Kể từ lần đầu tiên gặp vào cái năm Ngọc Lan được tám tuổi, khi thấy cô ngây thơ cười đùa cùng bạn bè trong xóm nhỏ, Nguyên Triệt luôn tự nhắc nhở bản thân rằng hắn sẽ không bao giờ để Ngọc Lan rơi lệ một lần nào nữa.
Ở kiếp trước hắn nhìn thấy cô khóc ba lần, mỗi một lần đều làm cho tâm của hắn giống như bị ai cào xé, đau khổ, ray rứt không yên.
Cho nên điều hắn chú trọng nhất ở kiếp này chính là bảo vệ Ngọc Lan được sống trong cảnh bình yên vui vẻ, không bao giờ phải khóc vì những chuyện không đáng nữa.
Cuối cùng thì sao đây?
Không những lo lắng cho cô không được chu toàn mà còn thuận theo lời hứa nhăng cuội của người xa lạ, gián tiếp đẩy cô vào cuộc sống tệ hại tựa như địa ngục trần gian vậy.
Hắn tự trách chính mình, đau lòng trầm mặc suy xét một hồi mới biết những suy nghĩ rối rắm của Ngọc Lan là do cô tự lập rào cản để bảo vệ bản thân, cô không dễ dàng tin tưởng người khác bởi vì những người mà cô có thể tin đã sớm rời khỏi thế gian này rồi.
Còn lại những người gọi là thân nhân cùng chung huyết thống lại đối xử với cô tệ bạc thế này, cô còn biết tin vào ai nữa?
Hàng loạt chi tiết nhỏ nhặt chớp nhoáng xâu chuỗi lại rõ ràng trong đầu, khiến Nguyên Triệt cảm thấy hai chục năm qua ở hiện đại hắn sống thất bại cỡ nào.
“Đừng khóc...!Anh đưa em đi khỏi chỗ này, được không?” Ngàn vạn câu từ muốn nói với cô, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể khàn khàn nói một câu như vậy.
Ngọc Lan không trả lời, đứng chôn chân tại một chỗ.
Từ lúc cô thấy Nguyên Triệt xuất hiện ở nơi này, đầu óc cô liền trống rỗng, chết lặng như không còn thiết tha chuyện gì đang xảy ra xung quanh nữa.
Bà nội thấy Ngọc Lan không nói gì, không dám làm to chuyện thêm, tuy muốn xuống nước nhưng vẫn giữ giọng kẻ cả nói: “Cậu nói cậu là hôn phu của Ngọc Lan? Tôi nhìn cậu cũng đã lớn tuổi đáng ra phải biết khuyên bảo nó chứ.
Nó còn trẻ người non dạ, thích chí lên là nói đính hôn, khi đó cậu phải biết thứ tự trước sau bảo nó nói với gia đình bên đây một tiếng, đúng không? Sao cậu lại dung túng nó làm mấy chuyện qua mặt người lớn như vậy đây…”
Bà nói xong còn thật thương tâm thở dài một cái.
Mấy người phụ nữ kia ranh mãnh không kém, bu đến vuốt ngực, xoa bóp lưng để bà nhuận hơi thở lại bảo Ngọc Lan nói tiếng xin lỗi bà nội, vừa muốn tìm một nấc thang để họ leo xuống vừa không làm mất mặt chính mình.
Nguyên Triệt nghe xong, tức giận đến mức cắn răng nghiến lợi, quai hàm cũng bạnh ra, vốn muốn nói chuyện đính hôn là do hắn chủ động, nhưng chưa kịp phản bác đã bị Ngọc Lan nắm tay kéo lại, còn dùng sức bóp chặt tay của hắn, ý bảo không cần giải thích.
Bà dì sáu thấy thời cơ đến, lật đật chạy xuống nhà sau quay số gọi điện thoại cho ông Hải.
Bà thấy thân hình hôn phu của Ngọc Lan cao lớn, sắc mặt lạnh lùng có chút doạ người, mong rằng ba Ngọc Lan về khuyên giải bà nội và vị kia, để đừng làm mất hòa khí giữa hai nhà.
Nguyên Triệt đưa mắt nhìn Ngọc Lan, thấy cô mím môi, sau đó miệng nhỏ mấp máy giống như muốn xin tha thứ, hắn nhìn cô chịu thiệt thòi như vậy tim giống như bị người ta hung hăng găm vào mấy nhát, đau đến không chịu nổi.
Hắn nhắm mắt ổn định lại hơi thở, vững vàng trở bàn tay nắm ngược lại tay nhỏ của cô, lòng bàn tay trái vỗ vỗ lên mu bàn tay cô mấy cái để trấn an, rồi bước lên một bước hơi gật đầu nói: “Đây chắc là bà nội của Lan phải không ạ? Chắc bà nội có điều không rõ, con sinh ra và lớn lên ở Úc nên theo truyền thống phương tây, chuyện con yêu Lan và cầu hôn là do con tự quyết định, em ấy cũng không biết gì cả.
Ở Úc chuyện cầu hôn như vậy là rất bình thường.
Con sẽ không như người Việt, muốn đính hôn thì phải cần sự đồng ý của hai gia đình.
Bây giờ là thế kỉ 21 sao còn chuyện cha mẹ đồng ý mới có thể tiến tới hôn nhân đây?
Lại nói, Lan đã trên mười tám tuổi những gì em ấy làm đều không trái pháp luật, cũng không gây tổn hại tới bất cứ người nào.
Hơn nữa, em ấy luôn sống đúng mực, có đạo đức, không làm chuyện thương thiên hại lý, không đi tranh giành tình cảm với ai, sao bà nội có thể nói cháu gái của mình thành ra như vậy?”
Tay của Ngọc Lan nằm trong lòng bàn tay Nguyên Triệt khẽ run lên.
Bà nội ngồi trên đi-văng, mặt cắt không còn giọt máu, Nguyên Triệt nói câu nào cũng có lý lẽ, rõ ràng rành mạch, lại sử dụng cách xưng hô thoả đáng không thể tìm ra bất cứ sai phạm nào.
Bà chỉ có thể cứng họng nói ‘cậu, cậu…’ mấy tiếng, sau đó cả người xụi lơ ngã về sau, muốn làm mệt.
Mấy người phụ nữ vội nhào đến xứt dầu giựt gió, hỗn loạn gần nửa tiếng đồng hồ mới làm cho bà chớm tỉnh lại.
Ngọc Lan thấy náo loạn quá lớn thì giật mình, bảo Nguyên Triệt về nhà trước, cô sẽ đi tìm hắn sau.
Nhưng mà trước sau Nguyên Triệt vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô có khuyên gãy lưỡi hắn cũng chỉ lập lại đúng một câu “Em đi cùng anh.”, còn nắm chặt lấy tay cô nhất quyết không buông.
Ngọc Lan cảm thấy thần kinh căng thẳng, đầu đau như búa bổ, cũng không biết mình nên làm gì để hắn chịu rời khỏi, hiện tại cô thật sự không muốn Nguyên Triệt ở đây.
Thứ nhất, điều mà cô không muốn hắn biết nhất hắn cũng đã tận mắt chứng kiến rồi, một chút lòng tự tôn cuối cùng của cô cũng đã tan vỡ ở trước mặt Nguyên Triệt bởi những lời mắng cay nghiệt của bà nội.
Thứ hai, cô sợ nếu Nguyên Triệt còn ở lại nơi này, bà nội có xảy ra chuyện gì thì e rằng hai người cô và hai đứa em họ sẽ nắm lấy hắn không tha, còn đổ hết tội lỗi lên người của hắn.
Trong lúc ruột gan cô nóng như lửa đốt, không thể vùng vẫy khỏi tay Nguyên Triệt thì nghe có tiếng bước chân hấp tấp chạy vào, sau đó có giọng một người đàn ông sang sảng quát lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ông Hải và vợ sau của ông đang đứng ở cửa chính, họ đứng ngược sáng, trong nhà kiểu cổ tuy có mở đèn nhưng vẫn rất âm u cho nên không nhìn rõ mặt người mới đến.
Ông Hải nhanh chân bước vào trong nhà, hơi liếc mắt nhìn mẹ già đang nửa nằm nửa ngồi trên đi-văng, trong lòng thầm than một tiếng.
Mỗi năm bà giả bộ ngất xỉu cũng phải mấy chục lần, nhất là khi đòi ông đưa tiền giúp đỡ cho hai đứa em gái làm ăn, mấy lần đầu ông còn sợ hãi, sau khi lập lại nhiều lần thì ông cũng đã quen, riết rồi không còn cảm giác lo lắng gì nữa.
Ông tự giác bỏ qua người nhà đang loạn thành một đoàn, đi đến trước người Nguyên Triệt, nhanh chóng tươi cười đưa tay muốn làm động tác bắt tay, sau đó gật đầu trong tiếng gọi “Ba” của Ngọc Lan, hơi ngượng nói: “Để chủ tịch Nguyễn chê cười rồi, mong ngài không để ý việc gia đình tôi không tiếp đãi chu đáo.”
Mặt của Nguyên Triệt lạnh như tiền không tỏ bất cứ thái độ gì, đưa tay không giữ Ngọc Lan chớp nhoáng bắt tay ông, giọng nói từ tốn nhưng ý tứ lại làm người ta cảm thấy cách xa ngàn dặm: “Tổng giám đốc Huỳnh khách sáo rồi, chúng tôi vừa đến Việt Nam chưa quen khí hậu vốn có chút mệt mỏi, không ngờ mới đưa vị hôn thê về đến nhà ông chưa được mời một ly nước đã phải ăn một chầu canh mắng.
Hiện giờ tâm tình không thoải mái không thể ở lại tiếp chuyện với ông được.
Bây giờ tôi đưa Lan đi trước, sau này sẽ cho trợ lý liên lạc mời tổng giám đốc Huỳnh ra gặp mặt.”
Là trợ lý liên lạc để nói chuyện công việc không phải tự thân hắn liên lạc để bàn việc gia đình riêng tư.
Nguyên Triệt nói xong thì mặc kệ tất cả, một tay xách va ly, một tay kéo Ngọc Lan rời khỏi phòng khách.
Hai người đi vượt qua mặt bà Huệ cũng không nhìn lấy một cái nào.
Vợ chồng ông Hải đứng yên bất động như trời trồng sau đó dưới chân như bôi mỡ chạy theo đằng sau Nguyên Triệt và Ngọc Lan, luôn miệng xin lỗi rối rít.
Bà Huệ làm kinh doanh đã nhiều năm, biết lòng dạ của phụ nữ là yếu đuối nhất nên nói mấy lời dễ nghe với Ngọc Lan để cô giúp ông Hải khuyên nhủ Nguyên Triệt.
Vẻ mặt của Nguyên Triệt vẫn lạnh lùng, hầu như không tiếp chuyện với họ, tự nhiên như chốn không người lấy điện thoại ra gọi cho tài xế riêng đến đón.
Ông Hải đứng bên cạnh nghe vậy nhanh nhẩu nói để tài xế của ông đưa Nguyên Triệt và Ngọc Lan đi về.
Ông cũng không đá động gì đến vấn đề Ngọc Lan nên đi hay ở, bởi vì ông biết hôm nay mẹ mình đã làm quá rồi.
Chuyện xảy ra hôm nay bà dì sáu đã thuật lại sơ bộ trong điện thoại cho ông biết.
Mẹ ông luôn không ưa thích Bảo Hà cho nên vô tình Ngọc Lan cũng bị ghét lây, vì mẹ ông cho rằng Bảo Hà khiến ông bỏ nhà ra đi, dẫn đến việc ba ông tức giận lên tăng xông rồi nằm liệt giường.
Vốn nên giận con trai, nhưng dù sao là khúc ruột rứt ra lại là con trai một, cho nên bao nhiêu căm phẫn đều đổ hết lên đầu con dâu không được thừa nhận và cháu nội gái.
Khoảng năm phút sau có một chiếc xe Audi màu trắng bảng số VIP dừng lại bên đường, bác tài là người lạ mặt khác người lúc trước, tuổi tác chắc không thua kém Nguyên Triệt, mặc đồng phục áo sơ mi tay ngắn màu xanh da trời quần tây đen chạy xuống xe, tiếp lấy va ly đặt vào cốp, mở cửa xe cho Nguyên Triệt và Ngọc Lan ngồi vào băng ghế sau, sau đó rất chuyên nghiệp đóng cửa xe lại.
Hai vợ chồng ông Hải thấy vậy tay chân càng cuống quýt nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc đứng nhìn chiếc Audi chậm rãi hoà vào dòng xe cộ đông đúc rời đi.
Hai ông bà đứng nhìn nhau, có trời mới biết tuy hiện giờ nóng đến 32 độ C nhưng ở trong lòng hai người đều rét run từng chập, tựa như đang ở trên đỉnh núi Sa Pa vào mùa tuyết phủ.
Hai người hồn xiêu phách lạc, thất tha thất thểu đi vào nhà, ngồi phịch xuống ghế salon bằng gỗ lim, không nói không rằng.
Hai người em gái của ông Hải thấy vậy bắt đầu lên án Ngọc Lan và vị hôn phu của cô không có lễ giáo gì cả, nói rằng tưởng ở nước ngoài về làm Việt Kiều là ngon lắm sao, muốn mọi người nhìn sắc mặt hắn mà sống à.
Hai đứa con gái của hai người còn phụ hoạ nói bây giờ lừa gạt nhiều lắm, kêu cậu hai (ba Ngọc Lan) đừng tin lời Nguyên Triệt nói, giả bộ xưng chủ tịch, giám đốc này kia chứ toàn là đi mướn nhà mướn xe để gạt người nhẹ dạ thôi.
Bà nội nghe con gái và cháu gái nói có lý, cũng bắt đầu khóc lóc kể lể bà bị Nguyên Triệt nói chuyện xỏ xiên móc ngoéo như thế nào, còn nói đến chuyện hắn nói năng hợm hỉnh với ba vợ tương lai như vậy, không lẽ chúng ta phải khom lưng mà sống.
Mấy người phụ nữ hùa nhau mỗi người một câu, loạn như ong vỡ tổ, mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau nhưng đến cùng không ai muốn Ngọc Lan được gả cao và sống tốt, bởi vì thói đời là như vậy phụ nữ đặc biệt thích ghen ghét tị nạnh nhau từng chút một.
Ông Hải hết nghe người này đến người kia tố giác, trên trán nổi gân xanh, thoắt cái đứng lên từ ghế salon, chỉ tay về phía đám tam cô lục bà đang ồn ào như cái chợ, khoé miệng run rẩy nói: “Mấy người có thôi đi không, tôi cố gắng hết mình để ngày ngày mấy người được ăn sung mặc sướng, bây giờ hết rồi...!hết rồi...!cái nhà này coi như xong rồi, sự nghiệp mấy chục năm của ba và tôi cũng xong rồi, đợi mai mốt ra đường ăn xin hết đi rồi ráng diễn xuất cho người ta thương...”
Ông nói vừa dứt lời thì ngả người ngồi bệch xuống ghế salon, bà Huệ lật đật vỗ vỗ lưng ông, nhìn đám phụ nữ ngồi trên đi-văng đang đưa mắt quái dị nhìn ông Hải như chưa kịp tiêu hoá lời ông nói.
Bà chậm rãi giải thích từng câu từng chữ, tuy rất nhẹ nhàng nhưng đập vào tai người ta tựa như sét đánh: “Chồng chưa cưới của Ngọc Lan là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn W2, mười tám tuổi đã thành công, danh xứng với thực, mười mấy năm trước xưởng gỗ của ba chồng làm ăn thua lỗ, tôi giúp không được nhiều, chính là có công ty W2 bỏ vốn mua cổ phần sau đó tư vấn giúp chúng ta phát triển thành công ty xuất nhập khẩu đồ gỗ, chúng ta mới không bị phá sản, còn làm ăn ngày càng thuận lợi, đưa công ty lên sàn chứng khoáng.
Tôi nói vậy chắc mọi người cũng hiểu, người ta có một chân trong công ty, bây giờ muốn giở trò không phải chuyện khó.
Nếu họ có thể nắm phần lớn cổ phần so với số lượng mà chúng ta đang có, như vậy công ty của chúng ta tất yếu sẽ phải đổi chủ.”.