Tiếu Thụ Lâm học điêu khắc óc chó, ngay từ đầu quả thật là hứng thú nhất thời, nhưng mà gã cũng không phải không có suy tính thực tại, sau khi học điêu khắc óc chó xong thì thế nào, chẳng lẽ óc chó khắc ra liền vẫn để ở trong nhà mình tự mình ngắm hàng mình? Này khẳng định là không được, thời gian dài tình cảm mãnh liệt bao nhiêu cũng sẽ biến mất hầu như không còn.
Tiếu Thụ Lâm đương nhiên cũng muốn ra thành tích, cũng muốn nhận được tán thành của người khác, tuy rằng liền tay nghề hiện tại của gã mà nói, khẳng định vẫn là hơi sớm, nhưng mà tuyến đường chính là định ra như vậy, trò chơi cao siêu qquá ít người hiểu gã không thích chơi.
Lần này, Tiếu Thụ Lâm liền từ trong một đống óc chó nhà mình, chọn hơn hai mươi cái óc chỏ nhỏ lớn nhỏ đồng đều, hình dáng khá tròn, đường vân tinh mịn, định làm một cái vòng tay mười tám cái Phật châu.
Đối với Phật học, Tiếu Thụ Lâm cũng không hiểu rõ lắm, gã lên mạng tra cứu một chút, nghĩ rõ một chút trên vòng tay Phật châu khắc gì thích hợp, cuối cùng vẫn là quyết định liền khắc bốn chữ “A di đà phật” được nhận biết rộng rãi.
Gã dùng kiểu chữ Triện viết bốn chữ này ra, lại luyện tập nhiều lần trên giấy, thẳng tới nét chữ kết cấu của mỗi chữ đều khắc trong lòng, lúc này mới lấy óc chó ra, từ đường vân bên ngoài của óc chó, chậm rãi khắc bốn chữ này lên.
Khi Tiếu Thụ Lâm khắc xong cái óc chó thứ nhất, La Mông cũng là có chút giật mình, bởi vì này cái óc chó này bất kể là mỹ cảm tổng thể hay là xử lý chi tiết, đều cực kỳ hợp lý, tuy rằng lão Chu không có tu vi nghệ thuật gì, nhưng mà trình độ thưởng thức vẫn là có một chút.
Cái óc chó điêu khắc này, vị trí gia công sâu cũng không nhiều, ngoại trừ mài đi đầu đuôi, gia công của bộ phận khác đều không rõ rệt lắm, có chút chỗ thậm chí chính là thoáng sửa chữa một chút đường vân bên ngoài của óc chó làm nó cùng nét chữ Triện trùng khít.
Người không thường tiếp xúc mấy thứ này, nhìn cái óc chó này một cái, đại khái sẽ rất khó nhìn ra chữ hoa văn bên rên nó, nếu như nhìn kỹ, có thể phát hiện giữa hoa văn nhìn như tự nhiên của óc chó này, ẩn chứa công sức tinh tế như thế nào.
Có lẽ đối người thạo nghề mà nói, trình độ này của Tiếu Thụ Lâm vẫn là chưa đủ xem, nhưng mà liền cái óc cho này mà nói, chỉ là hai điểm tự nhiên cùng cẩn thận này, đã có thể hợp mắt rồi.
Ở trong mắt lão Chu, Tiếu Thụ Lâm nhà anh quả thực rất có tài hoa! Hàng này cầm óc chó nhìn lại nhìn, ngoài miệng lại khen liên tục.
“Sao cậu liền nhẫn nại như vậy chứ?”. Một cái óc chó nho nhỏ này, phải tốn bao nhiêu công sức và tâm tư mới có thể làm thành như vầy chứ?
“Hắc”. Tiếu Thụ Lâm bị La Mông khen tới có cút ngượng ngừng.
“Chữ này cũng đẹp, cậu luyện chữ khi nào vậy?”. Không luyện qua khẳng định làm không ra trình độ này.
“Lúc trước”. Tiếu Thụ Lâm nói.
“Lúc trước là lúc nào?”. La Mông lại hỏi.
“…….”. Tiếu Thụ Lâm gãi gãi ót, một hồi lâu, mới nhếch miệng cười nói: “Lúc đi học”.
“Đi học……..”. La Mông vừa định hỏi đi học sao còn có thể luyện chữ vậy, nhưng ngẫm nghĩ liền hiểu ra, tình huống của hai bọn anh khác nhau, lúc trước La Mông là học sinh giỏi, đi học tự nhiên nên lắng tai nghe giảng, Tiếu Thụ Lâm liền khác, học sinh không thích học hành, ai không phải trong giờ học tìm cách giết thời gian chứ.
“Không biết tương lai Bé Khỉ nhà chúng ta lớn lên giống ai”. Lưu Xuân Lan đang làm việc bên cạnh nghe xong đối thoại của hai người họ, nhịn không được liền cười.
Không gian trong phòng bếp có hạn, gần đây hai ông bà thường thường đem việc làm bánh quy ra bàn ăn bên này làm, chờ bột nhào xong dùng khuôn tạo hình từng cái một xong, lại bê hết tới lò nướng trong bếp nướng, nướng xong đặt từng khay một ở trên bàn bếp để nguội, bánh quy nướng xong có đôi khi là hai ông bà tự đưa đi nhà La Hưng Hữu, có đôi khi La Hưng Hữu chạy xe ban bánh tới đây lấy.
“Có lẽ…….sẽ không giống con”. Lão Chu ngẫm lại hình tượng của con trai nhà anh, mỗi ngày học tập chăm chỉ hướng về phía trước giống như không phong cách của bé lắm, xoa xoa óc chó ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ mới là kiểu của bé.
“Bé Khỉ ơi, thích đi học không?”. Ông la hỏi Bé Khỉ.
“Không thích”. Bé Khỉ không chút nghĩ ngợi liền nói, tuy rằng còn chưa tới lúc đi học, chính là hình ảnh hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ thù oán sâu nặng cầm sách giáo khoa đã mang tới ấn tượng không thể xóa nhòa cho bé.
“Xong rồi, xong rồi, sau này đời con cháu này, một đứa học giỏi đều không có”. Bọn họ đã sớm biết La Mĩ Tuệ không thích học hành, con bé La Mĩ Linh nhìn thấy dịu dàng ít nói, vốn còn trông cậy vào nó có thể học giỏi, nhưng sau khi đi mẫu giáo mấy tháng, con bé này giống như cũng không hợp lắm, theo lời La Hồng Phượng nói, nó còn không bằng chị nó nữa.
“Không thích học hành có sao đâu, ông xem hiện tại Thụ Lâm không phải rất tốt sao, còn có ba cô bé nhà a Vân, bây giờ Đại Nha lúc này mới học cao trung, kiếm tiền đều đủ nuôi sống người cả nhà đó”. Lưu Xuân Lan nói.
“Bà chỉ nói ngoài miệng cho hay thôi, hôm nào con bé Mĩ Tuệ nếu có thể cầm về một hai cái 100 điểm, xem bà có thể vui tới nở hoa không”. Sống chung mấy chục năm rồi, ai còn có thể không hiểu ai kia chứ.
“Này là dĩ nhiên rồi”. Lưu Xuân Lan cười cười, thật cũng không phủ nhận.
Chờ lúc Tiếu Thụ Lâm khắc xong một đôi óc chó, trước đó La Mông và Bé Khỉ xoa một cái vòng tay vừa vặn đủ số rồi, còn lại chính là điều chỉnh màu sác của hơn mười cái óc chó này, làm cho bọn nó tận lực thống nhất, việc này phải để Bé Khỉ tới làm, anh không giúp gì được, vì thế anh vừa vặn liền dành ra thời gian để xoa đôi óc chó Tiếu Thụ Lâm mới vừa khắc xong.
Trong khoảng thời gian này thời tiết càng ngày càng lạnh, mỗi sáng lúc Tiếu Thụ Lâm đi trấn trên luyện võ, La Mông và Bé Khỉ cũng không đi theo, buổi sáng ngủ thẳng sáu bảy giờ mới thức dậy, trước khi đánh răng rửa mặt còn thả bồ câu ra, cho ăn chút hạt bắp, sau đó liền nhặt trứng bồ câu trong ngày.
Trước đó La Mông nghe theo đề nghị của ông nội Yến Vân Khai, để lại mấy cặp trứng bồ câu nhà mình để bồ câu lớn ấp, hiện giờ trong chuồng bồ câu đã có mấy đôi bồ câu con rồi, còn có mấy đôi đang ấp, gần đây nhiệt độ không khí thấp, thời gian ấp bồ câu non còn có chút hơi dài quá, một đôi sớm nhất, đã tầm khoảng nửa tháng rồi, còn chưa ấp nở.
Lúc trứng bồ câu nhà mình ăn không hết, La Mông cũng sẽ bán đi một phần, Vương Đại Thắng, Hồ Đàn Phong đều từng mua rồi, La Mông vốn không định lấy tiền của họ, hai người họ chết sống đòi trả, sợ ăn lần này không có lần sau, thực tế trứng bồ câu của nhà La Mông quả thật cũng không nhiều, nếu bọn họ không trả tiền, lần tới ăn được hay không ăn được liền khó nói rồi.
Chờ lúc hai cha con này rửa mặt xong chuẩn bị ăn sáng, Tiếu Thụ Lâm đã mang bữa sáng về nhà rồi, Lưu Xuân Lan ông La cũng đều tới đây làm việc rồi.
Nếu gặp phải thời tiết âm u lạnh lẽo, lò sưởi âm tường của nhà lão Chu liền phát huy tác dụng, chở một chút củi từ bên tứ hợp viện tới đây, đốt lò sưởi âm tường sưởi ấm, ấm áp dễ chịu thật sự rất thoải mái, ngoại trừ buổi chiều lên núi cho khỉ ăn một chuyến, thời gian khác bọn họ cũng không thích đi ra ngoài.
Chẳng qua lửa này đốt nhiều quá, cũng rất dễ dàng thượng hoả, Tiếu Thụ Lâm còn tốt, lúc ở trong phòng khách, cũng quá nửa là ngồi ở cạnh cửa sổ khắc óc chó, La Mông và Bé Khỉ liền không ổn rồi, trong miệng La Mông nổi lên hai cái mụn nước, Bé Khỉ còn chảy máu mũi một lần, vì thế sáng ngày này, ông la liền không cho cha con nó ở lì trong phòng sưởi ấm nữa, đi ra ngoài hưởng cái lạnh một chút.
La Mông dẫn con trai mình một đường đi lên núi, bên này có một mảnh đất trồng rau mới vừa thu hoạch xong rồi, phải lật đất gieo hạt một lần nữa, Nhị Lang cũng bị gọi qua kéo cày.
Hai cha con lão Chu ngồi xổm trên bờ ruộng, vừa nhìn bọn họ làm việc vừa hỏi tình huống sinh hoạt làm việc trong khoảng thời gian này gần đây của mọi người ở Ngưu Vương trang, mọi người hỏi lão Chu ngày đó đông chí giết heo hay không, lão Chu nói phải giết, vì thế mọi người đều rất cao hứng.
Nhị Lang kéo cày sắt lớn đi từng chuyến từng chuyến trong ruộng, không bao lâu, liền cày xong mảnh đất này rồi, ngẫm lại lúc hàng này vừa tới Ngưu Vương trang, đại khái cũng liền lớn một chút so với khổ người hiện tại của Đông, Tây, Nam, Bắc, hiện giờ đều lớn như vầy rồi, trong lòng La Mông cũng không khỏi có chút cảm khái, thời gian trôi qua rất nhanh.
Cày đất xong rồi, có người cầm mấy cái súp lơ tới cho nó, Nhị Lang ăn một cái, liền không chịu ăn nữa, vẫy đuôi chầm chập đi xuống dưới chân núi.
“Sao lại không ăn vậy?”. Lão Chu vừa nhìn, đau lòng rồi, làm nhiều việc nhưu vậy, khôgn ăn sao được chứ?
“Ăn chán rồi”. Người thường thường giao tiếp cùng Nhị Lang đều biết, hiện tại rất nhiều đất trên Ngưu Vương trang đều là dựa vào nó cày bừa, mỗi lần cày bừa xong, không thể thiếu đều phải đút chút dưa leo cà chua lá rau linh tinh, Nhị Lang mới đầu còn rất thích ăn, sau đó dần dần liền không hứng thú lắm.
Lão Chu dẫn Bé Khỉ một đường đi theo Nhị Lang, thấy nó vừa đi vừa tìm cỏ non ở ven đường ăn, chính là bây giờ mùa này, trên núi làm sao còn có thể có cỏ non gì chứ, cho dù có một hai cọng như vậy, cũng bị đàn trâu qua lại ăn hết bảy tám phần rồi.
“Thằng nhóc mày, đây là muốn ăn cỏ rồi?”. La Mông đi qua vỗ vỗ cái cổ trâu của nó.
“Ụm bò”. Nhị Lang kêu to một tiếng, lại phun một tiếng phì phì trong mũi.
“Được rồi, xem phân thượng thằng nhóc mày gần đây rất cần mẫn, lão tử làm cho mày”.
Vì thế, ngày này La Mông liền cùng Bé Khỉ mỗi người cầm một cái liềm, tới bên bờ ruộng cạnh con suối nhỏ cắt cỏ tranh, nhổ mọt đám cỏ tranh về, lại chở chút đất, chỉnh lý một mảnh đất bên cạnh đập nước ở cổng làng.
Hai cha con đào một cái mương cạn, vùi cỏ tranh vào, lại tưới lên một chút nước linh tuyền, sau đó dựng cái khung phủ tấm nhựa mỏng, dựng cái lán giản dị tại bên trên.
Người trong làng nghe nói La Mông vì Nhị Lang trồng cỏ tranh, đều cực kỳ tán đồng cách làm của anh, còn thường thường có người tới đó tưới nước giùm, nhóm dân làng lúc giúp lán lớn của nhà mình tăng nhiệt độ, đều phải giúp lán cỏ tranh của nhà lão Chu thêm chút nhiệt, cơ bản cả làng nhiều vườn rau như vậy, cũng chỉ có độ ấm của lán cỏ tranh bên cạnh đập nước đầy đủ nhất.
Ở dưới chăm sóc tỉ mỉ của mọi người, độ ấm độ ẩm trong lán đều vẫn duy trì trạng thái nẩy mầm sinh trưởng tốt nhất cho cỏ tranh, chưa mấy ngày, trong đất liền nhú lên một đám chồi non xanh mượt, lại qua chưa được mấy ngày, lại xòe ra một xâu hoa cỏ tranh.
Vất vả lắm đám cỏ tranh này mới cao tới đầu gối La Mông, ngày này hai cha con lão Chu chạy xe ba bánh đi lán cắt cỏ, cắt một thùng xe, chở hướng Ngưu Vương trang, dọc theo đường đi, mùi cỏ trong veo liền dẫn tới một đám chim chóc đậu ở trên đống cỏ trong thùng xe mổ mổ.
“Ụm bò!!!”. Nhị Lang ở trên sườn núi kêu to một tiếng, sau đó bịch bịch liền tung vó, chạy vội tới tới bên này, kinh động tới đám chung quanh bay vèo lên.
“Ngao ô!”. Hoa Hoa chui ra từ trong lòng Bé Khỉ liếc mắt nhìn một cái, thấy là Nhị Lang, lại yên tâm làm ổ ngủ bên trong áo bông.
Nhị Lang rất thích ăn cỏ tranh tươi non, cao hứng vây quanh xe ba bánh của La Mông vòng một vòng lại một vòng, thường thường còn hạnh phúc tới nhảy nhót hai cái, ở trên mặt đường lưu lại một chuỗi hố nhỏ sâu sâu cạn cạn.
“Hàng này làm sao có thể rãnh thành như vầy chứ? Còn có thời gian làm đồ ăn vặt cho trâu nước”. Lúc mấy người Hồ Đàn Phong nghe nói La Mông trồng cỏ cho Nhị Lang ăn, đánh giá nói như thế.
Gần đây siêu thị của nhà lão Chu khá nổi, Ngưu Vương trang tùy tiện trồng loại rau nào đều là không lo bán, có bao nhiêu tiêu thụ hết sạch bấy nhiêu, căn bản không sợ nhiều, một cái lán lớn của anh, tùy tiện trồng chút rau củ gì đó, này cũng là một khoản thu nhập, hàng này liền cố tình trồng cỏ.