Ngưu Nam

Lần này Úy Trác Dương tới Ngưu Vương trang ngược lại không đi tay không nữa, gã chở đầy một xe chuối qua cho lão Chu.

“Xem ông keo kiệt chưa kìa, tặng gì không tặng, ông liền chọn thứ rẻ nhất”. Lão Chu vừa thấy từng thùng một bê ra toàn bộ đều là chuối, không trái vải cũng không trái nhãn, nhất thời cái mũi liền lệch rồi.

“Đám chuối này đều là tới từ vườn trái cây lão Phùng, tôi trái lại muốn mang chút thứ khác cho cậu, nhưng hiện tại chỗ ông ấy chỉ có cái này”. Úy Trác Dương nói xong, chính mình liền lột một trái chuối ăn.

“Lão Phùng? Ông lão trẻ con đó?”. Lão Chu còn có chút giật mình.

“Ừ, thế nào, nhìn không ra ha?”.

“Thấy không giống”. Ông lão đó, lớn tuổi rồi còn háo sắc cực, vừa thấy con gái dáng người thon thả một chút liền không dời bước được nữa, liền lão ta, còn có thể tư bỏ nơi phồn hoa bên ngoài chạy tới trồng trọt?

“Lão ấy cũng nói ông như vậy?”. Úy Trác Dương cười ha ha nói.

Lão Chu cũng lột một trái chuối ăn, lại nói, mùi vị này thật sự là ngon hơn nhiều so với mua ở tiệm trái cây trấn trên bọn anh, vỏ chuối này còn xanh, bên trong cũng đã là chín rồi, ăn vào miệng không mềm không cứng, chua chua ngọt ngọt, mùi chuối cũng đủ vị.

“Một cân chuối lão ta bán bao nhiêu tiền?”. Vốn người ta tặng đồ là không nên hỏi giá, nhưng mà anh và Úy Trác Dương rất thân quen, hơn nữa mọi người là dấn thân sản xuất nông nghiệp, quan tâm lẫn nhau một chút cũng là cần phải.

“Không biết”. Úy Trác Dương ném vỏ chuối vào trong cái sọt rác cách đó không xa: “Có gì ăn không, đói quá rồi”.

“Ông lấy cả đống chuối của người ta mà không trả tiền hả?”. Lão Chu dẫn gã ta đi hướng căn tin.

“Tôi trả mà, lão ta nhất quyết không lấy. Thời gian trước lão ta có lô linh kiện không cung ứng đúng lúc cho tôi, lãm lỡ biết bao việc làm ăn của tôi, liền chút chuối đó còn không biết thẹn đòi tiền tôi?”.

Úy Trác Dương vào căn tin nhìn thấy một cái lồng hấp lớn, liền mở nắp nhìn nhìn, cầm hai cái bánh bao nhân rau còn chưa nguội hẳn từ bên trong ăn, bánh bao này là mọi người buổi sáng ăn còn lại, lát nữa lúc ăn trưa hấp lại, ai thích ăn thì người đó đi lấy, bình thường sẽ không có lãng phí.

“Cái nhà máy của chúng ta hiện tại thế nào”. La Mông hỏi gã ta.

“Vẫn ổn, hiện tại cái gì cũng đều vào quỹ đạo rồi, cũng không cần tôi quan tâm lắm, qua một thời gian nữa tôi định cất nhắc tên phó tổng giám đốc đó lên, để gã ta làm tổng giám đốc, tới khi đó tôi liền càng đỡ lo”.

“Này đúng lúc, thu hồi đám cổ phần công ty của tôi đi, tới khi đó ông cũng chia chút cổ phần công ty cho gã ta”. Chuyện liên quan lợi ích bản thân, tới khi đó gã ta làm việc khẳng định càng ra sức.

“Ông sao lại làm vậy hả? Đang êm đẹp đột nhiên nói muốn bán cổ phần cong ty là sao?”. Hai người này đang nói tới chủ đề chính.

“Gâu! Gâu gâu!”. Lúc này, bên ngoài truyền tới mấy tiếng chó sủa.

“Xuỵt, đừng sủa, đều nói là lão Chu bảo tao đi hái rồi, lát nữa bổ ra, cho bọn mày mỗi đứa một miếng”. Mã Từ Quân dụ dỗ nhóm chó lớn chó nhỏ của nhà lã Chu. Hàng này ở Ngưu Vương trang quen nẻo quen đường rồi, cũng biết tập tính của mấy con chó lớn chó nhỏ của nhà lão Chu, ban ngày ban mặt, lại là người quen, chính mình hái một trái dưa hấu từ trong ruộng nhà bọn họ, bọn nó còn chưa tới nỗi thật sự cắn người, nhiều nhất sủa lớn tiếng một chút.

“A ô a ô……”. Chủ nhân biết liền không cho cơm ăn…….

“Tao và lão Chu nhà bọn mày là quan hệ gì? Bạn thân đó, ăn trái dưa hấu có sao đâu nè, tao chính là ăn thử coi dưa hấu năm nay ăn ngon hay không ngon thôi”. Mã Từ Quân nói xong liền tự thân thả trái dưa hấu lớn vào trong một cái chậu nước trong sân ngâm.

“A ô a ô a ô!”. Rất mâu thuẫn! Rốt cuộc phải ngăn cản hay không đây?

“Gâu! gâu gâu gâu!”. Chủ nhân khẳng định sẽ tức giận!

“Gâu gâu! Ô…….”. Chính là lại không thể cắn gã ta……

“A ô a ô!”. Dưa hấu này thơm quá!

“Khụ khụ!”. Lão Chu đứng ở cửa căn tin khụ khụ.

Chó lớn chó nhỏ trong sân lập tức liền cao giọng sủa lên.

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”. Nhanh thả dưa hấu của nhà bọn nó ra!

“A ô a ô……”. Nha Nha vẫy đuôi bự chạy đi chỗ lão Chu tố cáo, người này tới trong ruộng nhà bọn nó hái dưa hấu, còn ý đồ hối lộ bọn nó.

“Chà, cậu về rồi à, tôi còn tưởng cậu không ở trong viện tử đó, tới tới ăn dưa hấu nè”. Mã Từ Quân trái lại nửa điểm cũng không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng.

“Dưa hấu này chín hay chưa mà anh hái về vậy?”. Lão Chu đi qua vỗ vỗ dưa hấu.

“Khẳng định chín”. Mã Từ Quân tràn đầy tin tưởng.

“Sao anh biết?”. Hàng này chẳng lẽ còn biết chọn dưa hấu?

“Mới nãy tôi muốn đi lên núi xem sản lượng của dưa hấu năm nay thế nào, đi tới trong ruộng dưa, vừa vặn nhìn tới mấy đứa này chảy nước miếng đối trái dưa hấu đối diện, suy nghĩ một chút liền hái về luôn”. Mã Từ Quân vẫn là rất có tin tưởng đối mấy con chó lớn chó nhỏ của Ngưu Vương trang, gã cũng nghe ông nội Mã nói qua chuyện của lão Thường bên Lò Rèn, nếu ngay cả trong bụng gà có kê linh hay không đều có thể ngửi ra, chỉ là một trái dưa hấu tính gì?

“A ô a ô a ô!”. Bọn nó chính là nhìn nhìn, thật đó! Không định ăn.

“Đều tới đây ngồi đi”. Lão Chu nhìn nhìn nhóm chó nhà mình, giơ tay chỉ chỉ trên mặt đất trước mặt chính mình.

“Ô……”. Nhóm chó lớn chó nhỏ ngoan ngoãn ngồi thành một hàng ở trước mặt bọn họ.

“Chạm mặt có người hái dưa hấu nhà chúng ta nên làm cái gì?”. Lão Chu hỏi bọn nó.

“Gâu! Gâu gâu!”. Nhóm chó hung ác sủa lên.

“Được rồi, biết là tốt rồi, hôm nay không có làm tốt, không được ăn dưa hấy”. Lão Chu xua xua tay, bảo bọn nó tiếp tục đi trông nom ruộng dưa.

“A ô a ô a ô!”. Liền ăn một chút cũng không được sao?

“Lại ồn ào không thịt ăn”. Việc này hoàn toàn không thương lượng.

“Ô……”. Nhóm chó lớn chó nhỏ cúi đầu rủ lỗ tai, thoạt nhìn khỏi phải nói đáng thương biết bao.

“Làm việc thật tốt, buổi tối bổ trái dưa hấu cho bọn mày”. Lão Chu lại có chút mềm lòng rồi.

Chờ lão Chu đuổi nhóm chó nhà mình đi, bên Mã Từ Quân đã bắt đầu bổ dưa hấu rồi, vừa bổ còn vừa bắt chuyện cùng Úy Trác Dương: “Tới tới ăn dưa hấu, đây chính là tôi lấy thân mạo hiểm hái về từ trên núi nhà cậu ta, lần tới còn muốn hái một trái dưa hấu xuống từ trên núi nhà cậu ta, không biết lại phải đợi tới khi nào nữa”.

“Anh đó, anh không thiếu chút tiền mua trái dưa hấu này, gây khó dễ cho bọn chó nhà tôi làm gì?”. Lão Chu cũng đi qua cầm một miếng dưa hấu ăn, ngọt giòn, không hổ là của nhóm chó lớn chó nhỏ nhà anh coi trọng.

“Tôi đây là chủ động sắm vai nhân vật phản diện, để bọn nó luôn luôn đề cao cảnh giác, con người bây giờ rất giảo hoạt”. Mã Từ Quân ăn tới miệng đầy nước dưa hấu.

Ăn dưa hấu, Mã Từ Quân cũng hỏi La Mông chuyện xưởng sữa bột, nghe bọn họ nói mấy câu, Úy Trác Dương cũng có chút hiểu được lão Chu kế tiếp muốn làm gì.

“Cậu một mình làm nổi chứ hả? Một bộ thiết bị liền bao nhiêu tiền, đất đai thêm xây dựng nhà xưởng cũng tốn không ít, muốn làm sữa bột trẻ sơ sinh trẻ nhỏ đó, còn càng phiền toái”. Mã Từ Quân vừa gặm dưa hấu vừa nói chuyện cùng lão Chu.

“Làm tới đâu tính tới đó”. Lão Chu cũng không gấp.

“Nói thật, còn thiếu bao nhiêu, trong tay tôi còn có chút tiền, vốn là định mua căn nhà ở nước ngoài, nếu cậu thiếu tiền, dứt khoát liền đầu tư cho cậu cũng được”. Tiền thứ này, ông chủ Mã là có không ít.

“Vẫn là thôi đi, lần này không dễ kiếm tiền, tôi phải làm đâu chắc đó từ từ tới, trong thời gian ngắn chỉ sợ ngay cả hoàn vốn đều khó”. Lần nãy làm xưởng sữa bột, lão Chu vốn cũng không phải đi con đường kiếm lời, thật muốn là để người khác đầu tư tiền vào, tới khi đó chính mình kinh doanh lên, gánh nặng trong lòng chỉ sợ sẽ khá lớn.

“Này có sao đâu? Nói thực ra lần này cậu muốn tiến quân thị trường sữa bột, người anh em tôi cũng rất ủng hộ, cái khác tôi không có, chính là có chút tiền, không sao đâu, tới khi đó lời hay lỗ, cậu đều không cần gánh vác”. Ông chủ Mã chậm rãi nói.

“……..”. Lão Chu gặm một ngụm dưa hấu, không tiếp lời, trong lòng kỳ thật vẫn là có chút cảm động nhỏ.

“Không thì, nếu trong lòng cậu thật sự băn khoăn, tới khi đó cung cấp nhiều hàng chút cho tôi”. Mã Từ Quân rất nhanh lại nói: “Đúng rồi, bên Hồng Công ngược lại còn làm hạn mức mua đối chúng ta đó, không phúc hậu nha, không thì chúng ta dứt khoát  liền không chơi cùng bọn họ?”.

“…….”. Lão Chu lại gặm một ngụm dưa hấu, lúc này anh đã hoàn toàn không có dục vọng nói gì rồi, hàng này chính là cái gian thương, ném một khoản tiền vào xưởng sữa bột, vừa muốn cổ phần công ty lại muốn tăng thêm số lượng hàng bên Ngưu Vương trang cung cấp cho Cực Vị lâu, ném một cục đá trúng hai con con chim.

“Lão Chu, cậu muốn xây xưởng sữa bột?”. Lúc này, một thanh niên vừa bốc một xe ba bánh rau củ tươi mới xong cũng tới gần hỏi một câu, thuận tiện cầm một miếng dưa hấu ở trên bàn ăn. Người này bị mặt chiếu tới đen thui lúc này lại đổ một hân một hôi, gặm một ngụm dưa hấu lau miệng một cái, nhìn thế nào đều là một người con cháu nhà nông.

“Ài, chữ bát còn chưa có nét phẩy* mà”. Lão Chu biết người này, nghe nói họ Đoạn, là một người tự mình làm buôn bán, sắp xếp thời gian rất tự do, thường thường thường vừa ở lại trên Ngưu Vương trang chính là mấy tháng.

*八字还没一撇 – chữ bát còn chưa có nét phẩy: câu này đầu tiên dùng để chỉ việc nam nữ thành hôn, vì thời xưa phải coi ngày tháng năm sinh của nam nữ phải hợp bát tự với nhau mới kết hôn. Nét thứ nhất trong chữ bát 八 là nét phẩy. Chữ bát chưa có nét phẩy tức là vẫn chưa vung bút viết, ý là sự việc chưa bắt đầu

“Không thì tôi cũng đầu tư một chút vậy”. Người nọ ăn xong một miếng dưa hấu, lại cầm một miếng từ trên bàn, cười tủm tỉm nói với lão Chu.

“Không cần không cần, cũng không định làm động tĩnh rất lớn, chính là làm nho nhỏ thôi”. Lão Chu là thiếu tiền, nhưng tiền của người khác anh dùng không sảng khoái bằng của chính mình.

“Không sao, làm sữa bột tốt mà, mặc kệ lời hay lỗ, cũng không so đo, coi như là ủng hộ nghề sữa của dân tộc phát triển”. Người nọ xua xua tay, bộ dáng có vẻ cực kỳ hào phóng.

“Hắc, cậu có có bao nhiêu tiền vậy? Giọng điệu còn rất lớn”. Ông chủ Mã không vui lòng rồi, mới nãy gã còn cò kè mặc cả cùng lão Chu,  muốn bảo cậu ta cung cấp nhiều hàng hóa chút cho Cực Vị lâu, đang tốt đẹp liền bị cái tên này cắt ngang.

“Không nhiều lắm”. Người nọ cười cười, nói: “Có thể cũng liền nhiều một chút so với anh”.

“Vậy cậu nói coi, cậu định đầu tư bao nhiêu tiền cho xưởng sữa bột nhà lão Chu?”. Mã Từ Quân còn không tin, tuy rằng nói người trên Ngưu Vương trang lão Chu đủ các vùng miền đều có, người này vừa nhìn chính là người tới từ phía Nam, nói không chừng thật đúng là một ông chủ lớn, nhưng Mã Từ Quân gã cũng không kém a, chuyên tâm kiếm tiền hơn mười năm, nhà hàng làm vừa phải, vốn lưu động không ít, muốn cùng gã so sánh xem ai có thể lấy ra càng nhiều tiền hơn à?

“Sữa trâu của Ngưu Vương trang tốt như vậy, dàu sao đều phải bố trí một bộ thiết bị tiêu chuẩn hóa, hiện nay ở trên quốc tế, ít nhất phải cần chừng này tiền này ha?”. Người nọ nói xong vươn tay vẽ một vài con số.

“Chút tiền ấy của cậu liền mua hai cái sản phẩm đào thải của người ta thôi, dù thế nào chúng ta cũng phải mua cái mới, thêm gấp đôi liền tầm tầm”.

“Được, nghe nói hiện tại lão Chu đã mua xong đất rồi, nhà xưởng còn chưa xây……”.

“…..Chốt cái con số này đi!”.

Hai người này anh một lời tôi một tiếng khoa tay múa chân, từ sáu số đếm tới bảy số, lại từ bảy số thẳng tắp tới gần gần tám số, lão Chu chỉ để ý ở một bên ăn dưa hấu của anh, đã có người chết sống muốn làm kẻ coi tiền như rác ném tiền vào xưởng sữa bột của anh, vạy anh cũng liền ngại từ chối.

“Liền quyết định như vậy đi!”.

“Anh chắc sẽ không là đang khoác lác chứ?”.

“Cậu không khoác lác liền tốt!”.

“Đừng cậy mạnh quá, cẩn thận tới khi đó ngay cả cơm đều không có mà ăn!

“Anh cũng kiềm chế chút đi, hàng tháng này lấy từ Ngưu Vương trang đều còn chưa tính tiền đó, không ít tiền đâu ha!”.

“Thay vì quan tâm tôi, bản thân cậu có tiền thanh toán liền được”.

“Chúng tôi đều là một đám hàng thanh toán sổ sách một lần, chưa bao giờ sẽ khất nợ!”.

“Cậu đừng tùy tiện khoác lác!”.

“Không tin anh hỏi lão Chu!”.

“Lão Chu!”. Mã Từ Quân đột nhiên chuyển hướng La Mông: “Người này rốt cục là ai?”.

“Anh ta họ Đoàn”. Lúc này La Mông cũng có chút ăn đã miệng rồi.

“Họ Đoạn? Đoạn Gia Thụ!”. Hiện tại Mã Từ Quân rốt cục biết chính mình tại sao ngứa mắt tên này như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui