm sao bây giờ?”.

“Hơn nữa, không phải là ở trấn Thủy Ngưu sao, hôm nào nếu con muốn gặp, tự mình đi là được rồi”.

Cứ như vậy, đám người La Mông mang theo Hương Hương liền rời đi, Hồng Vĩ Bồi và Hồng Tân Na tự mình tiễn nó lên xe, sau khi xe chạy, con chó cái này liền ghé vào trên cửa kiếng xe nhìn ra ra bên ngoài, thẳng tới nhìn không thấy, lúc này mới mệt mỏi cuộn mình tại ghế ngồi.

“Bé ngoan”. La Mông giơ tay vỗ vỗ cái ót của nó.

“Ô……”. Con chó phát ra một tiếng rên rỉ buồn bã.

Sau khi bọn La Mông rời đi không lâu, liền có dân làng tới gõ cửa nhà Hồng Vĩ Bồi.

“Cuối cùng sao rồi?”.

“Đừng nói nữa, thanh toán cho bọn họ một nửa tiền thuốc men”.

“Chó nhà ông là bọ ai mang đi vậy?”.

“La Mông, chính là cái người ở Ngưu Vương trang đó”.

“Lão Chu hả?”.

“Chính là cậu ta, tôi nhìn bằng lái xe rồi”.

“Liền một mình cậu ta tới đây, Tiếu Thụ lâm không tới hả?”. Trấn Thủy Ngưu ai chẳng biết chuyện của La Mông và Tiếu Thụ Lâm, hai người đàn ông đăng ký kết hôn đã tiệc rượu, khá nổi tiếng đó.

Hồng Vĩ Bồi nhớ lại, mới nãy giống như quả thật là có một người tuổi còn trẻ đi cùng La Mông, chẳng qua lúc đâu ông không biết người nọ là La Mông, sau đó biết rồi, lại vì chuyện Hương Hương phải rời khỏi phải rời khỏi hao tổn tinh thần, thế nhưng không nghĩ tới phương diện này.

“Ái chà, ông nói coi, bọn họ như thế nào sẽ tới quản chuyện nhà ông vậy?”.

“Không phải tới vì nhà của chúng tôi, tới vì Hương Hương, người ta là hiệp hội yêu chó”.

“Gì? Hiệp hội yêu chó?”.

Vì thế chưa được hai ngày, bên Vĩnh Thanh liền lan truyền: “Tiếu lão đại gia nhập hiệp hội yêu chó, mấy ngày hôm trước người của làng  Đầu Suối giết một con chó, kéo một đám người tìm tới cửa”.

Tin tức này vừa lan truyền, rất nhiều quán thịt chó bên Vĩnh Thanh không tiếp tục kinh doanh, thời gian thật dài cũng không dám mở cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui