Sau khi hùng hổ bước chân ra khỏi quầy rượu, cơn giận của Ngọc Lan giống như lửa cháy từ trong bụng dâng lên đến tận đầu, hai gò má cũng vì tức giận mà đỏ cả lên.
Cô biết mình làm như vậy không có gì sai trái cả.
Cô bỏ việc không chỉ là do tự ái cá nhân, mà còn để bảo vệ tôn nghiêm của cô và những cô gái đến từ Châu Á, những người luôn mong được đến một đất nước khác để phát triển và chờ đợi một tương lai tương sáng do chính mình cần cù học tập và lao động tạo ra, chứ không phải do một tờ giấy xin đăng ký thường trú dân để bán thân đổi đời.
Tên già dê kia muốn sàm sỡ cô, lúc ông ta nói chuyện còn muốn đụng chạm thân thể, là do cô nhanh nhạy nên tránh thoát được.
Ông già đó lại là ông chủ nhà hàng, cho nên công việc này chắc chắn không cần làm nữa.
Không phải vì hiện nay cô đang quen với Nguyên Triệt, cũng không phải vì được hắn chu cấp mọi thứ nên mới có thái độ ngang tàng bất cần đời như vậy.
Giả sử cô và Nguyên Triệt không quen nhau đi chăng nữa, cô cũng sẽ từ bỏ công việc này, dù sao ở Úc do làm biếng mới không có tiền, chứ nếu siêng năng đi tìm việc thì chắc chắn sẽ không bị chết đói.
Ngọc Lan giậm chân bước nhanh ra khỏi khu vực làm cô kinh tởm kia, một bàn tay sờ soạng trong giỏ xách lấy ra điện thoại di động.
Đang lúc muốn bấm nút gọi điện thoại cho Nguyên Triệt, thì cô chợt ngừng động tác lại.
Lúc này, nếu gọi hắn đến, khẳng định sẽ có thêm chuyện xảy ra, cô cũng không muốn Nguyên Triệt quá tức giận, lại vì loại người không ra gì mà gây hậu quả nghiêm trọng.
Chuyện ở lễ hội hoa lúc trước, cô vẫn còn nhớ như in trong đầu.
Cho nên, cô suy nghĩ thật nhanh rồi quyết định thả điện thoại vào trong túi xách, đi về hướng có trạm xe buýt gần nhất.
Hiện tại chưa đến tám giờ rưỡi, Ngọc Lan ngồi chờ không bao lâu đã thấy một chiếc xe buýt màu vàng chạy đến.
Cô nhanh chóng đón xe, bước lên quẹt thẻ, sau khi ngồi xuống ghế thì lấy điện thoại mở google map ra tra cứu.
Lúc trước cô thường đi xe buýt về nhà trọ, cũng không rõ tuyến xe này có đi ngang qua nhà của Nguyên Triệt hay không, nên cần phải mở bản đồ điện tử lên nghiên cứu một chút.
Theo như tuyến đường xe chạy trên bản đồ, chiếc xe buýt này chỉ dừng lại ở một trạm trên trục đường chính gần nhà của Nguyên Triệt, nếu cô xuống xe ở đó thì phải đi bộ khoảng mười phút mới về đến nhà.
Đi bộ thì đi bộ, dù sao sử dụng năng lượng dư thừa để phát tiết cơn giận cũng tốt!
Xe buýt màu vàng chậm rãi đỗ vào bến, Ngọc Lan chào tạm biệt bác tài, cẩn thận bước xuống xe sau đó chầm chậm thả bộ về nhà của Nguyên Triệt.
Gió mùa hè khô nóng của tháng 12* phả vào trên mặt và trên người có chút ngột ngạt, vì ở Úc không có độ ẩm cho nên dù trời có nóng đến mấy cũng không thể đổ mồ hôi, cảm giác khô khan bứt rứt như vậy cũng không dễ chịu.
Ngọc Lan đi theo vạch ưu tiên dành cho người đi bộ, băng ngang qua một cái ngã tư thật lớn, sau đó tiến đến một ngã ba, lại quẹo trái đi trên lề của một con đường, rồi tiếp tục quẹo trái thêm một lần nữa ở một con đường nhỏ chỉ có hai làn đường dành cho xe ô tô lưu thông.
Một bên đường là dãy nhà dân tường trắng ngói đỏ, đối diện bên kia đường là một cái hồ thật dài thật lớn, dọc bờ hồ còn có một bãi cỏ xanh mướt rộng ngút ngàn và thật nhiều cây xanh bao phủ.
(Nhắc lại: ở Úc thời tiết trái ngược những nơi khác trên thế giới, mùa hè bắt đầu từ tháng 12 kết thúc vào cuối tháng 2 nhé).
Ở khắp nước Úc, ngoại trừ ngay trung tâm thành phố ra, những nơi khác có rất ít đèn đường, vào buổi tối ngoài đường sẽ hơi âm u, thêm vào đó ở khắp nơi có nhiều cây đại thụ rất lớn, gió thổi qua mấy tán cây xào xà xào xạc, đi một mình vào thời điểm chạng vạng* như vậy sẽ có chút rợn người.
Cho nên, tuy trời không lạnh nhưng Ngọc Lan vẫn kéo lại cổ áo khoát một chút…
(Lại nhắc tiếp: trời mùa hè ở Úc, gần 9 giờ tối chỉ mới bắt đầu chạng vạng thôi).
Ngọc Lan đi như bay về phía cuối đường, nhà của Nguyên Triệt cũng hiện ra trước mắt.
Nó cũng như bao ngôi nhà tường trắng ngói đỏ khác, cửa sổ và cửa ra vào sơn màu trắng, từ xa nhìn vào mỗi ô cửa sổ đều có ánh đèn màu vàng cam hắt ra ngoài mang theo một bầu không khí gia đình ấm áp, phía sân trước còn có một cây anh đào rất lớn, hiện nay cũng chỉ có lá xanh mơn mởn vì mùa hoa nở cũng trôi qua mất rồi.
Ổn định lại hơi thở hỗn loạn, Ngọc Lan chậm rãi đi vào sân trước rồi quen thuộc một đường hướng về phía cửa chính, cô đứng bên ngoài vẫn có thể nghe được âm thanh của ti vi, có lẽ Nguyên Triệt vẫn đang xem tin tức.
Cô bất chợt cười khẽ một tiếng, bàn tay cũng làm thành hình nắm đấm giơ lên, gõ vài cái vào song sắt của cánh cửa lưới an toàn…
Không đến hai mươi giây, cánh cửa gỗ sơn trắng phía trong bật mở, không khí mát mẻ từ máy điều hòa trong nhà cũng ùa ra khỏi cửa lưới, thổi một luồng khí lạnh đến cả trên người Ngọc Lan.
Nguyên Triệt mặc áo thun polo tay ngắn có cổ, quần jean dài đơn giản xuất hiện ở phía sau cánh cửa, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, không biết giờ này còn có ai muốn tìm hắn.
Khi thấy được người đến ở bên kia cửa lưới an toàn, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, hắn nhanh chóng đưa tay mở khóa của cửa lưới an ninh để rước người vào.
“Sao em nghỉ sớm vậy? Có chỗ nào không khỏe? Sao không gọi điện thoại cho anh?” Ngọc Lan chưa kịp bước vào nhà đã bị Nguyên Triệt liên tục đặt câu hỏi.
Cô không trả lời bất cứ câu hỏi nào, chỉ bước đến ôm chằm lấy phần hông rắn chắc của người đàn ông trước mặt, lại dụi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, làm nũng nói: “Thái tử điện hạ à, từ giờ trở đi anh phải nuôi em rồi đó…”
Nguyên Triệt cũng ôm Ngọc Lan thật chặt, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu của cô, nhẹ vuốt mái tóc dài đen nhánh, cũng không hỏi gì nữa.
Ít khi nào Ngọc Lan làm như vậy, hôm nay chắc chắn đã xảy ra chuyện ở nơi cô làm việc rồi.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, trước tiên hắn phải an ủi cô, để cô cảm thấy thật an tâm, sau đó từ từ tìm hiểu cũng không muộn.
Ngọc Lan đứng tại chỗ ôm Nguyên Triệt một hồi mới cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào.
Tình yêu mà Ngôn Ngôn nói, có phải như hiện tại Nguyên Triệt quan tâm cô như vậy hay không…?
“Em bỏ công việc đó rồi…..” Ngọc Lan bĩu môi nói.
“Ừ….
Bỏ đi, tập trung vào việc học, anh nuôi em.”
Cô ngẩng đầu, tủm tỉm cười hỏi: “Là bao nuôi trong truyền thuyết hở?”
“Là nuôi vợ từ bé để sau này khai chi tán diệp…”
Ngọc Lan phì cười, có ai như hắn hay không, nói thành ngữ rành rẽ như vậy, nói hắn sinh ra và lớn lên ở Úc, có ai tin?
***********
Tối thứ bảy 23 tháng 12, Ngọc Lan đã nấu phở bò tại nhà của Nguyên Triệt để thết đãi hai vợ chồng Potter.
Chiều hôm trước, cô đã bỏ xương bò và đuôi bò vào nồi điện hầm gần ba tiếng đồng hồ.
Sau đó để nồi nước dùng nguội bớt rồi để qua đêm trong tủ lạnh, khi nào cần sử dụng chỉ cần vớt bớt mỡ đông bỏ đi là có thể có một nồi nước dùng tuyệt hảo.
Bất cứ món ăn nào chỉ cần kết hợp với nước dùng, thì nhất định phải để nồi nước súp đó qua một đêm, như vậy hương vị sẽ càng đậm đà hơn rất nhiều so với việc nấu rồi ăn liền trong ngày.
Qua sáng ngày 24 tháng 12, Nguyên Triệt và Ngọc Lan đem hành lý đã thu dọn sẵn lên xe, chuẩn bị đến trang trại rượu vang nghỉ một tuần lễ.
Mỗi năm một lần, vào dịp nghỉ lễ Noel, bốn người nhà Whaley mới xem như được sum họp gia đình cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Thứ hai đến, cũng là ngày Chúa Giáng Sinh.
Ngày 25 tháng 12, từ tờ mờ sáng bà Quyên đã nôn nóng thức dậy để kiểm tra lại mọi việc một lần nữa.
Tuy Nguyên Triệt nói rằng chỉ làm một buổi tiệc nhỏ để Ngọc Lan gặp gỡ bạn bè đồng nghiệp và nhân viên của hắn, nhưng theo thói quen của bà đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn.
Khi đãi tiệc tiếp khách, thì thức ăn là khâu quan trọng nhất, thà là dư chứ nhất quyết không được thiếu….
Hôm nay ngoài món thịt nướng mà bà Quyên đã ướp để làm BBQ ra, bà còn đặt thêm rất nhiều thức ăn nhẹ giao tận nhà.
Chẳng hạn như các loại sa tế gà xiên que, tôm ướp bơ tỏi xiên que, bánh pie và bánh cuốn sausage thịt loại nhỏ, salad cá hồi xông khói đựng trong chén nhỏ làm bằng bánh…..
và còn rất nhiều bánh ngọt nhỏ xinh khác nhau mà bà cũng không thể nào nhớ nổi tên của chúng.
Tất nhiên không thể thiếu bánh ngọt đính hôn ba tầng được thiết kế bởi tiệm The Cake Lady Canberra.
Bà Quyên đang lui cui mở tủ lạnh lấy thịt heo xay để lên kệ bếp, đang định bụng ướp thịt làm món nem nướng thì thấy Nguyên Triệt mặc đồ thể thao màu xanh dương đậm đứng trong hành lang gần cầu thang tự bao giờ.
Hắn nhìn vào trong bếp ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay mẹ dậy sớm vậy?”
“À….
Mẹ chuẩn bị ướp thêm thịt làm nem nướng.
Ngày nghỉ mà sao con không ngủ thêm đi, dậy sớm như vậy coi chừng đánh thức vợ con đó.”
Nguyên Triệt nâng miệng mỉm cười, cũng không biết bà là mẹ hắn hay là mẹ của vợ nữa….
Tìm ở đâu trên thế gian này có một bà mẹ chồng lo lắng cho con dâu như thế này đây?
“Em ấy thức dậy rồi, chuẩn bị đi tập thể dục với con.” Hắn vừa nói vừa nhìn lên phía cầu thang, Ngọc Lan mặc quần ôm và áo ba lỗ ngang ngực màu hồng dạng, bên ngoài còn phủ thêm áo lửng màu trắng, tay xách giày thể thao Adidas màu trắng rón rén bước từng bước xuống dưới.
Nghe được tiếng hắn nói chuyện thì cũng ngạc nhiên nhìn theo, khi cô xuống hết bậc thang tới tầng trệt thì vui vẻ giơ tay còn lại lên, chào hỏi: “Chào mẹ, mẹ dậy sớm vậy ạ?”
“Ha ha… đúng là có số làm vợ chồng, nói chuyện cũng giống nhau như vậy… Thôi thôi mau đi tập thể dục tình nhân đi, để bà già này khỏi xốn con mắt.” Bà Quyên cười cười trêu ghẹo con trai cả và con dâu tương lai của mình.
“Mẹ………….” Ngọc Lan e thẹn, mở miệng nũng nịu gọi một tiếng làm bà Quyên cảm thấy càng vui vẻ, mong ước có được con gái không thành, hiện nay có con dâu đáng yêu ngoan ngoãn như vậy cũng rất tốt.
Nguyên Triệt và Ngọc Lan đi ra khỏi nhà, chạy theo cung đường tập luyện thường xuyên của Nguyên Triệt.
Hôm nay hắn chạy rất chậm để Ngọc Lan có thể theo kịp bước chân của hắn.
Nhưng thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi việc hắn chạy lên phía trước một khoảng, rồi đứng ở phía xa chờ vợ tương lai từ từ chạy đuổi theo.
Ngọc Lan biết rõ hắn trêu đùa cô, lẽ ra không nên tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kênh kiệu đáng ghét kia, đuôi chân mày còn hơi nhếch lên giống như nói cô là con rùa chạy rất chậm.
Ngay lập tức, cô dốc hết toàn lực rượt theo đánh hắn.
Hai người một chạy một đuổi có chỗ nào giống tập thể dục đâu, mà càng giống là đôi tình nhân đang đùa giỡn đuổi bắt nhau trong vườn nho thì đúng hơn..